Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 261: Cô thích Enson (1)




Trần Uyển Như lại đột nhiên cười nhạt một cái, nói: “Nói cái gì mà đồng môn sư tỷ, dĩ hòa vi quý, thật là buồn cười đến nơi, cô thật sự cho rằng là tiệc rượu hòa giải, rõ ràng là tiệc Hồng Môn, may là rượu kia bị tôi đoán được, nếu như thực sự uống hết, tôi nói cho cô, hiện tại tôi với cô, chắc chắn đang nằm trên giường của đàn ông rồi đấy!”

Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, đột nhiên vẻ mặt liền giật mình, “Rượu? Rượu gì?”

“Rượu Giản Thần Hi đưa tới, bên trong hạ thuốc mê! Thực ra thuốc mê kia từ trước đến nay đều không màu không mùi, nhưng mà đụng phải rượu, mùi rượu sẽ thay đổi, tôi trà trộn trong Làng Giải Trí đã mười năm, uống rượu còn nhiều hơn Giản Thần Hi uống nước, rượu gì, tôi nhắm mắt lại ngửi mùi vị, đều có thể nhận ra là rượu gì, sản xuất tại nơi nào, ủ bao lâu! Giản Thẩn Hi cô ta thật đúng là chán sống rồi, lại chơi loại thủ đoạn thối nát này trước mặt tôi!” Giọng nói của Trần Uyển Như lạnh tới cực điểm, thoáng hiện lên chút bực tức, đến cuối cùng, lại trầm trầm thấp thấp nở nụ cười lạnh: “Đó là tôi đoán được, đổi lại là người khác, nếu như không biết, sau khi uống, đêm nay nếu bị một người đàn ông ngủ cũng được, đụng phải lòng dạ độc ác, có lẽ để cho cô bị một đám đàn ông ngủ.”

Lời nói của Trần Uyển Như nhẹ nhàng, Lăng Mạt Mạt nghe đáy lòng lại run lên.

Chẳng trách Trần Uyển Như đụng vào cánh tay của cô, đánh rơi ly rượu, thì ra là rượu kia có vấn đề.

Cô thầm nghĩ, vừa rồi một cái tát kia, ném cho Giản Thần Hi vẫn còn có chút nhẹ!

Ngay sau đó lại nghĩ đến lời nói của Trần Uyển Như, bị một đám đàn ông ngủ, thân thể Lăng Mạt Mạt không nhịn được run rẩy, đáy lòng bỗng dưng chợt lạnh, có một loại cảm giác vẫn còn sợ hãi.d/đ;l@q;đ

Một hồi lâu, Lăng Mạt Mạt mới mở miệng: “Chị Uyển Như, may mà đêm nay có chị ở đây!”

Trần Uyển Như không lên tiếng, thang máy mở ra, Trần Uyển Như cùng Lăng Mạt Mạt một trước một sau đi ra ngoài, ở bãi đỗ xe, Trần Uyển Như tìm xe của mình, ý bảo Lăng Mạt Mạt đi tới.

Trần Uyển Như khởi động xe ra khỏi bãi đỗ xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt mất hồn của Lăng Mạt Mạt, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt đi mấy phần, lặng im một lúc, mở miệng hỏi: “Bị lời tôi nói dọa sợ sao?”

Lăng Mạt Mạt hoàn hồn, lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái: “Có một chút, nhưng mà lại cảm thấy hẳn là không tàn nhẫn như vậy chứ.”

“Không có tàn nhẫn như vậy sao?” Trần Uyển Như cười khẽ một cái, đáy mắt xoay chuyển không nói rõ được màu sắc ánh sáng, một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nhớ Hầu Linh không?”

“Hầu Linh nhảy lầu tám năm trước sao?” Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, cô biết Hầu Linh, đã từng cực kỳ thành công – là ngôi sao ca nhạc một thời, là ca sĩ chủ chốt của E&R, về sau không biết vì sao, nhảy lầu tự sát.

“Ừ.” Trần Uyển Như đáp lại một tiếng, ánh mắt có chút sâu xa: “Lúc trước cô ấy vào nghề sớm hơn so với tôi, nếu không phải cô ấy đột nhiên chết, có lẽ Trần Uyển Như không thành Nhất Tỷ được, khi đó, mọi người trong giới đều biết, cô ấy so với tôi càng có thiên phú hơn nhưng mà, trời cao đố kỵ nhân tài, năm ấy hai mươi tuổi, đã chết rồi.”

Trần Uyển Như dừng một lát, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, yên lặng bổ sung thêm một câu: “Lớn như cô vậy.”

“Năm đó cô ấy bị người ta hãm hại, hạ thuốc mê, sau đó bị nhốt ở trong phòng cùng bọn đàn ông suốt cả một ngày về sau phát điên nhảy lầu chết.” Giọng nói của Trần Uyển Như cực kỳ nhẹ, Lăng Mạt Mạt nghe toàn thân lại từng trận từng trận rét lạnh.

Bên trong xe kỳ quái yên tĩnh lại, Trần Uyển Như lái xe, một đường lái về trong nhà của Lăng Mạt Mạt.