Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 74: Đại kết cục (3)




Trong một tầng hầm âm u ẩm ướt, chung quanh tản ra hơi thở âm lãnh, khiến ý thức của FIR dần tỉnh lại, mắt của cô bị bịt kín, miệng cũng bị dán băng, tay chân bị trói, cô cảm thấy hình như mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, toàn thân trên dưới đều lạnh thấu xương, cô co thân thể lại, cố gắng làm cho mình ấm áp một chút.

Đột nhiên cô nghe tiếng bước chân chậm chạp đang đi đến gần mình, cố khắc chế run rẩy, hướng về phía tiếng bước chân nhàn nhạt mở miệng: “Ai đó? Tại sao lại trói tôi ở đây?”

“Cô nói thử xem?” Bất chợt có người kéo mảnh vải bịt mắt xuống, vì không thích ứng ánh đèn phía trên đầu chiếu xuống mà cô hi hí mắt, thấy bóng dáng đứng trước mặt mình thì hơi cau mày, Người phụ nữ giương đôi mắt lạnh lẽo độc ác nhìn cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

5 năm trước bởi vì muốn ngăn hôn lễ của cô và Hạ Nam, cô ta cư nhiên bắt cóc ba mẹ của Hạ Nam, bây giờ vì cái gì lại bắt cóc cô?

“Ha ha…” Quý Thiên Nhu lạnh lùng nhìn cô cười điên cuồng, dưới ánh đèn cả khuôn mặt của cô ta trắng bệnh, nhìn có vẻ khủng bố dữ tợn “Cô nói xem, hiện tại có phải Hạ Nam đang điên lên đi tìm cô khắp nơi hay không? Nói xem, nếu cuối cùng anh ta chỉ tìm được một thi thể tan nát không thể nhìn nổi, thử tưởng tượng xem anh ta có giết người không? Không phải cô đã chết rồi sao, tại sao 5 năm sau còn xuất hiện? Như vậy cũng tốt, để tôi có thể khiến anh ta đau đớn, tôi muốn anh ta phải hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy! Ha ha…”

“Tai nạn xe 5 năm trước là cô làm đúng không?” FIR nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, lạnh lùng hỏi, cô cũng dần dần ổn định suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

“No… Cô lầm rồi, không phải tôi đụng cô, về phần hủy dung hì xác thực là tôi, nhìn một chút, 5 năm không gặp nhìn cô vẫn đẹp, nói xem, có muốn bọn tôi thêm mấy dao nữa trên mặt cô hay không?” Quý Thiên Nhu nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt vẫn xinh đẹp của cô, hận không thể lập tức rạch thêm mấy dao lên đó.

FIR nhìn bộ mặt điên cuồng của Quý Thiên Nhu, có chút sợ sệt rụt người một cái, cô biết Quý Thiên Nhu lúc này đã không còn lý trí, hoàn toàn trong trạng thái gần như là người điên, người như vậy đích xác có hơi đáng sợ.

5 năm trước, hình ảnh mình thoi thóp tàn hơi, bị từng dao từng dao lướt trên mặt, đau đớn đó đang lan tràn đến toàn thân, khiến cô run sợ nhắm hai mắt lại, cắn thật chặt môi, 5 năm qua, nửa đêm giật mình tỉnh mộng, cảm giác đau khổ này đã ăn sâu bén rễ trong đầu, thậm chí khi thức tỉnh, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi, có lúc cô nghĩ, rốt cuộc là người ác độc như thế nào mới làm ra chuyện độc ác vô tình với cô như vậy.

Quý Thiên Nhu nói, 5 năm trước lái xe đụng mình không phải là cô ta, vậy là ai?

Trong chốc lát, FIR liền mở mắt, khôi phục vẻ lạnh nhạt, cô lạnh lùng đứng dậy nhìn Quý Thiên Nhu, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện 5 năm trước, bây giờ bắt cóc tôi và đụng người vào hai ngày trước cũng là do cô làm phải không?”

“Không nhìn ra, cô còn rất thông minh, nhưng quá đáng tiếc là đến cuối cùng cô lại được cứu, nếu không tôi làm sao lại thành ra như thế này, đều là tại cô…”

“Cũng bởi vì Hạ Nam nên cô mới đối xử với tôi như vậy? Thậm chí là liên quan tới người vô tội?” Nói đến đây, cô không tự chủ được hơi lớn tiếng, cô rất khinh thường với loại hành động bất kể liên quan đến người vô tội.

“Đều do cô, đều do cô… Nếu không anh Nam cũng không biết là tôi làm, tại sao cô là bảo bối trong lòng anh ấy, còn tôi chỉ là cọng cỏ trong cảm nhận của anh ấy, chỉ vì cô mà anh ấy không cần suy nghĩ, không chút do dự phá hủy tôi, nếu không có cô, tất cả đều không phải như thế này! Ha ha…”

“Coi như không có tôi, kết quả của cô cũng không thay đổi…”

“Cô câm miệng!”

Một cái tát nặng nề rơi trên mặt FIR, ngay cả tai cũng ù đi, mắt trở nên mơ hồ không rõ, cô biết rõ không nên kích thích cô ta nữa, nhưng nhớ tới từng dao từng dao lướt trên mặt mình 5 năm trước…..Đau đớn bị người đụng ngã trên đường, không nhịn được mà mở miệng, cô muốn cô ta cũng phải khổ sở, cho dù chỉ là trên tinh thần cũng tốt, có lúc hành hạ tinh thần so với hành hạ thân thể còn làm người ta đau đến muốn tẩy não đi.

“Cô biết không? Tôi đợi ngày này lâu rồi, hôm nay tôi sẽ mang tất cả những thương tổn tôi từng chịu trả lại cho cô, cô biết đây là đâu không? Tôi nghĩ chắc cô phải biết, thậm chí là quen thuộc, đây chính là tầng hầm khu Tiểu Lâu rách nát của cô ngày xưa, dù bọn họ có thông minh cỡ nào cũng không ngờ tôi sẽ giấu cô ở đây.” Quý Thiên Nhu đứng lên, vỗ vỗ tay: “Các người có thể vào rồi.”

Nghe cô ta gọi, FIR không khỏi trừng mắt, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Quả nhiên, có mấy người đàn ông khôi ngô từ cửa đi vào, cô trợn trừng hai mắt, một tầng sương mịt mờ dâng lên làm tầm mắt cô mơ hồ, ý thức dần dần lẫn lộn, cô cảm thấy có mấy bóng người đang từ từ đi về phía mình, cô co người lại lui về phía sau, toàn thân lạnh thấu xương, lạnh lẽo trong lòng vượt xa cái lạnh bên ngoài thân thể.

Lúc này cô nhớ Hạ Nam, nhớ tiểu Tô Niệm, nhớ lại rất nhiều rất nhiều người, khuôn mặt của họ, không ngừng biến đổi trong đầu cô…..

Cô quyết không để bọn họ chạm vào mình, dù chết cũng không thể…..

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, FIR hình như nghe được âm thanh của Hạ Nam…..

Nhưng làm sao có thể? Anh làm sao có thể xuất hiện tại nơi đây?

----- ----- -----

Bên ngoài phòng cấp cứu ở bệnh viện, cả đám người yên lặng  đứng trong hành lang, tầm mắt đều nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, sắc mặt mọi người hết sức nặng nề.

Hạ Nam yên tĩnh tựa vào trên tường, thái độ bình tĩnh khác thường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cửa phòng cấp cứu, tay anh nắm cánh tay nhỏ bé của tiểu Tô Niệm, cậu bé cũng duy trì tư thế dựa vào tường giống hệt anh, ngay cả thần thái cũng tương tự khác thường.

Lạc Phàm, Tần Kiệt và Hoa Vi Thần cùng nhìn về phía Hạ Nam và tiểu Tô Niệm, họ nhìn lẫn nhau, trong lòng không nhịn được rùng mình một cái, thật ra thì bọn họ đều biế,t biểu hiện của lão đại càng bình tĩnh thì nội tâm của anh lại càng không bình tĩnh, mà nội tâm của anh không an tĩnh thì hậu quả là có người sẽ gặp tai ương, xem ra lần này người phụ nữ kia khó tránh kiếp nạn rồi, mà tay của anh đang dắt cánh tay nho nhỏ của tiểu Tô Niệm, trên người cả hai tản mát ra hơi thở nguy hiểm, chẳng lẽ giác quan của bọn họ xuất hiện vấn đề sao?

----- ----- -----

Vì là khách quý nên bệnh viện an bài phòng bệnh Vip, cả phòng bệnh yên tĩnh không có một tếng động phát ra.

Mọi người đứng quanh giường bệnh nhìn gương mặt tái nhợt của FIR, trên mặt mọi người lộ vẻ quan tâm lo lắng.

Trên ghế sofa màu đen, có lẽ vì mệt mỏi nên tiểu Tô Niệm co ro thân thể nhắm mắt ngủ, trên người đang đắp một cái áo khoác màu đen, nhưng thỉnh thoảng cậu bé lật người, trên gương mặt nhỏ nhắn có vẻ rối rắm, có thể thấy được, lúc này cậu bé ngủ không an ổn như bình thường.

Nếu có ai để ý, sẽ phát hiện lúc này trong phòng bệnh không hề có bóng dáng Hạ Nam, Lạc Phàm, Tần Kiệt, và Hoa Vi Thần.

Trong phòng làm việc của viện trưởng.

“Chờ một chút nữa các cậu trực tiếp qua đó xử lý cô ta.” Sắc mặt Hạ Nam u ám lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lẽo tựa như âm thanh truyền đến từ địa ngục, khiến người ta cảm thấy toàn thân cũng run sợ, lúc này anh giống như quỷ Satan khát máu, cả người tản mát ra hơi thở khát máu lãnh liệt, làm người khác không dám đến gần.

Sau khi nghe anh nói cả ba người ngẩn ra, nhìn lẫn nhau một cái, thấy trong mắt đối phương đối với chuyện này đều là nghi ngờ cùng không hiểu, sau đó mới khe khẽ đáp lời, bọn họ cho là lần này lão đại sẽ đích thân ra tay, chưa từng nghĩ đến anh sẽ giao việc này cho bọn họ, đây hoàn toàn không giống như phong cách của anh.

Rất dễ hiểu, lúc này anh đang tức giận khác thường, điều này  làm bọn họ cũng cảm thất run sợ.

Hạ Nam híp mắt, cân nhắc mở miệng: “Hiện tại cô ta mong ước tôi sẽ tự tay giết chết cô ta, nhưng tôi không thành toàn ước nguyện đó, tôi muốn để cho cô ta chết không nhắm mắt.”

Nghe anh nói, ba người kinh ngạc nhìn lão đại nhà mình, đây thật đúng là phong cách của lão đại, mang sự lãnh khốc vô tình xây dựng trên khổ sở của người khác, phát huy sụ lãnh khốc đến vô cùng tinh tế.

***

Hai tháng sau.

Lúc này tại hội sở giải trí Nam Tước Hoàng Triều sắp cử hành một hôn lễ long trọng, hôn lễ này so với hôn lễ 5 năm trước đã từng được mọi người gọi là ‘hôn lễ Thịnh Thế’ chỉ có hơn chứ không có kém, tất cả khách mời đều là người có tiếng tăm đến từ khắp nơi trên thế giới, ngay cả hội trường cử hành hôn lễ cũng lớn gấp đôi so với trước kia.

Vì để đảm bảo hôn lễ long trọng lần này có thể phát hình trên toàn cầu, mọi người cố ý sắp xếp ký giả ở hiện trường, để tiện việc thông báo toàn bộ hành trình.

----- ----- -----

Trong phòng nghỉ, FIR mặc áo cưới màu trắng, cô đuổi tất cả mọi người ra ngoài chỉ trừ tiểu Tô Niệm.

Tiểu Tô Niệm mặc tây trang màu trắng, cậu chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn động tác của mẹ có chút không hiểu, cô đang thay bộ đồ tây màu trắng trên người cho cậu bé.

FIR nhìn đôi mắt tròn vo của tiểu Tô Niệm, tỏ vẻ vô tội nhún vai một cái, tiếp tục việc đang làm dang dở.

----- ----- -----

Khi tiểu Tô Niệm nhìn mẹ đã thay xong bộ đồ công sở thoải mái màu đen, tay phải kéo rương hành lý, tay trái dắt tay của cậu đi ra khỏi phòng, lúc này cậu mới hiểu rõ, rốt cuộc là mẹ muốn đào hôn.

Cậu bé có chút nhức đầu vuốt ve cái trán của mình, không nhịn được giựt giựt khóe miệng.

Đây là chuyện quái gì? Mẹ đào hôn mang theo mình làm gì? Đến lúc đó ông già nhà cậu không đến tìm cậu liều mạng chắc? Dám dụ dỗ vợ của ông ấy? Nhưng có trời đất chứng giám a, thật tình cậu không có a! Là vợ của ông ấy cứng rắn lôi cậu đi ấy chứ?

----- ----- -----

Trong phòng bao xa hoa trên tầng ba của Nam Tước Hoàng Triều, sau khi rèm cửa sổ sát đất được kéo xuống, có hai bóng dáng cao lớn không biết đứng nơi đó từ lúc nào, từ góc độ của họ có thể thấy rõ hai bóng người lén lén lút lút chạy ra từ cửa sau.

Lạc Phàm nhìn hai bóng lưng dần dần đi xa, không nhịn được trêu: “Bảo bối nhà cậu cư nhiên dắt con trai của cậu đào hôn, còn không nhanh đuổi theo bắt họ trở về?”

“Tạm thời  cậu cứ ở đó mà hả hê đi, cậu tự mình suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để đánh lừa người kia của cậu về nhà rồi hãy nói, tôi nhớ gần đây chú Lạc đang giúp cậu chọn lựa người thích hợp để kết hôn phải không?” Khuôn mặt của Hạ Nam nhàn nhã, giống như hai bóng dáng len lén vừa rời đi lúc nãy, một không phải là đối tượng hôm nay sẽ kết hôn với anh, một không phải là con trai bảo bối của anh.

Lạc Phàm nghe anh nói như vậy, có chút xụ mặt, ừ, anh nên suy nghĩ tìm cách làm sao lừa người kia về nhà, độ khó của việc này dường như còn rất cao.

Nhưng nhìn Hạ Nam vẫn đứng ở đây, còn trưng ra vẻ mặt nhàn nhã, không nhịn được lại hỏi: “Có đúng là cậu không tính đuổi theo à? Theo tôi biết thì có không ít người đang nhìn chằm chằm đó!”

“Khẳng định là phải bắt về rồi, nhưng không phải bây giờ, hiện tại tôi có chuyện quan trọnghơn phải làm.” Nói xong, tựa như khách quý, kiêu căng đi tới đại sảnh tiệc cưới.

----- ----- -----

Bên kia, FIR cùng tiểu Tô Niệm đang ngồi trên chuyến bay đi tới Pháp.

Trong khoang hạng nhất chỉ có mấy người ít ỏi.

FIR đang nhắm mắt nghĩ ngơi, trên mặt là nụ cười sảng khoái, cô không chú ý tới tiểu Tô Niệm ngồi bên cạnh đang liếc nhìn nơi nào, nếu như cô chú ý, cô tuyệt đối không thể bình tĩnh được.

------ ----- -----

Thành phố nhỏ thuộc miền nam nước Pháp, đây chính là mùa hoa Lavender, từng biển hoa màu tím nở rộ, trong không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của hoa Lavender.

FIR nắm tay tiểu Tô Niệm lưu luyến trong biển hoa, ngước mắt nhìn thấy không xa có một bóng dáng cao to mạnh mẽ rắn rõi đang đi tới, trên môi là nụ cười đạm mạt.

Bốn mắt nhìn nhau, trong suốt thản nhiên, dịu dàng sâu xa, trong phút chốc quanh thân tràn ngập hơi thở ấm áp ngọt ngào.

Thật ra thì FIR ở thành phố nhỏ thuộc miền nam nước Pháp này đã 5 năm, trong đó có nguyên nhân là vì nơi đây có biển hoa tím xinh đẹp khiến người ta khó quên, cô biết hoa Lavender còn có tên là ‘chờ đợi tình yêu’! Thật ra mỗi thiếu nữ khi trưởng thành đều có một giấc mơ, chính là chờ đợi một bạch mã hoàng tử thuộc về mình, chờ đợi một nửa của mình, một tình yêu hoàn mỹ cùng hạnh phúc gia đình mỹ mãn.....

Thật ra cô không còn là thiếu nữ ngây thơ 17, 18 tuổi nữa, nhưng cũng như bao thiếu nữ khác, cô cũng có một giấc mơ đẹp.

Hết.