Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 112: Ngoại truyện 8. Mắc bẫy của anh ta




Bên cạnh tường rào cũ kĩ, thân thể to lớn của Mộ Viêm Huyên mặc áo thun và quần cộc đứng cạnh tường rào chơi đùa cùng chú chó nhỏ màu đen.

An Ninh vội vàng đi làm, trách nhiệm nặng nề chăm sóc Tiểu Hắc liền giao cho anh.

Tiểu Hắc không quan tâm anh trêu chọc, tự ăn thức ăn ngon của mình, sau khi ăn xong thì nằm lim dim, hoàn toàn không có hứng thú với Mộ Viêm Huyên.

“Lá gan lớn rồi phải không? Ngày mai không cho mày ăn!”

Mộ Viêm Huyên so đo cùng con chó nhỏ, không thấy hai người đang sững sờ phía sau.

Đặc biệt là Mộ Dương.

Anh ta không xác định được người đang gây gổ với con chó nhỏ cạnh tường rào có phải là anh họ của mình hay không.

Trừ giọng nói giống nhau như đúc, thật không nhìn ra chỗ nào giống nhau.

Mộ Dương đứng sau lưng Mộ Viêm Huyên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.

Thân hình to lớn mặc áo thun quần cộc, đây là Mộ Viêm Huyên tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị sao?

Giang Hào cố ý tằng hắng một tiếng, Mộ Viêm Huyên xoay người thấy Giang Hào, kinh ngạc hỏi: “Sao em tới…”

Lúc thấy Mộ Dương bên cạnh anh ta, hỏi: “Sao cậu cũng tới?”

Nhìn Giang Hào có chút né tránh anh, cũng biết là Giang Hào dẫn đến.

“Anh họ, em cũng không định tới, nhưng Mộ Dương nói nó rất lo lắng cho anh…” Loại lấy cớ hoang đường này anh ta cũng không tin.

Mộ Dương nhìn Mộ Viêm Huyên: “Anh, anh định ở lại đây bồi con chó nhỏ này sao? Trong công ty có một đơn hàng lớn đang đợi anh đó.”

Mộ Viêm Huyên cười: “Không phải còn cậu là phó tổng sao?”

“Anh cũng nói là phó tổng, cuối cùng công ty vẫn cần tổng giám đốc là anh!” Trong giọng Mộ Dương có chút chua.

“Cậu biết phải nghe lời anh, còn dám tuỳ tiện bỏ công tác chạy đến đây?’ Ngược lại Mộ Viêm Huyên thắng Mộ Dương một quân.

“Vì vài ngày không thấy anh, không phải em lo cho anh sao, nên ghé thăm anh một chút xem anh còn sống không.” Mộ Dương cũng giấu dao trong lời nói.

“Cậu cũng thấy rồi, hiện tại anh sống rất tốt, cậu nhanh trở về nơi mình nên ở đi!”

“Anh, đừng vội chứ, em đang chuẩn bị đi đây, hai ngày trước công ty đổi một người mới hoàn toàn, làm việc rất tỉ mỉ, em vừa lúc cần thư ký, định điều cô ấy qua.” Mộ Dương nói.

Anh ta không nói người mới đến là ai, nhưng Mộ Viêm Huyên biết là An Ninh.

“Bên cậu thiếu thư ký sao?” Mộ Viêm Huyên ý vị sâu xa nói: “Không phải cậu có một nhóm nữ trợ lý sao, còn cần thư ký?”

Sắc mặt Mộ Dương hơi thay đổi, quan hệ của anh ta và Chu Mi luôn luôn giữ kín, cơ hồ không có ai biết, sao anh ta lại phát hiện?

Dường như thấy được nghi ngờ trong lòng Mộ Dương, nhàn nhã nói: “Anh là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, nếu người của công ty mình là dạng gì cũng không biết, làm sao quản lý họ đây?”

Mộ Dương cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.

Vốn muốn cho anh chút ngột ngạt, kết quả trộm xác ướp bị biến thành xác ướp.

“Giang Hào!” Mộ Viêm Huyên chậm rãi lên tiếng.

Gương mặt Giang Hào băn khoăn, lập tức bước đến nhỏ giọng nói: “Anh họ, em cũng không muốn vậy, nhưng Mộ Dương bắt được nhược điểm uy hiếp em, em hết cách rồi, anh không giận em chứ?”

Mộ Viêm Huyên nhìn Giang Hào, cười uy hiếp: “Dĩ nhiên là không.”

Sống lưng Giang Hào bỗng dưng toát mồ hôi: “Em thật sự có nhược điểm trong tay nó.”

“Sao em không làm việc đàng hoàng…” Giống như ngay cả nhược điểm gì của anh ta trong tay Mộ Dương anh ta cũng biết.

Giang Hào không vui khi nghe những lời này, nếu có thể làm việc đàng hoàng anh ta đã làm từ sớm rồi.

“Em cũng đi đây!” Giang Hào phất tay, lập tức đi.

Trong xe, Giang Hào duỗi tay ra: “Đồ đâu?”

“Cái gì?” Mộ Dương giả vờ không biết.

“Bớt giả vờ đi!”

“Anh còn xem là thật!” Mộ Dương nửa đùa nói.

“Chẳng lẽ những bức hình kia không có thật? Ít nói nhảm, là tôi đã bán đứng Mộ Viêm Huyên đó!”

“Chỉ có vài tấm hình thôi, là do ngẫu nhiên đi ngang qua, trừ tóc vàng ra, sẽ không ai cho đó là anh.” Mộ Dương lấy điện thoại di động của mình đưa cho Giang Hào: “Giờ xoá thôi.”

Giang Hào biết mình mắc bẫy của anh ta, thở phì phò xoá hình. Trên đường đi cũng không nhìn đến anh ta, mà Mộ Dương cũng vui vẻ nhàn nhã. Trong lòng anh ta cũng biết phải làm gì tiếp theo.

…………..

Buổi tối, Mộ Viêm Huyên nằm trên ghế salon, hơi sức  giơ tay cũng không có.

Không biết vì sao hôm nay đã khuya vậy mà An Ninh vẫn chưa về.

Trời đã khuya lắm rồi, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tủ cũng đã chín giờ.

Cuối cùng, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ.

Mộ Viêm Huyên lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy An Ninh xuống xe, bước chân lơ lửng, có chút không vững, cắm đầu ngã vào trong ngực Mộ Viêm Huyên.

Sắc mặt Mộ Viêm Huyên lập tức tối lại.

Tài xế trẻ tuổi xuống xe, lúc thấy mch, vẻ mặt kinh ngạc: “Mộ thiếu?”

Nhất là trợ lý của Mộ Viêm Huyên, lúc này nhìn thấy cấp trên của mình, bị doạ phát hoảng.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Mộ Viêm Huyên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người An Ninh, sắc mặt càng khó coi hơn.

“Phó tổng bảo cô ấy đi tiếp rượu khách hàng.”

“Không phải cô ấy ở phòng nhân sự sao?”

“Trợ lý phó tổng Chu Mi bị bệnh, tạm thời điều cô ấy qua đó.” Trong miệng trợ lý nói vậy, trong lòng đã hiểu phó tổng cố ý làm vậy, chính là nhằm vào cấp trên của mình.

Hai vị tổng giám đốc thuỷ hoả bất dung, cả Mộ thị đều biết.

Dù mọi việc cuối cùng đều là Mộ Viêm Huyên quyết định, nhưng Mộ Dương này cũng gây cho anh không ít rắc rối.

Mộ Viêm Huyên ôm lấy An Ninh say rượu vào phòng, một cước đá văng cửa nhà vệ sinh, ném cô vào bồn tắm.

Nước lạnh đột nhiên đổ xuống, dạ dày An Ninh khó chịu, đứng dậy ôm lấy bồn cầu ói như điên.

Phun ra rượu đã uống vào, cũng tỉnh táo hơn một chút.

Thấy Mộ Viêm Huyên, hỏi: “Em định làm gì?”

“Em nghe nói người uống say chỉ cần để vào nước lạnh sẽ tỉnh.” Giọng nói của Mộ Viêm Huyên vẫn ngây thơ u mê.

Đầu An Ninh vẫn còn hơi mê mang, bình thường cô ít uống rượu, lần này thật sự từ chối không được, phải uống vài ly.

“Em đi ra ngoài đi, chị đi tắm, một lát sẽ đi ngủ.”

“Chị, chị có muốn em giúc chị một tay đi tắm không?”

“Cút!”

An Ninh đuổi Mộ Viêm Huyên ra ngoài.

Xả nước ấm trong bồn tắm, An Ninh ngâm trong nước.

Có lẽ là do lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy, đầu choáng váng khó chịu, không cẩn thận dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi.

Mộ Viêm Huyên thấy An Ninh đã hai giờ rồi mà vẫn chưa ra ngoài, lo lắng cô đã xảy ra chuyện gì, đã thấy An Ninh không cẩn thận ngủ thiếp đi trong bồn tắm.

Trên người đều không mặc gì, trong nước trong suốt nhìn không sót gì.

Lỗ tai Mộ Viêm Huyên không hiểu sao có hơi hồng.

Thuận tay cầm một cái khăn tắm ôm cô ra khỏi nước.

An Ninh bị động tác này đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt thấy Mộ Viêm Huyên đang ôm mình: “Chị sao vậy?”

“Chị, chị ngủ quên trong bồn tắm.” Mộ Viêm Huyên vẫn một dáng vẻ ngu ngốc.

An Ninh khốn quẫn nhắm mắt lại, thì ra là không cẩn thận ngủ trong bồn tắm.

………….

Trong bồn tắm?

An Ninh đột nhiên mở mắt, phát hiện mình bị quấn trong khăn tắm, không đợi cô phản ứng được đã phát hiện mình bị ôm vào phòng ngủ.

“Ai cho em xông vào phòng tắm? Không thấy chị không có mặc quần áo sao?” An Ninh vội vàng cầm chăn mỏng bao lấy mình.

Mộ Viêm Huyên một bộ dáng đáng thương: “Nhưng chị lâu ra ngoài, em lo lắng chị xảy ra chuyện.”

Kể từ sau khi cha mẹ qua đời không có ai lo lắng cho cô.

Nghe được Mộ Viêm Huyên nói vậy cũng không nỡ trách cứ anh nữa.

“Lần sau nhớ gõ cửa có biết không?”

Mộ Viêm Huyên gật đầu: “Em biết rồi.”

“Em đi ra ngoài trước đi, chị mặc áo ngủ.”

“Được.” Mộ Viêm Huyên nghe lời đi ra ngoài.

An Ninh nhanh chóng tìm áo ngủ mặc vào: “Vào đi.”

Mộ Viêm Huyên vào phòng ngủ, ngồi trên thảm trên đất, nhìn An Ninh: “Chị, tối nay chị uống rượu?”

An Ninh gật đầu: “Ừ.”

“Con gái uống rượu không tốt, ngộ nhỡ có người muốn khi dễ chị thì sao?” Mộ Viêm Huyên ngây thơ u mê nói.

“Khách hàng vẫn ép chị uống…Nói cho em em cũng sẽ không hiểu, sau này chị sẽ cẩn thận.”

“Em hiểu!” Mộ Viêm Huyên trẻ con nói.

“Thật ra thì chị cũng không muốn uống rượu, nhưng thật vất vả chị mới tìm được công việc, chị không muốn vì chuyện này mà vứt bỏ.”

“Vậy chị cũng không cần uống như vậy.”

“Khách hàng cũng uống rượu, lão tổng cũng không nói chuyện, mặc cho chị bị rót rượu, cũng đúng, dù sao đối với nhà tư bản, lợi ích là hơn hết.”

Khoé mắt Mộ Viêm Huyên không khỏi giật giật.

Cô đang mắng anh là nhà tư bản sao?

………….

Bên kia, khách sạn hạng sang.

Trong phòng ngủ đang trình chiếu một màn phim cấm.

Sau khi kết thúc, Chu Mi rúc vào ngực Mộ Dương, ngón tay thon dài nhẹ đâm vào ngực Mộ Dương.

“Anh mang cô ấy đi tiếp rượu, không sợ đắc tội với Mộ thiếu sao?”

“Cô nói An Ninh sao? Cô ta là nhân viên Mộ thị, tôi chỉ để cho cô ta đi theo tôi bàn chuyện làm ăn thôi.”

“Nói không chừng cô ấy sẽ trở thành chị dâu tương lai của anh đó.” Chu Mi nói.

“Vậy cũng phải đợi cô ta vào cửa nhà họ Mộ đã!” Giọng nói Mộ Dương khinh thường.

Tâm tư Chu Mi dường như đã chuyển đến chỗ khác: “Dương, chúng ta ở chung một chỗ đã lâu như vậy, anh định vẫn tiếp tục như vậy sao?”

Mộ Dương nhìn cô, thuận miệng nói: “Nếu như cô muốn chia tay, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng cô.”

“Anh biết em không phải ý này!” Chu Mi kích động ngồi dậy, chăn mỏng tuột xuống, cảnh đẹp nhìn không sót gì.

“Vậy cô có ý gì?” Mộ Dương giả vờ không hiểu.

“Em mang thai.” Chu Mi nói.

Sắc mặt Mộ Dương dần thay đổi: “Cô biết tôi có vị hôn thê rồi.”

“Vậy đứa nhỏ trong bụng em thì sao?”

“Lúc đầu tôi đã nói rất rõ với cô, chúng ta chỉ là bạn trên giường, đến người tình cũng không phải, càng không thể cho cô danh phận gì, nếu như cô vượt qua ước định của chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể chia tay.”

Chu Mi biết anh nói thật, cười khan xuống giọng: “Em đùa với anh thôi, em không có thai.”

“Chu Mi, cô phải biết ranh giới cuối cùng của tôi, chớ làm chuyện phí sức lại không có kết quả tốt.” Mộ Dương cảnh cáo.

“Em biết rồi, sau này sẽ không đùa kiểu này với anh nữa.” Chu Mi rúc vào ngực Mộ Dương, nhắm mắt lại, thuỷ chung không muốn chia tay.