Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 113: Ngoại truyện 9.1




Ngày hôm sau, An Ninh vừa ra khỏi cửa, Mộ Viêm Huyên cũng đi theo ra cửa.

Một chiếc xe đứng ở cách đó không xa.

Trợ lý lái xe chở anh trở về nhà họ Mộ.

Thay đổi bộ quần áo, sau đó để cho trợ lý lái xe đưa mình đến công ty.

Mộ Dương thấy Mộ Viêm Huyên tới công ty, đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống: "Anh, hôm nay sao lại tới công ty vậy? Ngộ nhỡ để cho An Ninh biết anh giả ngây giả dại chẳng phải sẽ thảm sao?"

"Chỉ cần cậu không nói, làm sao cô ấy có thể biết!" Mộ Viêm Huyên cố ý nói như vậy, biết Mộ Dương không phải kẻ dễ bắt nạt.

"Anh, nói như vậy anh đối An Ninh có ý tứ?"

"Cậu cứ quản chuyện của cậu đi, bên anh đang thật sự rất gấp, không quan tâm đến cậu nữa." Mộ Viêm Huyên phái Mộ Dương ra ngoài.

Khi Chu Mi đi đến văn phòng Mộ Dương, nhìn thấy Mộ Dương vừa lúc đi tới: "Phó Tổng Giám Đốc."

Vào văn phòng, Chu Mi mới hỏi: "Xem ra tâm trạng anh không tốt, làm sao vậy?"

"Cô không cần phải xen vào nhiều như vậy, có chuyện gì?"

"Tôi muốn xin phép." Chu Mi nói.

"Xin phép?"

"Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi phải trở về một chuyến."

"Cần bao lâu?"

"Nửa năm."

Mộ Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Thời gian dài như vậy?"

"Cha tôi bị bệnh."

Mộ Dương hoài nghi nhìn cô một cái, cuối cùng phê.

"Khi nào thì đi?"

"Qua hai ngày sẽ đi."

Mộ Dương gật đầu: "Không có việc gì, ra ngoài đi."

"Đêm nay đi nơi đó sao?" Chu Mi hỏi.

Mộ Dương không nói chuyện, đó chính là đồng ý, lúc này Chu Mi mới ra ngoài.

Chu Mi vừa đi, anh nhất định phải tìm người tiếp nhận công việc của Chu Mi.

Ánh mắt xoay một vòng, liền chọn được người.

-

An Ninh hiện tại sợ nhất là mất đi công việc, cô sợ Dương Tiểu Nhã lại giở trò sau lưng.

Mỗi ngày bọn họ nơm nớp lo sợ, không dám có chút thất lễ.

"An Ninh, quản lí gọi cô."

An Ninh hoảng sợ, nơm nớp lo sợ đi vào, lo lắng có phải Dương Tiểu Nhã lại làm cái gì mờ ám sau lưng rồi hay không?

Quản lí bộ phận nhân sự nói: "Vừa mới nhận được thông báo bên trên, trợ lý Phó tổng giám đốc xin nghỉ nửa năm, bảo cô tạm thời tiếp nhận công việc trợ lý đó."

An Ninh rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

"Bây giờ cô có thể qua nhận việc rồi."

-

Trong văn phòng Phó tổng giám đốc, Chu Mi ngồi ở trên đùi Mộ Dương, ôm cổ của anh hôn anh.

Đáy mắt Mộ Dương có một tia phiền chán, lạnh lùng đẩy cô ra: "Nơi này là công ty!"

"Em lập tức phải đi, nửa năm sau mới có thể trở về, anh không muốn em?"

"Tôi không muốn nói chuyên riêng trong công ty, cô chú ý hình tượng của mình một chút." Mộ Dương cảnh cáo.

"Vị hôn thê của anh lại không ở trong này, anh sợ cái gì?"

"Chu Mi!" Mộ Dương quát lớn với cô.

Chu Mi thu liễm một chút, rời khỏi chân anh: "Em đi đây."

Ra khỏi văn phòng Phó Tổng giám đốc, vừa lúc đụng phải An Ninh đi đối diện.

"Chu trợ lý!" An Ninh biết trợ lý của Mộ Dương, lễ phép chào hỏi.

Chu Mi kiêu ngạo nhìn cô một cái, giày cao gót bước đi.

An Ninh nhìn Chu Mi, cảm giác cô tựa hồ có phần địch ý.

Gõ cửa văn phòng Mộ Dương, cung kính lên tiếng: "Phó Tổng giám đốc, ta là An Ninh."

"Đến đây!" Mộ Dương nhìn cô: "Chu trợ lý xin phép tạm nghỉ rồi, về sau công việc trong tay cô ta phải nhờ cô rồi rồi."

"Vâng, Phó Tổng giám đốc."

-

Bên này An Ninh vừa mới bị điều đến bên người Mộ Dương, bên kia Mộ Viêm Huyên liền biết, gọi quản lí bộ phận nhân sự qua giáo huấn một trận.

Quản lí bộ phận nhân sự cũng cực kỳ ủy khuất, "Mộ thiếu, là Phó Tổng giám đốc nói đây là ý của anh."

Sắc mặt Mộ Viêm Huyên lạnh lùng, quản lí bộ phận nhân sự không dám nói them nữa.

Bây giờ người đã chuyển tới bên cạnh Mộ Dương, , Mộ Viêm Huyên cũng chỉ có thể tạm thời để yên như vậy, chỉ cần anh ta đừng quá phận, anh cũng không muốn nhúng tay vào.

Buổi tối Mộ Dương muốn đi gặp khách, mang theo An Ninh.

Địa điểm là khách sạn của tập đoạn Mộ thị, có vẻ như đối phương đã sớm đến đông đủ, nhìn thấy Mộ Dương, nhiệt tình đi lên chào hỏi.

Chú ý tới đi theo bên người Mộ Dương không phải Chu Mi, mà là một cô gái khác.

Cho rằng anh đổi khẩu vị rồi.

"Vị này chính là..." Đối phương nhìn An Ninh nghi hoặc.

"Chu trợ lý có việc xin nghỉ nửa năm, vị này chính là trợ lý An Ninh tạm thời tiếp nhận công việc, An trợ lý." Mộ Dương cười giới thiệu.

"Xin chào, An trợ lý." Đối phương cũng cực kỳ khách khí bắt tay với An Ninh.

Mộ Dương giới thiệu nói: "Vị này chính là giám đốc tập đoàn Phương thị Phương Tử Quân."

"Xin chào, Phương đổng."

Phương Tử Quân ngắm An Ninh từ trên xuống dưới, Mộ Dương vừa thấy liền hiểu.

Hai bên tuy nói chuyện làm ăn, nhưng trên bàn rượu, tất cả đều là rượu.

Đến 10 giờ tối vẫn còn đang uống.

Phương Tử Quân chuyên môn kính rượu An Ninh, ra vẻ không lưu tâm chạm vào tay cô, tất cả người khác đều đã nhìn ra, cũng đều giả vờ như không phát hiện.

Mộ Viêm Huyên tức giận đến không nhẹ, gọi điện thoại cho Mộ Dương.

"Anh, em đang làm việc, trợ lý của em, đi gặp khách hang cùng với em thì có vấn đề gì sao? Lúc trước Chu Mi cũng đi theo như vậy mà, không phải anh cũng không nói gì sao?"

"Chu Mi là Chu Mi, An Ninh là An Ninh." Mộ Viêm Huyên nói ở trong điện thoại: "Anh nói lại một lần nữa, lập tức đưa An Ninh trở về."

"Anh, em uống rượu không thể lái xe, nếu không anh tới đón An Ninh đi." Mộ Dương cố ý làm khó dễ.

Mộ Viêm Huyên trực tiếp treo điện thoại của anh ta, Giang Hào liền đen đủi rồi.

Phải bỏ tình nhân trên giường mà đi, để cho đi đón An Ninh, tự mình đưa cô trở về.

"Anh họ, em đang rất bận."

"Hiện tại liền đi, trong khách sạn hoàng gia của tập đoàn Mộ thị. Nếu An Ninh xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cậu!"

Giang Hào sửng sốt, không phải bây giờ mình đang ở trong khách sạn này sao?

"Anh yêu, điện thoại của ai?"

"Anh được ra ngoài một chuyến, chờ anh!"

"Anh muốn đi đâu? Bao giờ anh mới trở về!"

"Ra ngoài bàn chuyện, lập tức liền trở lại." Giang Hào nhanh chóng mặc xong quần áo đi ra ngoài, tình nhân tức giận dậm chân.

An Ninh đã say mềm không thể động, Phương Tử Quân nhìn Mộ Dương, "Dáng vẻ cô ấy rất đẹp, là loại tôi thích."

"Nếu anh thích, có thể mang đi."

Phương Tử Quân nở nụ cười: "Nếu như vậy, tôi đây liền không khách khí nữa."

Phương Tử Quân đứng dậy muốn ôm An Ninh đi, lúc này Giang Hào vừa lúc chạy tới, thấy Phương Tử Quân muốn dẫn An Ninh đi.

"Phương Tử Quân, anh làm cái gì vậy?"

"Giang Hào, anh đừng xen vào việc của người khác, chuyện của mình còn không giải quyết xong."

"Phương Tử Quân, anh không thể mang cô ấy đi."

"Giang Hào, tôi cũng đã nói với anh, kêu anh bớt lo chuyện người khác đi."

"Cô ấy là người phụ nữa của Viêm Huyên."

Phương Tử Quân sửng sốt, nhìn Mộ Dương.

Lúc này Mộ Dương mới cười nói: "Vừa rồi tôi quyên không nói với anh."

Phương Tử Quân hận nghiến răng nghiến lợi, đây không phải tìm xui xẻo cho anh ta sao?

Bây giờ Phương thị muốn hợp tác với Mộ thị, lúc này nếu anh ta động vào người phụ nữ của Mộ Viêm Huyên, vậy còn muốn hợp tác sao?

"Hiểu lầm, hiểu lầm!"

Giang Hào dẫn An Ninh đi, tự mình đưa cô trở về.

Mộ Viêm Huyên nhìn thấy An Ninh say đến bất tỉnh nhân sự, mặt lúc ấy liền đen.

"Anh họ, lần sau anh đừng bảo em đi giải quyết những chuyện này nữa nha, em cũng bề bộn nhiều việc." Giang Hào phun ra nước đắng.

"Vội vàng gặp tình nhân?"

"Đây là công việc của em!" Giang Hào hơi có chút nghiêm túc nói.

"Nếu cậu thích làm việc, thì giúp tôi làm việc đi..."

"Dừng!" Giang Hào vội vàng dơ tay: "Em tự do quen rồi, không muốn bị trói buộc. Người em đã mang về cho anh, đi trước đây."

"Đúng rồi!" Giang Hào dừng lại: "Đêm nay may mắn em đến đúng lúc, bằng không đêm nay cô ấy sẽ bị Phương Tử Quân ăn sạch. Đi đây!"