Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 87: Cuối cùng tôi cũng muốn đề phòng cô một chút




Edit Thanh Thanh Mạn

“Bà xã, trễ vậy rồi em còn chưa đi ngủ?” Đường Hạo Thiên gõ cửa thư phòng của ba mình.

Giang Mỹ Kỳ liền tranh thủ bỏ tờ báo vào trong ngăn kéo: “Cha vừa mới qua đời, trong công ty bây giờ có một đống lớn công việc cần xử lý, anh đi ngủ trước đi, em ở lại một lát rồi đi ngủ.”

Đường Hạo Thiên đi vào, những ngày qua mình nghỉ ngơi sớm, vợ mình lại phải bận rộn đến đêm khuya cũng có chút băn khoăn: “Bà xã, anh làm em vất vả rồi.”

“Chúng ta là người một nhà, vất vả gì chứ.” Giang Mỹ Kỳ săn sóc cười nói: “À, đúng rồi, ở đây có một phần văn kiện cần anh ký tên.”

Đường Hạo Thiên giống như trước đây chưa nhìn nội dung văn kiện đã lấy bút ký tên.

Bây giờ mặt ngoài Đường thị là do anh ta quản lý, thực chất anh ta chỉ cần ký tên, toàn bộ đều là do Giang Mỹ Kỳ đứng sau lưng quản lý.

“Em cũng đừng bận rộn quá, đi ngủ sớm một chút.” Đường Hạo Thiên ký xong nói.

“Được, em lập tức đi ngủ, anh đi ngủ trước đi.” Giang Mỹ Kỳ đuổi Đường Hạo Thiên đi, nhìn tài liệu trong tay giống như đnag tính toán gì đó, lấy tờ báo trong ngăn kéo ra, nhìn báo cáo ở trên, vẫn không cam lòng như cũ.

Cô ta vốn nên là thiếu phu nhân nhà họ Mộ, nữ chủ nhân của tập đoàn Mộ thị, nhưng bây giờ quá tiện nghi cho Giang Dĩ Mạch.

Trong lòng hối hận tím cả ruột.

Cửa thư phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, Đường Hạo Thiên nói: “Bà xã, chúng ta cùng đi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai xử lý cũng không muộn.”

Trên giường trong phòng ngủ, Giang Mỹ Kỳ nhìn Đường Hạo Thiên đang rất ra sức trên người mình, càng nhìn càng không vừa mắt, càng nghĩ càng không cam tâm.

Một ngàn người mới chọn được một người, kết quả là chọn được người chồng như vậy.

Cùng so với Mộ Thiên Thần giả ngây giả dại hơn hai mươi năm, quả thật không chịu nổi một kích.

Cha mình qua đời để lại một công ty lớn không có bản lĩnh xử lý, tất cả đều phải dựa vào cô ta một cô gái thay anh ta xử lý, hơn nữa đưa anh ta cái gì anh ta cũng ký, thật ngu xuẩn.

Đường Hạo Thiên ngẩng mặt nhìn cô, mắt nhỏ dài, môi đẹp mắt: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Giang Mỹ Kỳ sững sờ, Mộ Thiên Thần?

“Kỳ Kỳ!” Đường Hạo Thiên lại gọi cô, Giang Mỹ Kỳ mới phục hồi tinh thần, thấy vẫn là Đường Hạo Thiên, là mình bị hoa mắt.

“Cái gì?”

“Tối nay em sao vậy? Sao lại không tập trung?” Đường Hạo Thiên cũng nhận thấy Giang Mỹ Kỳ không thích hợp.

“Em đang nghĩ tới một chuyện chưa được xử lý.” Giang Mỹ Kỳ tùy tiện kiếm cớ.

“Không cần gấp, ngày mai còn nhiều thời gian.” Đường Hạo Thiên cúi đầu, hai người lại quấn lấy nhau.

……….

Buổi chiều hôm sau, Giang Mỹ Kỳ trở về nhà họ Giang, thấy Giang Gia Kiệt nằm trên sô pha phòng khách, chân đạp trên bàn trà vừa cười vừa nói chuyện điện thoại: “Gia Kiệt, mẹ đâu?”

Giang Gia Kiệt chỉ về phòng mẹ mình, lực chú ý vẫn đặt trên điện thoại, không để ý đến chị gái khó có khi trở về nhà một lần.

Bởi vì một ngàn hai trăm vạn của nhà họ Giang bị nhà họ Đường nuốt trọn, mà Đường Chấn chết rồi, cũng không nói trả tiền cho nhà họ Giang, thật tức giận.

Giang Mỹ Kỳ cũng không muốn tranh chấp với em trai, xoay người đi vào phòng mẹ, vô tình thấy Giang Dĩ Mạch xuống lầu, kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở trong nhà tôi?”

Giang Dĩ Mạch tò mò: “Đây là nhà của tôi, khi nào đã trở thành nhà của cô rồi?”

Giang Mỹ Kỳ cố ý giễu cợt: “Tôi thấy cô là bị người ta đuổi ra khỏi nhà họ Mộ rồi? Cũng chỉ có tên ngốc mới đồng ý cưới cô làm vợ, một khi không ngốc nữa, sao lại xem trọng mặt hàng như cô?”

“Vậy cũng tốt hơn cô, hôn lễ chưa kết thúc đã không đợi kịp làm loạn ở phòng vệ sinh với người đàn ông khác rồi.”

Giang Dĩ Mạch cố ý đâm vào chỗ đau của cô ta, Giang Mỹ Kỳ giận dữ sầm mặt lại.

“A!” Giang Dĩ Mạch cố ý vuốt bụng mình: “Bảo bảo, con lại bướng bỉnh rồi, phải ngoạn một chút, đừng nghịch ngợm nha!”

“Giang Dĩ Mạch, cô giả vờ tinh khiết cái gì, trước kia còn không phải để cho một tên ngốc cưỡi, mang một đứa bé ngốc, bây giờ lớn bụng bị đuổi ra ngoài, có gì tốt đâu!” Trong lòng Giang Mỹ Kỳ ghen tỵ, hừ một tiếng đi đến phòng Thiệu Thiến.

“Mẹ, sao người lại để cho Giang Dĩ Mạch trở về nhà họ Giang hả?” Giang Mỹ Kỳ bất mãn hỏi.

“Nơi này vốn là nhà của cô ta, sao mẹ có thể đuổi cô ta đi?” Thiệu Thiến hỏi ngược lại: “Sao hôm nay con lại trở về? Lại cãi nhau với Hạo Thiên?”

“Sao lại thế này!” Giang Mỹ Kỳ khinh thường nói: “Bây giờ Đường Hạo Thiên cái gì cũng phải dựa vào con, sao anh ta dám gây gổ với con, sau khi cha anh ta chết, nếu không phải nhờ con một mực xử lí giúp anh ta, chỉ bằng anh ta, tập đoàn Đường thị chỉ sợ bị anh ta phá hủy, bây giờ anh ta không dám nói chuyện ly dị với con, còn có mẹ anh ta cũng không dám làm sắc mặt cho con nhìn.

“Chữ ký của nó thì sao?”

“Ký, ngay cả nhìn anh ta cũng không nhìn liền ký tên, thật ngu ngốc, bị người ta bán cũng không biết.” Ở trước mặt mẹ, Giang Mỹ Kỳ không chút nào che giấu khinh thường và chán ghét đối với Đường Hạo Thiên.

“Có thể nha, con gái, mạnh hơn mẹ năm đó nhiều, nhanh như vậy đã có được nhà họ Đường.”

Giang Mỹ Kỳ không muốn nói tới chuyện cấp bậc, thấy mẹ mình nói vậy, trong lòng mất hứng, bĩu môi, nhưng không biểu hiện ra.

“Mẹ, cha Hạo Thiên có phải là cố nhân của mẹ làm không?” Giang Mỹ Kỳ lại hỏi.

“Con hỏi cái này làm gì? Không phải nói con đừng nói tới à?” Thiệu Thiến nói.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, con là con gái mẹ, có gì không thể nói với con chứ!”

“Bảo con đừng động tới nhiều như vậy, con cũng đừng xen vào nhiều như vậy, làm thiếu phu nhân Đường gia thật tốt đi.”

Thiệu Thiến thế nào cũng không chịu nói, không phải là bà không tin con gái mình, mà là bà hiểu rõ đứa con gái này, qua cầu rút ván, hám lợi, lục thân bất nhận, căn bản không thể tin.

Khi kết hôn liền rõ ràng tất cả.

Ngoài mặt Đường Chấn muốn nuốt gia sản của nhà họ Giang, trên thực tế là đứa con gái này muốn nuốt trọn cả nhà họ Giang.

Có thể xem như con gái không có lòng tham, lại hung ác, nhưng cũng là con gái ruột thịt của bà, bà vẫn hi vọng con gái sống tốt, lấy được thứ nó muốn.

“Con quyết định chuẩn bị ly hôn với Đường Hạo Thiên.” Giang Mỹ Kỳ nói.

“Con đang mạnh khỏe còn muốn ly hôn làm gì? Bây giờ con đã lấy được nhà họ Đường, còn muốn…” Đột nhiên Thiệu Thiến đột nhiên cắt ngang: “Kỳ Kỳ, như vậy cũng không tốt, đêm đó trước hôn lễ làm chuyện đó với Mộ Tử Duệ ở phòng vệ sinh bị đăng báo, bây giờ lừa gạt Đường Hạo Thiên kí tên chuyển tất cả gia sản của nhà họ Đường sang tên con, sau đó ly hôn, nếu cái này truyền ra sẽ lưu lại tiếng xấu.”

“Vì thế, mẹ, con mới hỏi Đường Chấn có phải do cố nhân của mẹ giết không?” Giang Mỹ Kỳ nói.

“Sao vậy? Chẳng lẽ con còn muốn giết Đường Hạo Thiên hay sao?”

“Con điên rồi!”

“Dù sao giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết.”

“Mẹ con sẽ không làm chuyện này, muốn cố nhân tự con mướn đi.” Trái tim Thiệu Thiến băng giá, đứa con gái này thật tốt, sợ làm dơ tay mình, liền bảo mình người mẹ này thay nó giết người.

“Mẹ, mẹ giúp con lần này đi!”

“Đường Hạo Thiên có gì không tốt? Con vừa đến gả đến nhà họ Đường liền lập tức muốn ly hôn với nó, truyền đi người ta nói thế nào về con? Con không cần danh tiếng sao?”

“Anh ta và phế vật có gì khác nhau? Cả ngày chỉ biết dựa vào con, không phải phụ nữ luôn thích đàn ông mạnh hơn mình sao?”

“Không phải là Mộ Tử Duệ chứ? Mẹ cho biết, Kỳ Kỳ, Mộ Tử Duệ và mẹ nó bây giờ đã bị Mộ Thiên Thần đuổi ra khỏi nhà họ Mộ rồi, bây giờ nó đã mất tất cả rồi!”

“Con chỉ là bị Mộ Tử Duệ lừa mới nhất thời hồ đồ.” Giang Mỹ Kỳ giải thích.

“Vậy sao bây giờ con lại vội vã muốn ly hôn với Đường Hạo Thiên? Bây giờ con là chủ nhân nhà họ Đường, không ai dám làm gì con, con có gì bất mãn?”

“Có thể xứng với Giang Mỹ Kỳ con phải là người đàn ông cường đại!”

Ý tưởng của Thiệu Thiến lóe lên trong đầu, đột nhiên hiểu ra điều gì: “Sẽ không phải là để mắt đến Mộ Thiên Thần chứ? Nhưng anh ta là chồng của Giang Dĩ Mạch!”

“Cái gì gọi là lại để mắt tới? Anh ấy vốn là vị hôn phu của con, là Giang Dĩ Mạch đoạt anh ấy đi! Lại nói không phải Giang Dĩ Mạch bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà họ Mộ rồi sao? Nói rõ bọn họ sẽ nhanh chóng ly hôn, chỉ có người phụ nữ như con mới xứng với anh ấy.”

“Kỳ Kỳ, mẹ khuyên con đừng quá tham lam.”

“Con nào có lòng tham, con chỉ tranh thủ hạnh phúc cho mình là có lỗi sao?” Giang Mỹ Kỳ bất mãn nói: “Mẹ, mẹ giúp con một lần thôi.”

“Không phải mẹ không giúp con, là mẹ không giúp được con. Còn côn bây giờ cũng không thể ly hôn với Đường Hạo Thiên, bằng không dang tiếng của con sẽ rất xấu. Đường Hạo Thiên dầu gì cũng là đại thiếu gia nhà họ Đường, là do một tay Đường Chấn nuôi lớn, không yếu đến mức dễ dàng bị giết.”

Giang Mỹ Kỳ không thể thuyết phục mẹ mình, có chút không vui rời khỏi.

Trở về nhà họ Đường, đặt mông trên ghế sô pha, vẫn còn buồn bực.

Mẹ Đường đi tới: “Kỳ Kỳ, sao con lại đuổi việc người giúp việc trong nhà?”

“Trong nhà có nhiều người ăn cơm chùa như vậy làm gì?” Giang Mỹ Kỳ không nhịn được nói, trong lòng vốn tức giận, tất cả đều trút giận lên mẹ chồng: “Con mệt chết đi được, thay con lấy dép trong phòng con đi.”

“Mẹ là mẹ chồng của con, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy?”

“Nếu không phải là con giúp Hạo Thiên, nhà họ Đường các người đã sớm sụp đổ rồi!” Giang Mỹ Kỳ lạnh lùng nói: “Nhanh đi lấy dép!”

Mẹ Đường giận đến mức trước mặt con dâu gọi điện tố cáo với con trai, Giang Mỹ Kỳ chẳng thèm ngó tới, hôm nay cả nhà họ Đường cũng ở trong tay cô ta, còn sợ gì nữa.

Đường Hạo Thiên bị mẹ gọi về, biết vợ mình sa thải tất cả người giúp việc của mẹ mình, hỏi Giang Mỹ Kỳ có phải như vậy không.

Giang Mỹ Kỳ hào phóng thừa nhận: “Trong nhà cũng không có chuyện gì, nuôi nhiều người như vậy làm gì? Dù sao mẹ cũng không có chuyện gì, người rót trà đưa tiễn quét dọn trong nhà cũng không phải chuyện gì quan trọng, người làm có chút chuyện nhàm chán cần gì?”

“Bà xã, sao em có thể như vậy? Mẹ anh cũng không dễ dàng, bà ấy cũng lớn tuổi, cha anh lại vừa mới mất, em không thể tạo điều kiện cho bà ấy chút sao?”

“Mẹ anh không dễ dàng là anh và cha anh tạo thành, có quan hệ gì với em? Lại nói mẹ em tuổi cũng lớn, còn không phải mỗi ngày đều vội vàng xử lý một đống lớn chuyện của tập đoàn Giang thị? Lại nói em cũng không bắt mẹ anh làm gì, cầm dép giúp em là quá đáng sao? Cả ngày em giúp anh xử lý chuyện công ty là vì cái gì? Còn không phải vì cái nhà này! Còn nữa, nếu không phải vì em, một ngàn hai trăm vạn sẽ trở thành người của nhà họ Đường sao? Anh còn cố ý giận em!”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là anh sai rồi, anh cầm dép giúp em, sau này có chuyện gì em nói anh là được rồi, mẹ anh lớn tuổi, chưa từng làm gì cả, em đừng sai bảo bà ấy.” Bây giờ Đường Hạo Thiên đang dựa vào Giang Mỹ Kỳ, chỉ có thể chịu thua.

Mẹ Đường không bỏ được con trai mình, cuối cùng thành thành thật thật vào phòng Giang Mỹ Kỳ lấy dép.

Giang Mỹ Kỳ ngã vào lòng Đường Hạo Thiên, trước kia mẹ chồng thấy cô ta và chồng khanh khanh ta ta nhất định sẽ bày sắc mặt, giảng dạy mấy câu, nhưng bây giờ cô ta cố ý như vậy, mẹ chồng một chữ cũng không dám nhiều lời.

“Đúng rồi, Hạo Thiên, tối nay có khách hàng muốn gặp em, em mệt chết đi được, anh đi một mình đi.” Giang Mỹ Kỳ nói địa chỉ, sau đó làm nũng nói: “Ông xã, ôm em về phòng nghỉ ngơi đi.”

Đường Hạo Thiên liền ôm Giang Mỹ Kỳ trở về phòng ngủ, mẹ Đường mới vừa cầm dép ra ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, đối với người con dâu này ngày càng bất mãn.

Bóng đêm lượn lờ.

Đường Hạo Thiên uống say như chết, vọt vào nhà vệ sinh ói như điên, bị một cô bé nhỏ tuổi đỡ đi.

Đêm tối như ngục, quỷ mị hung hăng ngang ngược.

Cửa sổ đột nhiên mở ra, một cơn gió âm thổi vào, toàn thân Thiệu Thiến lạnh đến buồn nôn, mở mắt, thấy một u hồn đứng bên giường, tóc tai bù xù, mặt trắng như quỷ, bà ta bị sợ đến hét một tiếng, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.

“Ngươi ngươi ngươi là ai?” Thiệu Thiến bị sợ đến cuốn đầu lưỡi, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Thiệu Thiến, không nhận ra tôi rồi sao?” Giọng nói u oán như là xa xôi bay đến, mang theo oán khí rất nặng.

“Ngươi ngươi là Hạ Nhiên?” Mẹ của Giang Dĩ Mạch.

“Cuối cùng bà cũng nhớ ra tôi.” U hồn nói: “Bà làm hại tôi bị tai nạn bỏ mình, chết oan chết uổng, thành cô hồn dã quỷ, mười mấy năm nay chỉ có thể trôi dạt tứ xứ không thể đầu thai chuyển thế, tất cả đều do bà làm hại. Diêm quân nói nếu ta muốn đầu thai phải bắt một người chết thay, nên tôi mới tìm bà…”

“Không không không không liên quan đến tôi.” Thiệu Thiến bị sợ đến lúc trắng bệch: “Không phải là tôi hại chết bà, không có quan hệ gì với tôi.”

“Đến lúc này bà còn nói dối sao? Bà hại tôi thật thê thảm nha…” U hồn đưa đôi tay bị đốt cháy bắt lấy tay bà ta: “Năm đó bà thiết kế gây ra tai nạn giao thông, xe nổ tung tôi bị cháy sạch, tay của tôi cũng bị đốt thành như vậy.”

Thiệu Thiến nhìn bàn tay bị đốt cháy kia, bịt miếng thiếu chút nữa thì phun ra.

Thiệu Thiến nhìn bàn tay bị đốt cháy kia, suýt chút bị dọa ngất: “Không phải là tôi làm, tôi không cần giết bà, thật không phải là tôi, bà hãy tin tưởng tôi, chị Hạ Nhiên…”

“Không phải là bà thì có thể là ai? Bà quyến rũ chồng tôi, giết chết tôi, tiểu tam thành chính thức, chiếm đoạt tài sản tôi khổ cực đánh liều, thậm chí còn muốn giết con gái của tôi, bà thật ác độc, Thiệu Thiến, để mạng lại…”

“Là Jayson làm, chuyện không liên quan đến tôi!” Thiệu Thiến dưới tình huống cấp bách nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới giết bà, nếu như muốn danh phận Giang phu nhân, từ khi có con gái tôi đã làm như vậy, cũng không trở thành một người không danh không phận suốt vài chục năm.”

“Bà còn muốn đẩy trách nhiệm cho người khác?”

“Tôi không có đẩy trách nhiệm, tôi nói thật. Là Jayson làm, trước kia hắn ta bán ma túy ở nước M, muốn khách sạn nhà họ Giang làm trạm trung chuyển giúp ông ta ở trong nước buôn lậu thuốc phiện, bà không chịu đồng ý. Chị Hạ Nhiên, chẳng lẽ chị quên sao, trước kia Jayson tìm bà rất nhiều lần, hi vọng bà và hắn cùng nhau làm ăn buôn lậu ma túy, bà đều cự tuyệt. Jayson mới suy nghĩ phải trừ khử bà. Tất cả đều do hắn làm, là hắn tìm người đánh ngất xỉu bà, cho bà uống chút rượu sau đó thiết kế tai nạn làm xe nổ tung, cũng không có để lại chứng cớ.”

“Chị Hạ Nhiên, bà suy nghĩ một chút, khi đó tôi chỉ là một cô gái nhu nhược, sao có khả năng làm chuyện lớn như vậy? Tất cả đều là do Jayson hại bà, bà phải đi tìm hắn.”

“Jayson…” Giọng nói âm lãnh u oán lặp lại: “Hắn ở đâu?”

“Tôi không biết hắn ở đâu, chỉ là hang ổ của hắn ta ở nước J, bây giờ hắn rất ít khi buôn lậu thuốc phiến, chủ yếu là buôn lậu súng ống đạn dược, ở trên đường cũng…” Thiệu Thiến bị sợ nói ra tất cả.

U hồn đến gần: “Sau khi tôi chết, bà và Jayson đó có hợp tác lợi dụng khách sạn nhà họ Giang giấu ma túy không?”

Thiệu Thiến bị nói trúng, đầu đầy mồ hôi: “Thật xin lỗi, chị Hạ Nhiên, không phải tôi cố ý, nếu như tôi không đáp ứng, hắn sẽ giết chết tôi, tôi còn muốn giúp bà chăm sóc Mạch Mạch, nếu như tôi chết rồi, nhà họ Giang phải làm thế nào…”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bàn tay bật đèn lên, Thiệu Thiến cảm thấy chói mắt, giơ tay lên ngăn lại ánh sáng, thấy u hồn lấy tóc giả xuống, thì ra là Giang Dĩ Mạch giả dạng.

“Là mày?” Thiệu Thiến biết mình bị đùa giỡn.

“Con không nói sai chứ?” Giang Dĩ Mạch nghiêng đầu nhìn Giang Triển Bằng đang đứng trước cửa: “Vừa rồi cha đã nghe hết rồi, người đàn bà này tự mình nói tất cả.”

Lúc này Thiệu Thiến mới thấy chồng mình và con trai ở đây, liền vội vàng giải thích: “Ông xã, ông dừng nghe nó nói càn, vừa rồi tôi bị dọa nên mới nói xằng nói bậy.”

“Thiến Thiến, thật là bà hại chết mẹ của Mạch Mạch, còn lợi dụng khách sạn nhà họ Giang buôn lậu thuốc phiện?”

“Không phải vậy, chị Hạ Nhiên không phải do tôi giết, cái gì tôi cũng không biết.”

“Không phải bà giết, làm sao bà biết bà ấy chết thế nào?”

“Là sau đó Jayson nói cho tôi biết, hắn uy hiếp tôi, nếu như tôi không đồng ý yêu cầu của hắn, hắn cũng muốn giết tôi giống như giết chị Hạ Nhiên, chết không minh bạch.” Thiệu Thiến liền vội vàng giải thích: “Ông xã, ông phải tin tôi, cho dù tôi xấu xa cũng không thể giết chị Hạ Nhiên.”

Bà ta đột nhiên chỉ về Giang Dĩ Mạch: “Tất cả đều là nó cố ý, là nó cố ý muốn hãm hại tôi.”

Thiệu Thiến cũng không nghĩ mình sẽ chấm dứt từ đây, trước giờ bà ta không tin quỷ thần, ban đầu lúc Hạ Nhiên chết cũng thường mơ thấy bà ta tới đòi mạng, cũng không sợ như vậy.

Giang Dĩ Mạch không nhanh không chậm nói: “Nếu như tôi không làm vậy sao bà chịu nói thật? Bà nhất định tò mò tại sao lại mắc bẫy của tôi, xem ra thuốc làm người ta có ảo giác thật hiệu quả.” Cô ấy nghiêng đầu nhìn cha mình: “Cha, con lớn như vậy, cha chỉ làm được chuyện này là tốt.”

Thiệu Thiến kinh ngạc nhìn về phía Giang Triển Bằng: “Ông xã, ông cũng có phần?”

Giang Triển Bằng không thể tin được tất cả, Giang Dĩ Mạch đáng cược với ông ta, chỉ cần ông ta nghĩ ra biện pháp làm cho Thiệu Thiến uống thuốc sinh ảo giác, đến lúc đó cô sẽ buộc bà ta nói ra chuyện năm đó, nếu như mẹ mình không phải do bà ta hại chết, cô sẽ nhận lỗi với bà ta, hơn nữa về sau không đối nghịch với bọn họ nữa.

Vì gia đình hòa thuận, cũng vì muốn để thù hận xuống, Giang Triển Bằng đồng ý.

Nhưng kết quả cũng không giống như ông ta tưởng tượng.

Giang Dĩ Mạch nói: “Bà muốn đi tự thú hay để cảnh sát đến đây bắt bà đi?”

Giang Gia Kiệt đột nhiên vọt lên, rống với Giang Dĩ Mạch: ‘Giang Dĩ Mạch, cô muốn cho mẹ tôi ngồi ngốc trong ngục sao?”

Cậu ta vừa nghe tiếng kêu sợ hãi của mẹ mình liền chạy tới, bị cha ngăn cản, cũng chính tai nghe được tất cả.

Cũng mặc kệ mẹ mình làm gì, cũng là mẹ ruột của mình.

“Là tự bà ta gieo gió gặt bão!”

“Ta không giết người, tại sao lại phải tự thú?” Thiệu Thiến nói: “Là Jayson giết chết mẹ cô, không có quan hệ với tôi, mặc kệ cô đi đâu kiện tôi, đến trạm cảnh sát, đi đâu tùy cô!”

Giang Dĩ Mạch không ngờ lúc này bà ta vẫn có thể phách lối: “Bà lợi dụng khách sạn nhà họ Giang giấu ma túy, những việc này cũng đủ để bà đi tù chung thân!”

Thiệu Thiến lại có thể không sợ hãi cười lên: “Bây giờ là xã hội pháp trị, cái gì cũng phải có chứng cớ, cô có chứng cớ sao?”

“Nếu tôi đã ra mặt, dĩ nhiên trong đã có chứng cớ trong tay.”

“Ha ha ha!” Thiệu Thiến cười ra tiếng: “Giang Dĩ Mạch, ngươi đừng cho rằng có thể gạt được ta…trước kia ta quả thật đã làm chuyện không đứng đắn, nhưng từ mấy năm trước tôi đã thu tay lại, tất cả chứng cớ đã bị tôi tiêu hủy, cô nghĩ tôi không đủ kinh nghiệm sao!”

Giang Dĩ Mạch ngơ ngẩn, không ngờ bà ta giảo hoạt như vậy.

“Bây giờ tôi chỉ buôn bán, bằng không mấy năm nay tập đoàn Giang thị cũng không thể không xuống dốc, kinh doanh xảy ra vấn đề, tiền bạc vẫn thiếu hụt rất nhiều. Nhưng bây giờ cũng không sao, tôi đã thế chấp tất cả bất động sản cho ngân hàng, tất cả đã bị nhà họ Đường nuốt hết, bây giờ nhà họ Giang chỉ là một cái xác không, cả ngày cô luôn nói tất cả những thứ này đều là do mẹ cô khổ cựa đánh liều, bây giờ tôi trả lại tất cả cho cô!”

Giang Triển Bằng tức giận không nhẹ: “Thiệu Thiến, bà…Làm sao có thể như vậy? Bà đi cùng với tôi cũng bởi vì tiền của nhà họ Giang sao?”

“Ông xã, ông cũng không ngu ngốc lắm, cuối cùng cũng biết.” Lúc này Thiệu Thiến không sợ gì nữa, tất cả gia sản của nhà họ Giang đều trong tay con gái mình, bà còn theo chân bọn họ đùa giỡn gì nữa?

Dù sao những chuyện này sau này bọn họ cũng sẽ biết rõ, tối nay để bọn họ cũng không được.

Giang Dĩ Mạch hỏi: “Nhiều năm như vậy không ai nhận ra mánh khóe của bà, tại sao đột nhiên lại thu tay lại không làm, buôn bán nghiêm chỉnh? Đừng nói với tôi là lương tâm bà cắn rứt.”

“Dĩ nhiên không phải.” Thiệu Thiến nhìn Giang Dĩ Mạch cười nói: “Thật ra cũng phải cảm tạ cô, luôn luôn nói tôi hại chết mẹ cô, cuối cùng tôi cũng muốn đề phòng cô một chút. Cô và nhà Thượng Quan qua lại thân thiết như vậy, ai biết cô có bảo nó điều tra sau lưng tôi không, thay vì cả ngày đề phòng cô, không bằng thu tay lại không làm, xem các người có thể làm gì được tôi.”

Rạng sáng hôm sau, vài cảnh sát mặc thường phục xuất hiện tại nhà họ Giang, đưa còng vào tay Thiệu Thiến.

“Các người làm gì vậy?” Thiệu Thiến kinh ngạc hỏi.

“Chúng tôi hoài nghi bà giết người, hãy theo chúng ta đến bót cảnh sát một chuyến.”

“Cảnh sát tiên sinh, nhất định các người đã lầm rồi, không thể nào…”

“Có gì đến bót cảnh sát rồi hãy nói.” Thiệu Thiến bị một đán cảnh sát mang đi, ký giả nghe được tiếng gió lập tức hành động, một màn Thiệu Thiến bị cảnh sát bắt đi được viết rất sinh động.

*

Một người đàn ông nhìn qua bài viết trên báo, nở nụ cười: “Nha đầu này ngược lại có chút thú vị, thật muốn vui đùa với cô ta một chút.” Nhìn cô gái bên cạnh: “Cô cũng nên ra sân rồi.”