Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 15




Giang Dĩ Mạch liền tát một cái, trên má trái của Mộ ngốc nghếch hiện lên năm dấu tay rất rõ ràng.

“Chớ nói sang chuyện khác!” Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ ngốc nghếch xuống: “Xoay qua chỗ khác! Nếu anh lại dám nhìn lén, coi chừng em đâm mù mắt của anh.”

Giang Dĩ Mạch đột nhiên ý thức được có chỗ là lạ, một người ngu làm sao biết nói lảng sang chuyện khác chứ?

Không đợi cô nghĩ rõ ràng, Mộ ngốc nghếch xoay người sang chỗ khác rất ủy khuất nói: “Bà xã, anh không có nhìn lén, anh rất nghe lời, anh chỉ sợ em ngã bệnh, nên mới cầm khăn lông đến cho em lau khô người mà thôi.”

Giang Dĩ Mạch thay quần áo xong, nghe giọng điệu của Mộ ngốc nghếch nói cũng thật đáng thương.

Mình không nên bắt nạt một người ngốc nghếch tay trói gà không chặc như vậy.

“Được rồi, là tôi trách nhầm anh, dù sao tôi cũng bị anh nhìn rồi, anh cũng không cần phải uất ức nữa, trời rất nhanh sáng, mau đi ngủ đi.” Giang Dĩ Mạch không muốn so đo cùng một người ngốc.

Mộ ngốc nghếch xoay người lại, lã chã chực khóc nhìn cô, rất uất ức chỉ mấy dấu tay rõ ràng trên má trái: “Bà xã, đau.”

Giang Dĩ Mạch nhìn mấy dấu tay rõ ràng ấy, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Bà xã, em thổi giúp anh một chút đi, thổi một chút sẽ hết đau.” Mộ ngốc nghếch ngây thơ vô hại nói, đưa mặt tới để cho cô thổi.

Giang Dĩ Mạch nhắm mắt xông qua thổi mấy cái: “Được, thổi này. . . . . .”

“Bà xã, anh không đau nữa. . . . . .” Lúc này Mộ ngốc nghếch đột nhiên quay mặt lại, môi của hai người bất ngờ chạm vào nhau.

Giang Dĩ Mạc tức giận đẩy Mộ ngốc nghếch ra: “Ngủ!”

Nằm xuống giường, xoay lưng về phía Mộ ngốc nghếch, không để ý đến anh nữa.

Cũng không biết người nào tiết lộ ra ngoài chuyện nửa đêm cô nhảy vào cái hồ, làm cho tất cả tờ báo trong thành phố đều đăng tin “Kết hôn được hai ngày, nửa đêm thiếu phu nhân nhà họ Mộ đã nhảy tự sát.”

Đủ loại suy đoán xôn xao, phần lớn đều là nói Giang Dĩ Mạch không cam lòng gả cho một người ngốc, nên nửa đêm nghĩ không thông đành nhảy hồ tự sát.

Nếu không phải là nhà họ Mộ kịp thời xử lý các tin tức này, không biết sẽ còn ồn ào thành cái dạng gì.

Đường Hân tức giận vỗ bàn một cái: “Rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài? Là chê nhà họ Mộ của chúng ta chưa đủ mất thể diện phải không?”

Không có một người nào ở đây dám lên tiếng, Đường Hân chĩa mũi nhọn vào thẳng Giang Dĩ Mạch.

Mộ ngốc nghếch ngây thơ nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, bà xã không tự sát, là có người đẩy bà xã, những tờ báo kia đều là nói càn.”

Đường Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con mình, co lẽ chỉ có đứa con trai ngốc này mới có thể tin tưởng cái lý do hoang đường đó của Giang Dĩ Mạch.

Hơn nửa đêm còn nháo thành như vậy?

Lúc này Mộ Tử Duệ mới lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nổi giận, con sẽ phái người đi điều tra chuyện này.”

“Có cái gì mà phải điều tra chứ? Nhảy thì cũng đã nhảy rồi, báo chí cũng đã đưa tin rồi, thì còn điều tra làm gì nữa? Nhà họ Mộ chúng ta có khi nào gặp phải những chuyện như thế này đâu?” Bất mãn nhìn về phía Giang Dĩ Mạch: “Nhưng kể từ khi Thiên Thần kết hôn, thì những chuyện này lại xảy ra!”

Loading...

Đây rõ ràng là đang ám chỉ Giang Dĩ Mạch thêu dệt nên chuyện này, Giang Dĩ Mạch có chút đứng ngồi không yên, không đợi cô mở miệng, Mộ ngốc nghếch khổ sở nói: “Mẹ, thật xin lỗi, đều là con không tốt, là con không bảo vệ được vợ mình, mới có thể khiến cho cô ấy gặp chuyện không may. Nếu con bảo vệ cô ấy thật tốt, thì cô ấy cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ không bị phóng viên viết linh tinh.”

“Con trai mẹ thật tốt!” Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch, không biết cô còn bất mãn cái gì mà hơn nửa đêm lại chạy đi tìm cái chết chứ.

Ánh mắt Đường Hân rất rõ ràng, Giang Dĩ Mạch có ngu hơn nữa cũng phải nhìn ra, cô rất muốn nói, mình không có đi tìm cái chết!

Rốt cuộc là ai muốn hại cô?

Trong lúc bất chợt cô liền nhớ lại sự kiện đêm đó, cô bị bắt cóc khi cô vừa trở về từ cuộc thi thiết kế đá quý ở nước ngoài.

Thiệu Thiến?

Nhưng bà ta muốn đưa tay chân vào nhà họ Mộ, cũng không dễ dàng như vậy.

Đường Hân thấy Giang Dĩ Mạch lại đang ngẩn người, sắc mặt lập tức mất hưng, nghiêm mặt lại.

Thật là không để bà già này ở trong mắt mà.

Mộ Tử Duệ vội vàng dời đi sự chú ý của mẹ, anh nháy mắt ra hiệu với anh hai một cái, Mộ ngốc nghếch lập tức mang Giang Dĩ Mạch rời khỏi tầm mắt của mẹ mình.

Nhà họ Giang biết chuyện nên cả nhà đều lên đường, tự mình đến nhà họ Mộ hỏi thăm tại sao con gái mới gả ra ngoài mới có hai ngày thì nửa đêm đã tự sát.

Thiệu Thiến giống như mẹ ruột lôi kéo bàn tay của Giang Dĩ Mạch: “Dĩ Mạch, con không sao chứ? Dì nghe nói con muốn tự sát, dì và cha con bị dọa đến sợ hãi, nếu thật sự có việc không hay xảy ra cho con, con bảo dì phải nói thế nào với người mẹ đã chết của con đây? Cái đứa nhỏ ngốc này, rốt cuộc có cái gì mà nghĩ không thông như vậy chứ!”

Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nhìn Thiệu Thiến diễn trò, ôn hoà nói một câu: “Tôi đang sống rất tốt, còn có tài sản mẹ để lại cho tôi nữa, sao tôi có thể cam lòng chết được chứ, như vậy thì quá tiện nghi cho đám người vong ân phụ nghĩa kia rồi?”

Sắc mặt của Thiệu Thiến lúc trắng lúc xanh.

Giang Dĩ Mạch nói tiếp: “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài hóng gió một chút mà thôi, nhưng không biết là ai lại muốn đẩy tôi xuống hồ nước, còn muốn dìm tôi chết đuối, nếu không phải Tử Duệ kịp thời xuất hiện cứu tôi, thì tôi thật sự đã chết không rõ ràng giống như mẹ của mình rồi.”

Lời nói này chứa đầy hàm ý, trong lòng Thiệu Thiến biết rõ là đang ám chỉ mình.

Giang Triển Bằng nghe con gái nói như vậy, lo lắng hỏi: “Đã điều tra ra được là ai làm chưa?”

“Nào dễ dàng như vậy, đối phương rất giảo hoạt, không phải lần đầu muốn lấy mạng của tôi, nếu không phải mạng của tôi lớn, thì bây giờ đã không thể ngồi ở chỗ này rồi.” Nói xong nhìn về phía Thiệu Thiến: “Dì à, dì thấy con nói có đúng hay không?”

Giang Mỹ Kỳ nghe thấy đoạn đối thoại giữa mẹ mình và Giang Dĩ Mạch, trong mắt đột nhiên thoáng qua một tia sáng, giống như là đã hiểu ra cái gì.

Giang Gia Kiệt thấy Giang Dĩ Mạch đang thầm ám chỉ mẹ của mình, cũng không quan tâm là đang ở nhà họ Mộ, muốn đi lên tranh cãi với Giang Dĩ Mạch, lại bị Giang Mỹ Kỳ lặng lẽ kéo lại.

Giang Dĩ Mạch vừa nhìn thấy bọn họ thì mắt đã tối lại, một khắc cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, lập tức nói người làm tiễn khách.

Sau khi đại gia đình họ Giang rời đi, Giang Dĩ Mạch mới xoay người trở về phòng, khi đi ngang qua hành lang lại nghe gần đó phát ra tiếng động, đi tới nhìn thì thấy một nữ giúp việc đang chủ động áp sát vào trong ngực của ông xã nhà mình, còn nũng nịu nói: “Đại thiếu gia, em biết đại thiếu phu nhân không muốn sinh con cho anh, nhưng em thì nguyện ý sinh con cho anh.”