Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 72: Đại kết cục (1)




Trong chiếc xe sang trọng là bầu không khí vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng Hạ Nam liếc qua kính chiếu hậu nhìn người ngồi phía sau, chỉ thấy cô hơi nhíu mày, một tay chống má nhìn ra bên ngoài, đôi mắt trong suốt linh động lộ vẻ mơ màng, lúc này cô thật mong manh, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng, thậm chí anh đoán không ra trong lòng cô đang nghĩ gì, FIR như vậy đối với anh mà nói là hoàn toàn xa lạ, cảm giác như thế làm anh vô cùng khó chịu, nhưng không biết phải làm sao.

Mười mấy phút sau, Hạ Nam ôm cô trong ngực, theo sự chỉ dẫn của Quỷ Y đi vào căn cứ của tổ chức ‘Khiếu’, sâu tận bên trong phòng thí nghiệm.

Đứng trong phòng thí nghiệm, Hạ Nam ung dung thản nhiên đánh giá phòng thí nghiệm này, anh phát hiện nơi đây trang bị đủ mọi loại thiết bị y tế, ngay  cả nhiều bệnh viện lớn trong nước cũng chưa trang bị được những thiết bị y tế tiên tiến như thế này, hiển nhiên có nhiều thiết bị đều là nhập khẩu từ nước ngoài.

Sở Khiếu Nhiên ngồi trên ghế salon trong góc phòng thí nghiệm, thấy bọn họ đi vào cũng đứng dậy đi tới bên  cạnh, ánh mắt anh nhàn nhạt liếc nhìn hai người trước mặt đang ôm nhau, thấy Quỷ Y đang sửa sang dụng cụ y tế trên người, anh lạnh nhạt nhìn Hạ Nam, nói: “Giao Úy Úy cho Quỷ Y đi, chúng ta ra ngoài tâm sự một chút.” Nói xong, tầm mắt dừng trên người FIR, chỉ thấy cô nghe anh nói thế thì nhìn về phía Hạ Nam. truyen dang tai ddlequydon

“Trước tiên, em ngoan ngoãn ở chỗ này để Quỷ Y kiểm tra cho em, anh sẽ lập tức trở lại, có được hay không?” 

Mặc dù Hạ Nam không biết giữa bọn họ có chuyện tốt gì để tán gẫu, nhưng thoáng suy nghĩ qua, anh vẫn đồng ý, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc quăn xõa trên vai cô, giọng nói dịu dàng dụ dỗ, nhìn anh ngọt ngào dỗ cô, còn đâu hình tượng phúc hắc lạnh lùng như băng, đây hoàn toàn là một người đàn ông dịu dàng.

Sở Khiếu Nhiên nhìn thấy tình hình như thế, nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác.

FIR chớp chớp mắt nhìn Hạ Nam, lại nhìn Sở Khiếu Nhiên, cuối cùng gật đầu một cái.

FIR đứng tại chỗ nhìn hai bóng dáng càng lúc càng xa qua cửa phòng thí nghiệm, đồng tử chợt lóe sáng, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ, cô biết anh Khiếu Nhiên vì những bài báo sáng nay mới tìm Hạ Nam nói chuyện, hiện tại, biểu tình của Hạ Nam bình tĩnh như vậy là do anh chưa biết về những bài báo kia, dĩ nhiên công lao thuộc về cô, cô đã mang tất cả bài báo cũng như tạp chí liên quan tới mình giấu đi, cô đâu có ngu! Phải biết người biết ta chứ! Bây giờ phải kín miệng!

Thấy cửa phòng thí nghiệm đóng lại, FIR mới xoay người, nhìn bàn mổ đã thay drap trắng, còn Quỷ Y thì đang trưng ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, chính là đã hiểu rõ hết thảy. chương mới nhất đang tại ddlequydon

----- ----- -----

Sở Khiếu Nhiên dẫn Hạ Nam đến phòng nghỉ, vào phòng anh ngồi xuống ghế salon trước, Hạ Nam theo sau ngồi xuống phía đối diện.

Sở Khiếu Nhiên liếc nhìn Hạ Nam ngồi đối diện, nhàn nhạt hỏi: “Tai nạn giao thông của Úy Úy ngày hôm qua tra xét thế nào?” Giọng nói khó nén quan tâm cùng lo lắng.

“Bởi vì địa điểm xảy ra tai nạn giao thông có hơi vắng vẻ, mà lúc xảy ra tai nạn không có nhiều người qua lại nơi đó, cho nên không tra được gì hết.” Giọng nói của Hạ Nam tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Còn nữa, camera nơi đó bị phá hỏng, hiện trường cũng bị dọn dẹp qua, bây giờ tinh thần của cô ấy không được tốt, căn bản tôi cũng không dám hỏi cô ấy hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vậy nên, hiện tại không biết rốt cuộc có chuyện gì ở nơi xảy ra tai nạn!”

“Nói như vậy tai nạn lần này rất có thể là có người cố ý sắp đặt? Những bài báo sáng nay cũng vậy.” Nghe Hạ Nam nói xong, Sở Khiếu Nhiên nhíu mày lạnh lùng nói.

“Anh nói gì? Báo sáng nay? Đăng tin gì?” Hạ Nam có phần không hiểu, nhưng rất nhanh liền để ý ra manh mối.

Nghe Hạ Nam hỏi vậy, Sở Khiếu Nhiên đứng dậy đi tới cái bàn đá cẩm thạch cách đó không xa, lấy một xấp báo cùng tạp chí mới đọc xong sáng nay, đưa đến trước mặt Hạ Nam, vừa rồi anh còn đang thắc mắc tại sao biểu hiện của Hạ Nam lại bình tĩnh đến vậy, nguyên lai là Hạ Nam vẫn chưa biết chuyện này.

Đúng như dự đoán, sau khi Hạ Nam đọc những bài báo này, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên u ám lạnh lùng, hai tay siết chặt tờ báo đến mức gân xanh nổi lên, đầu ngón tay cũng trắng bệch, có vẻ vô cùng tức giận, ngay cả Sở Khiếu Nhiên ngồi diện cũng nhận ra, lúc này trên người Hạ Nam tản ra hơi thở nguy hiểm.

Hạ Nam hơi híp mắt nhìn xấp báo trong tay mình, thần sắc trong mắt có chút khác thường, khi đọc những bài báo này, phản ứng đầu tiên của anh chính là do Quý Thiên Nhu giở trò quỷ sau lưng, nhưng ngẫm lại anh thấy không đúng, vì giờ này ngày này, hình như Quý Thiên Nhu không có thế lực lớn như vậy, có thể khiến cho nhiều tòa soạn và tạp chí cùng đăng tin tức.

Nếu như không phải là cô ta, vậy những tin tức này là do người nào thao túng ở phía sau, mục đích là cái gì đây? đọc chương mới nhất trên ddlequydon

Suy nghĩ một hồi, anh bấm số điện của Lạc Phàm, nói chuyện một lúc lâu mới cúp điện thoại.

----- ----- -----

Đến khi cả hai kết thúc cuộc nói chuyện trở lại phòng thí nghiệm, đã là nửa giờ sau, sắc mặt của Hạ Nam đã khôi phục lại như trước, nhã nhặn thản nhiên, trong mắt lộ ý cười nhìn về phía FIR, trong phòng thí nghiệm, Quỷ Y đang kiểm tra cho cô.

Sau khi kiểm tra xong, bốn người đều đến ngồi trên ghế salon trong góc phòng thí nghiệm.

Gương mặt của FIR, Hạ Nam cùng Sở Khiếu Nhiên đều không có vẻ gì lo lắng, cùng ngồi trên ghế salon nhìn Quỷ Y.

Quỷ Y bị ánh mắt của ba người nhìn chòng chọc có chút không thoải mái, nhẹ nhàng ho khan, vội vàng nói đáp án mà họ muốn biết: “Tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật sớm, tỷ lệ thành công là 99%.” Anh ta không nói cặn kẽ bệnh tình của FIR, chỉ là nói vào trọng điểm, sát ngôn quan sắc (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt) nên anh ta hiểu, nhất định là hai vị lão đại này không hy vọng người đẹp bên cạnh biết bản thân có chứng bệnh về tâm lý, nếu không lão đại nhà anh ta làm gì mà cố ý dặn dò trước, là chỉ được nói vào trọng điểm, nhưng hình như có chút không thiết thực, người đẹp này cũng đã biết chính cô có bệnh về tâm lý.

“Tại sao là 99%, không phải là 100%?” Vừa nghe xong lời của anh ta, Hạ Nam liền lạnh lùng hỏi, sắc mặt cũng trở nên u ám.

“Mặc dù bên ngoài gọi tôi là ‘Quỷ Y’, y thuật giỏi giang, nhưng tôi cũng chỉ là một người bình thường, không phải là thần tiên! Bất cứ chuyện gì cũng đều có ngoài ý muốn, OK?” Quỷ y nghe giọng nói lạnh lùng của Hạ Nam, không nhịn được mà run rẩy trong lòng, còn nhún vai một cái, có phần không để ý tới lời nói của mình.

----- ----- -----

Nhà hàng thuộc sở hữu của Thịnh Thế Quốc Tế là nhà hàng đạt chuẩn sáu sao, trong phòng bao xa hoa, hai người đàn ông tuấn tú ngồi đối mặt nhau, tuy không có bất kỳ tranh chấp nào, nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được bầu không khí ‘giương cung bạt kiếm’ giữa bọn họ.

La Tân Hàn trưng ra bộ dáng trước sau nhàn nhãn, không để ý tới ánh mắt u ám của người ngồi đối diện, tao nhã uống trà, sau đó đặt tách trà xuống, lúc này La Tân Hàn mới lạnh nhạt nhìn vào ánh mắt u ám của Hạ Nam, nhưng không vì ánh mắt u ám lạnh lẽo đó mà anh lùi bước hay tỏ ra sợ sệt, trên mặt vẫn là vẻ bất cần đời vốn có.

Hạ Nam lạnh lùng nhìn bộ dáng thản nhiên nhàn hạ của người đàn ông đối diện, phút chốc anh hơi sững sờ.

Hình như cũng giống lần đầu tiên họ gặp mặt nhau, cũng vẻ bất cần đời này, cũng bộ dáng hờ hững thảnh thơi, chưa từng thay đổi, kỳ thật, người như vậy mới là khó đoán nhất, có lẽ anh nên cảm thấy may mắn bởi vì cả hai không phải là đối thủ đối chọi gay gắt, nếu không anh đúng là có phần hoài nghi, khi họ đánh nhau, có thể gây ra thảm trạng tổn hại cho cả hai hay không.

Lấy lại tinh thần, Hạ Nam hơi lạnh giọng hỏi: “Vì sao?”

Đối với câu hỏi không đầu không đuôi của anh, nếu là người khác có lẽ sẽ lộ ra biểu tình nghi hoặc hay bày tỏ mình nghe không hiểu, nhưng La Tân Hàn chỉ nhàn nhạt nhếch môi một cái, không nhanh không chậm nói: “Bởi vì cô ấy muốn tôi làm như vậy!”

Nghe vậy, tất nhiên Hạ Nam thông minh hiểu rõ ‘cô ấy’ là ai, nhưng việc này.....Có thể tin sao? Vì sao cô ấy phải làm như vậy? Hình như có chút không có đạo lý? Chính mình sắp đặt bản thân mình? Dù tinh thần có chút thất thường cũng đừng làm như thế này chứ?

“Yên tâm đi, tinh thần của cô ấy rất tốt, biết rõ mình làm gì, muốn bản thân tự giải quyết kẻ ngáng đường sau lưng, rõ ràng là cô ấy muốn lợi dụng tai nạn lần này, kêu tôi đưa tin để ‘dụ rắn ra khỏi hang’, còn nữa, anh nên nhớ, nếu không phải cô ấy bày mưu lập kế cho tôi đưa những tin tức đó, trong thời gian dài như vậy sao lại không có ai xuất hiện giải quyết?” La Tân Hàn biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, ung dung thong thả giải thích.

Đối với những lời nói của La Tân Hàn, Hạ Nam càng cảm thấy không thể tin được, La Tân Hàn lại có thể đoán được anh đang nghĩ gì? Còn nói tinh thần của cô rất tốt là có ý tứ gì?

“Đừng kinh ngạc, lúc ở đại học đích thực tôi học tâm lý học, sở dĩ biểu hiện tinh thần của cô ấy có chút thất thường, có khả năng là vì không hy vọng anh hỏi tới những vấn đề mà cô ấy không muốn trả lời, rõ ràng là không muốn anh biết đến một mặt tối của cô ấy.” Nhưng La Hân Hàn cũng không đoán đúng hết, thật sự là FIR có bệnh về tâm lý, chỉ là có lúc tốt lúc xấu mà thôi, chứng bệnh này đã theo FIR ròng rã 5 năm, vả lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả mấy người bạn bác sĩ ở Pháp cũng đều không có biện pháp với chứng bệnh tâm lý này, 5 năm nay, Trình Nặc cũng vì chuyện này mà luôn tự trách, cô vừa là bạn vừa là bác sĩ của FIR, với cô mà nói, đây là chuyện cực kỳ bất đắc dĩ.

“Tóm lại anh là ai?” Nhìn vẻ mặt cười cười bất cần đời của La Tân Hàn, Hạ Nam không nhịn được hỏi, nghe La Tân Hàn phân tích, anh không có cách nào phản bác lại, cũng khiến cho anh không thể không tin, người như vậy, Hạ Nam chắn chắc ‘đúng là nguy hiểm’, vì ngay cả anh cũng có đôi khi không đoán được tâm tư của FIR, mà cái tên có vẻ mặt bất cần đời này có thể làm được điều đó, anh ta chỉ qua loa liền phân tích được tâm tư của cô ấy, chỉ sợ anh ta không chỉ giỏi khoa tâm lý học, xem ra người đàn ông này vô cùng kín đáo thâm sâu.

“Yên tâm đi, tôi không phải là người có thể uy hiếp tới địa vị của anh trong cảm nhận của cô ấy!” La Tân Hàn nhìn đôi mắt lạnh lùng của Hạ Nam, giọng nói từ tốn, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười, anh cho rằng anh che giấu rất khá, lại chưa từng chú ý tới lời nói của mình trong lúc này ít nhiều cũng có sự bất đắ dĩ: “Nếu cô ấy muốn tự mình giải quyết kẻ ngáng đường sau lưng, anh cứ giả vờ không biết gì hết đi, chờ cô ấy chơi đùa thỏa thích, lại giúp cô ấy dọn dẹp cục diện rối rắm là được.”

Hạ Nam nhìn người đàn ông ngồi đối diện, đồng tử đen như mực chợt u ám, trong lòng bỗng dưng sáng tỏ.

Giờ khắc này, tất nhiên anh đã rõ, quả thực người đàn ông này đối với mình không có gì uy hiếp, nếu không, cả hai không có khả năng bình tĩnh mặt đối mặt ngồi ở chỗ này, chẳng qua người đàn ông này.....

----- ----- -----

Sau khi gặp La Tân Hàn, Hạ Nam lái xe trở về khách sạn Thịnh Thế Hào Đình.

Trong thang máy riêng, Hạ Nam bình tĩnh đứng trong góc, dưới ánh đèn gương mặt tuấn tú có vẻ âm trầm u ám, ý tứ hàm xúc bất định, đôi ngươi đen như mực nhìn con số không ngừng biến hóa của thang máy, trong mắt thoáng ẩn dấu sự phức tạp.

‘Đinh’ một tiếng, thang máy ngừng lại, Hạ Nam chậm rãi từ bên trong đi ra. 

Sau khi ra khỏi thang máy, anh không trực tiếp mở cửa đi vào phòng như bình thường, mà đi về phía ban công ngoài trời trên tầng cao nhất.

Ban công ngoài trời trên tầng cao nhất có đặt một cái bàn đá tròn cùng với hai cái ghế dựa màu đen, trên đỉnh đầu là chiếc dù che nắng rất to, bởi vì đây là tầng cao nhất, nên có một chút đặc biệt, chỉ có khách quý mới có thể đi lên, bình thường có rất ít người lai vãng.

Giờ phút này, nơi đây cũng chỉ có một mình Hạ Nam.

Hạ Nam ngồi vào cái bàn duy nhất ở đây, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, anh đưa tay lên che khuất một phần ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt của mình.

Kỳ thật nghe La Tân Hàn phân tích một hồi, nói không tổn thương là dối người, anh chưa bao giờ nghĩ tới có một người đàn ông khác hiểu cô đến như vậy, khi La Tân Hàn nói ’yên tâm đi, tôi không phải là người có thể uy hiếp tới địa vị của anh trong cảm nhận của cô ấy’, thì anh phát giác trong câu nói này có ẩn chứa sự bất đắc dĩ không dễ dàng nhận ra.

Cũng là đàn ông, làm sao anh lại không hiểu, loại bất đắc dĩ này là gì?

Là muốn mà không thể nào có được, đành bất đắc dĩ vậy.