Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 101-1: Cô cho rằng cô là ai? (1)




Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, Tô Tuyết tự tay giao văn kiện trong tay cho Mộ Thiên Thần, từ trông một đống công việc ngẩng đầu lên, đáy mắt Mộ Thiên Thần hiện lên kinh ngạc: "Sao lại là cô?"

"Thiếu phu nhân ở trong thư phòng làm việc, người khác đều có việc của mình, đúng lúc em nhàn rỗi, liền..."

Mộ Thiên Thần mở túi văn kiện ra, lấy văn kiện bên trong một lát dùng để họp, đại khái nhìn, chú ý đến Tô Tuyết đứng ở đó không hề động: "Cô có thể đi."

Tô Tuyết nhìn anh rất lâu, mới thong thả xoay người, không biết sao liền không cẩn thận ngã một cái, ngã về phía trong ngực Mộ Thiên Thần.

Nhìn văn kiện một chút, không vấn đề gì, Mộ Thiên Thần đột nhiên đứng dậy rời khỏi, Tô Tuyết ngã một khoảng không, chật vật ngã nhào trên đất.

"Cô đi đi, bây giờ tôi phải đi họp." Mộ Thiên Thần cầm văn kiện mở cửa văn phòng ra ngoài, vứt Tô Tuyết một mình ở lại bên trong.

Đối với các ám hiệu quyến rũ rõ ràng của cô ta, anh đều không để vào mắt.

Tô Tuyết khổ sở chảy nước mắt, Mộ Thiên Thần họp xong trở về thấy cô ta vẫn chưa đi, thì bảo trợ lý đưa cô ta ra ngoài.

"Anh chán ghét em như vậy sao?" Tô Tuyết hỏi.

"Từ đâu cô mà nói vậy? Cô đưa văn kiện đến giúp tôi, tôi rất cảm tạ cô, không hơn." Một câu của Mộ Thiên Thần nói ra khoảng cách cùng quan hệ hai người, gián tiếp ám chỉ giữa anh và cô cái gì cũng không tính.

"Nếu năm đó em ở lại cùng anh, bây giờ..."

"Trên cái thế giới này không tồn tại nếu." Mộ Thiên Thần lễ phép cắt ngang.

"Trong lòng anh thật sự không có một chút cảm giác với em sao? Năm đó anh vì em..."

"Đã là chuyện quá khứ, không cần nói nữa."

"Anh đã từng quan tâm em như thế đều là giả dối phải không? Thật ra anh một chút cũng không yêu em, cho nên bây giờ anh mới có thể lạnh lùng cự tuyệt em như vậy?" Tô Tuyết khóc hỏi.

"Đối với vấn đề của cô tôi không có gì đáp lại, duy nhất có thể nói cho của cô chính là - - tôi đã có vợ, hơn nữa tôi rất yêu cô ấy."

Tô Tuyết khổ sở khóc: "Nếu năm đó em không có đi, có lẽ hôm nay ở lại bên cạnh anh chính là em rồi."

"Chúng ta đều không trở về được, bây giờ trong lòng của tôi chỉ có vợ tôi, bất kỳ kẻ nào đều không thể thay đổi lòng tôi đối với vợ tôi." Mộ Thiên Thần nói: "Tô Tuyết, tự giải quyết cho tốt đi."

Nước mắt Tô Tuyết càng chảy hăng: "Thật sự một chút cơ hội em cũng không có sao?"

"Cô đã có chồng chưa cưới, tôi cũng có vợ yêu, tôi không thể phản bội vợ tôi."

"Em không phải vợ chưa cưới của anh ta, chính anh ta một bên tình nguyện." Tô Tuyết khóc nói.

"Đây là chuyện của các người, tôi sẽ bảo trợ lý đưa cô ra ngoài." Mộ Thiên Thần chuẩn bị gọi điện thoại nội bộ, Tô Tuyết đột nhiên nắm lấy máy điện thoại ở trên tay anh.

"Mấy năm nay em thật rất không tốt." Tô Tuyết nhìn anh chảy nước mắt nói: "Bởi vì chuyện năm đó mà, mọi người nhà họ Phương rất hận em, ngay cả bác trai với bác gái vẫn yêu thương em mỗi lần thấy em đều cau mày, em thật sự không thể ở ngồi nhà kia. Em tưởng là em trở về, anh sẽ tiếp nhận em, bảo vệ em, yêu em giống như trước, coi như khi đó anh chỉ là một kẻ ngốc, cũng không thèm để ý đến anh một chút, khi đó ở bên cạnh anh em rất vui vẻ."

Tô Tuyết tình sâu ý nặng nói, ánh mắt chứa đầy nước mắt mê ly nhìn Mộ Thiên Thần, chậm rãi đến gần anh, mập mờ dán sát lên: "Thiên Thần, em..."

Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, Tô Tuyết xấu hổ tiếp điện thoại.

Giọng Ninh Tử cung kính truyền tới: "Tô tiểu thư, xin hỏi bây giờ cô ở đâu?"

Tô Tuyết nghe ra giọng Ninh Tử không đúng, trong ngày thường cô ta nói chuyện với mình cũng không khách khí như vậy, luôn luôn ở lúc người xung quanh không chú ý cố ý dùng ánh mắt nham hiểm của cô ta nhìn cô.

"Tôi ở trong văn phòng Thiên Thần." Tô Tuyết nhìn mắt Mộ Thiên Thần nói.

Đầu kia điện thoại Ninh Tử nhỏ giọng nói với Giang Dĩ Mạch: "Thiếu phu nhân, Tô tiểu thư nói cô ta ở cùng với thiếu gia."

Lời truyền đạt mờ ám này, làm cho người ta nghe dễ dàng nảy sinh liên tưởng.

Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch bình tĩnh: "Nói cho Tô tiểu thư, có vị Phương tiên sinh tìm cô ta."

Ninh Tử gật đầu, truyền đạt lời Giang Dĩ Mạch nói qua, vẻ mặt Tô Tuyết kinh hoảng: "Anh ta lại tìm đến nhà họ Mộ sao?"

Sau khi trò chuyện kết thúc, Tô Tuyết càng không dám đi, hoảng sợ nhìn Mộ Thiên Thần: "Thiên thần, Dật Hiên anh ta lại tìm đến nhà họ Mộ, làm sao bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ?"

"Tô Tuyết, chuyện quan trong trọng giữa cô với anh ta có một cái kết quả, tôi là người ngoài không tiện can thiệp chuyện giữa các người, tự cô trở về giải quyết đi." Mộ Thiên Thần nói.

"Anh thật sự mặc kệ em sao?" Tô Tuyết khổ sở hỏi.

"Tôi có vợ, có gia đình mình, sao có tư cách quan tâm đến chuyện người ngoài?" Mộ Thiên Thần nói dứt khoát lần nữa, bây giờ anh chỉ là người ngoài, ai cũng không có tư cách đi lo chuyện của đối phương.

"Ở trong mắt anh em chỉ là người ngoài?"

"Thế cô cho rằng cô là ai?" Giọng Mộ Thiên Thần bình tĩnh nói, nhưng nghe vào trong tai Tô Tuyết lại lạnh lùng cự tuyệt như thế.

Trong phòng khách nhà họ Mộ, Phương Dật Sâm đợi đã lâu cũng không thấy Tô Tuyết trở về, nước trà trước mặt đã có chút nguội lạnh, Giang Dĩ Mạch bảo người làm pha một ly nữa đưa đây.

Thấp giọng bảo quản gia lại đi gọi xem Tô Tuyết đã đi đến đâu, bên này có người chờ.

"Không cần, thiếu phu nhân." Phương Dật Sâm nói: "Cô ấy là cố ý muốn tránh tôi, tạm thời không sẽ đến, lần sau tôi lại đến."

Giang Dĩ Mạch cũng không có giữ lại, chờ sau khi anh ta rời khỏi mới hỏi quản gia: "Anh ta chính là chồng chưa cưới của Tô Tuyết sao?"

Lần đó có người mạnh mẽ xông đến nhà họ Mộ cứng rắn phải mang Tô Tuyết đi, khi cô chạy đến chậm một bước, không thể gặp người kia.

"Nhưng người tên Phương Dật Sâm này mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cảm giác vẫn rất ổn trọng, hơn nữa hai chân tàn phế, không giống như sẽ làm ra chuyện xông vào nhà họ Mộ cướp người."

Quản gia ôn tồn nói: "Người đàn ông tên Phương Dật Sâm này chính là người năm đó bị thiếu gia đánh chết, hai chân của anh ta bị thiếu gia đánh tàn phế."

Giang Dĩ Mạch giật mình nhìn quản gia trong ngày thường Mộ Thiên Thần ở trước mặt cô luôn luôn cợt nhả, coi như ngẫu nhiên bị người khác trêu chọc cũng không đến mức không khống chế được mà đánh chết đối phương hoặc đánh cho tàn phế.

"Năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Giang Dĩ Mạch hỏi: "Tại sao đánh chết lại còn ở chỗ này? Đánh cho tàn phế là có ý gì?"

"Tôi biết cũng không nhiều, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ngoại trừ người có liên quan thì bên ngoài không ai biết đã xảy ra cái gì, chỉ là khi người nhà họ Mộ với người nhà họ Phương chạy tới, mặt người đàn ông Phương Dật Sâm đầy máu ngã ở trong phòng khách sạn, người đã sớm ngất đi. Về sau thiếu gia tự mình nói người đàn ông Phương Dật Sâm mắng anh là kẻ ngốc, anh nhất thời tức giận xuống tay nặng."

"Phương Dật sâm bởi vì thương thế quá nặng phải chuyển ra bệnh viện nước ngoài để trị liệu, về sau truyền ra anh ta bị thương nặng không trị được bỏ mình, bởi vì chuyện này, nhà họ Phương giận dữ, đoạn tuyệt lui tới với nhà họ Mộ, còn thề phải lấy mạng thiếu gia để đền mạng. Nhưng cuối cùng ông chủ tự mình ra mặt, tốn một triệu mới giải quyết chuyện này, cuối cùng việc này cứ như vậy không giải quyết được gì."

"Nhiều năm qua như vậy nhà họ Phương vẫn ở nước ngoài, không còn có bất kỳ lui tới với nhà họ Mộ, cũng là bởi vì năm đó Phương Dật Sâm không chết, cho nên nhà họ Phương mới nhận một triệu lúc đấy mới từ bỏ, nếu không không thể từ bỏ ý đồ lúc đó."

Giang Dĩ Mạch có chút tò mò, đối mặt với người vợ gây ra họa cho mình bị đánh thành người tàn phế, anh ta làm thế nào có thể bình tĩnh được như vậy.

Nếu là cô, chỉ sợ đã liều mạng rồi.

Nhưng quản gia nói làm cho cô cảm thấy có chút tò mò, chỉ bởi vì người khác mắng một câu kẻ ngốc, thì muốn tìm đối phương liều mạng?

Anh cũng không phải kẻ ngốc thật, đang tức giận cũng không thể không khống chế được mà thiếu chút nữa đánh chết người.

Còn người đàn ông tên Phương Dật sâm kia nhìn ra cũng cao lớn, liền không phải đối thủ sao?

Lúc này rốt cục Tô Tuyết trở về, Giang Dĩ Mạch nhìn thấy cô ta, thì hoài nghi những chuyện này liên quan đến cô ta.

Cô ta chính là người trong lòng trước kia của chồng mình, mà còn lớn lên ở nhà họ Phương, trong này nhất định có ẩn tình gì.

"Thiếu phu nhân, tôi đã trở về." Tô Tuyết lễ phép gọi một tiếng, nhìn trong phòng khách, dường như đang tìm ai.

"Anh ta thấy cô chậm chạp không trở về, đi trước rồi, nói lần sau sẽ quay lại hỏi thăm." Miệng Giang Dĩ Mạch nói như vậy, trong lòng thật ra rất rõ ràng cô ta căn bản là cố ý chờ sau khi Phương Dật Sâm rời đi mới vào.

"Thực xin lỗi, thiếu phu nhân, bởi vì chuyện của tôi đã quấy rầy cuộc sống của mọi người." Tô Tuyết xin lỗi nói.

"Tôi không có vấn đề gì, trong nhà thường xuyên có khách đi lại cũng náo nhiệt, chỉ là cô vẫn trốn tránh anh ta như vậy thật sự được sao? Chuyện nên giải quyết luôn luôn phải giải quyết, tôi biết việc này không nên tôi là một người ngoài lắm mồm, cô không cần để vào trong lòng..."

Lúc này có người hầu tiến vào: "Thiếu phu nhân, vị tiên sinh vừa rồi kia lại đến nữa."

"Mời anh ta vào đi."

Tô Tuyết xanh cả mặt, muốn trốn lại không có chỗ trốn.

Phương Dật Sâm là cố ý, cũng chỉ có như vậy mới có thể nhìn thấy Tô Tuyết.

Cừa phòng khách mở ra, người đàn ông ngồi ở trên xe lăn chạy bằng điện chậm rãi đi đến, trầm ổn quan sát vẻ mặt né tránh của Tô Tuyết: "Tiểu Tuyết, theo anh về nhà đi."

Tô Tuyết lắc đầu: "Không, tôi không trở về nhà họ Phương, tôi đã quyết định vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Phương rồi."

Khi cô ta nói chuyện khẽ cúi đầu, dường như không dám nhìn ánh mắt anh ta.

"En định ở chỗ này cả đời?" Phương Dật Sâm hỏi.

"Tôi, tôi sẽ đi tìm việc, sau đó ra ngoài thuê nhà." Khi Tô Tuyết nói lời này rõ ràng không lo lắng.

Cô ta là con gái của bạn nhà họ Phương, bởi vì cha mẹ mất sớm để cô ta ở lại thành cô nhi, từ nhỏ nhà họ Phương coi cô ta như con gái, không để cho cô ta làm một chuyện gì, vẫn nuôi dưỡng như thiên kim tiểu thư lớn lên cô ta sớm mất đi năng lực sống và làm việc một mình, chỉ có thể ỷ lại người ngoài.

Phương Dật Sâm đã sớm nhìn thấu cô ta, không có vạch trần, hỏi: "Dật Hiên đâu?"

"Tôi không biết." Tô Tuyết cúi đầu, không dám nhìn anh ta.

Bởi vì cô ta bất kỳ chuyện gì đều không thể gạt được anh ta.

"Đừng nói nhiều như vậy, theo tôi đi." Phương Dật Sâm nói.

"Tôi không đi." Tô Tuyết luôn không chịu rời đi.

"Cô muốn đợi đến khi người khác đuổi cô đi mới bằng lòng đi sao?" Lời Phương Dật Sâm nói có chút nặng, cũng đang nhắc nhở thân phận của cô ta.

"Thiếu phu nhân đối xử rất tốt với tôi, hơn nữa chờ tôi tìm được chỗ ở, tôi sẽ chuyển ra ngoài ở." Tô Tuyết còn đang tìm lấy cớ để mình ở lại.