Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 3 - Chương 40: Mộ thần huyễn!




Lan định là sau 26 mới đăng nhưng hôm nay là sinh nhật diễn đàn nên Lan đã quyết định sẽ đăng luôn. Chúc diễn đàn thêm một tuổi mới sẽ có thêm nhiều niềm vui mới, nhiều thành viên mới, luôn đoàn kết, gắn bó và thân thiết với nhau như bây giờ nhé. Yêu lắm khi được là một thành viên trong gia đình thân thường này... Happy birthday!!!!!!!!!!!

Chẳng lẽ muốn cô hỏi anh, tại sao anh lại muốn cầu hôn với cô? Hay là hỏi anh, có phải anh là người đã bắn phát súng kia không? Hay là có phải anh đã ở cùng Quý Thiên Nhu tối qua không? Hay vì tối qua hai người ở chúng nên anh mới tắt máy.....

Nếu như hôm qua cô không hề tin tưởng Quý Thiên Nhu chút nào, thì hiện tại, cô còn mảy may không tin sao? Không, bây giờ tối thiểu cô đã tin một nửa, thậm chí vượt qua cả một nửa! Bởi tất cả những điều này xảy ra quá đúng lúc, vừa khéo khiến cô không biết có nên tin tưởng người đàn ông này hay không?

Cô thật sự không biết, sự tin tưởng của mình liệu có khiến cô thất bại thảm hại không? Cô thật sự hi vọng tất cả mọi thứ hiện tại mình có đều là thật, mà không phải dùng những lời nói dối để xây dựng lòng tin!

Cô chăm chú mà nghiêm túc nhìn anh, giống như đang khắc anh thật sâu vào trong đáy mắt, thậm chí là trong trí óc.

Lông mi thật dài, mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng khêu gợi, gương mặt góc cạnh rõ hình dáng, quả thật là khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ đến mức khiến cả thế giới phải phát cuồng.

di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Vài sợi tóc lòa xòa buông xuống càng khiến anh trở nên cuồng dã! Dáng người cân đối, khi giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất cao quý! Nếu nói đến tai họa quốc dân thì có thể hình dung đến người đàn ông yêu nghiệt này.

Cho dù hiện tại đang ẩn nhẫn, đang tức giận nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất ưu nhã hoàn mỹ kia.

Nhưng tại sao bây giờ cô mới phát hiện, thật ra cô không hiểu người đàn ông bên cạnh này chút nào hết? Nói cho cùng anh ấy vẫn là một bí mật có quá nhiều tầng lớp mà cô không thể nào lí giải cho hết được.

... ......

Tháo dây an toàn trên người ra, cô xoay cả người sang đối mặt với anh, đặt hai tay lên chân anh bắt đầu...vuốt nhẹ. Thật ra cô không thể tưởng tượng ra anh- một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại phải ngồi xe lăn suốt một năm dòng, ngay cả việc cơ bản nhất cũng phải có người giúp đỡ thì sẽ ra sao?

Có lẽ cô đã hiểu nguyên nhân vì sao khi cô trúng đạn nằm trong viện lâu như vậy mà anh không hề đến thăm cô!

Xe thể thao đột nhiên phanh gấp “két” một tiếng, do quán tính nên cả người Tô Úy lao về phía trước.

“A....”, Tô Úy theo bản năng nắm chặt quần áo của người đàn ông bên cạnh.

Không có đau đớn như trong dự liệu, Tô Úy mở mắt thì chạm ngay phải đôi mắt thâm thúy như biển sâu kia, sâu đến không lường được, khiến người ta phải si me! Dời đi tầm mắt, cô thấy tay mình đang nắm chặt quần áo của anh! Hai tay của anh thì ôm chặt lấy eo cô, mà hai chân cô thì ngồi dạng trên người anh, cả người mượn lực của anh tựa vào tay lái.

“Vì sao tối qua không về nhà? Gọi điện cũng không thấy bắt máy!”

“Em...”, Tô Úy rũ mắt, hình như là suy tư một hồi rồi mở miệng: “Hôm qua em và đồng nghiệp đến quán bar, uống nhiều quá lại vừa đúng lúc gặp Trầm Thiểu, anh ấy không biết nhà em ở đâu nên đưa em về nhà anh ấy!”, ánh mắt cô lúc ấy có chút hốt hoảng.

Đôi mắt đen đã nhìn thấy sự thay đổi trong mắt cô, tuy biết rằng cô đang nói dối nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ nhẹ gật đầu, ôm cô xuống bên cạnh ghế tài xế, thắt dây an toàn cho cô rồi mới khởi động xe rời đi!

... ...... .....

“Mọi người đọc báo sáng nay chưa?”

“Đọc rồi! Không nhầm chứ? Rõ ràng là mấy ngày nữa sẽ kết hôn mà còn

Ôm nhau với người đàn ông khác! Đúng là vô liêm sỉ!”

“ Các cô có phát hiện ra người đàn ông kia chính là CEO của Thẩm thị - Trần Kiệt Tư Không? Sao cô ta lại mệnh tốt như vậy chứ, gia thế hiển hách, ngay cả những người đàn ông liên quan tới cô ta cũng là cực phẩm!”

“ Đây chính là cái số của người ta rồi, cô có hâm mộ cũng không được đâu!”

………

Cho dù những tờ báo kia đã được thu hồi chỉ trong một buổi sáng, nhưng vẫn không tránh khỏi một chút bàn tán, đơn giản đúng là nói mấy ngày sau Tô Úy chuẩn bị kết hôn nhưng vẫn dây dưa với người đàn ông khác, không có liêm sỉ….v…v.

Mà người trong cuộc là Tô Úy còn đang bận làm việc coi như tất cả những chuyện kia đều không liên quan đến mình, cái gì cũng không lọt vào mắt cô!

Bởi vì hôn lễ được tổ chức ở thành phố A, nên trước hôn lễ ba ngày, Tô Chí, Thẩm Khiết và Hạ Sinh Uy cùng nhau từ Bắc Kinh đến thành phố A.

Hạ Sinh Uy ở tại biệt thự của Hạ Nam, mà Tô Chí và Thẩm Khiết ở tại biệt thự của Lâm Nguyệt mới chuyển vào.

Tô Úy thì chuyển từ biệt thự Hạ Nam về căn nhà của mình.

Trong phòng khách nhà họ Hạ ở thành phố A, Hạ Vĩ Hào và Tư Uyển Tâm ngồi trên chiếc ghế salon mềm mại đắt tiền.

“ Ba ngày sau là tổ chức hôn lễ, chuyện của quá khứ không nên để bọn nhỏ phải gánh chịu, chuyện của bọn nó thì để chúng nó tự giải quyết đi!” Hạ Sinh Uyên lên tiếng, trong giọng nói không có ý cho phép kháng cự!

“ Ba…!” Hạ Vĩ Hào muốn nói gì, nhưng chưa nói hết đã bị chặn lại.

“ Dù chúng ta làm gì thì cũng chỉ muốn bọn nhỏ hạnh phúc vui vẻ đúng không? Cho nên có một số việc để bọn nhỏ tự trải nghiệm đi, hai đứa đừng có nhúng tay vào! Nếu như vậy thì quan hệ giữa con và A Nam mới có thể hòa hoãn một chút! Con tự suy nghĩ xem chuyện này có lý hay không đi!”

“ Nhưng mà ba…” Hạ Vĩ Hào muốn nói gì nữa, nhưng Tư Uyển Tâm ngồi bên cạnh đã kéo kéo tay của ông, ý bảo chồng không nên nói nữa: “ Chúng con biết rồi ạ!”

….

Phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện Nhân Ái.

Tô Úy thay bộ quần áo cách lý ngồi trước giường bệnh, đôi tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh hai, đáy mắt thoáng qua sự ưu thương và ủ dột.

Anh hai, anh biết không, hôn lễ của chúng em ngày mai sẽ được tổ chức ở Thịnh Đại, hơn nữa tất cả khách khứa đều là danh nhân, chính khách, thương nhân.

Anh hai, em còn nghe nói, hôn lể này đều là anh ấy tự tay sắp xếp! Hơn nữa, vì muốn kết hôn với em, mà anh ấy quay lưng lại với cha mình, còn mất đi chức vị Tổng giám đốc! Cho nên anh ấy thật lòng muốn kết hôn với em, đúng không? Vậy nên anh sẽ tha thứ cho sự buông thã của em lần này đúng không?

Anh hai, ngày mai là hôn lễ của em rồi, em hi vọng anh có thể tham gia hôn lễ của em, nếu như vậy em chẳng còn gì tiếc nuối nữa! Thật ra em chỉ nói cho mình em điều này thôi, em rất sợ, em sợ….”

Trong phòng bệnh Tô Úy nói không ngừng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trở thành tiếng nấc nghẹn ngào!

Tô Úy đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên gò má của anh, nói: “ Anh hai, có phải anh chê em rất phiền đúng không? Nếu anh không càm thấy như vậy, tại sao anh vẫn mãi chưa chịu thức dậy?”

…..

Dần dần tiếng bước chân êm ái càng ngày càng xa, cho đến khi khuất hẳn, có lẽ Tô Úy không biết rằng khi cô xoay người đi, trên khuôn mặt tuấn mĩ kia rĩ ra một giọt nước mắt chạy dọc theo khóe mắt rồi nhỏ xuống ga giường biến mất không dấu tích.

Tô Chí và Thẩm Khiết vừa bước vào khách sạn Thịnh Thế, liền có một người đàn ông mặc comple thẳng thớm đến chào đón, lễ phép dẫn hai người lên phòng cà phê trên tầng hai.

Sau khi hai người bước vào, nhìn xung quanh thì phát hiện ngoài một vị khách ngồi gần cửa sổ thì không còn ai khác, rõ ràng nơi này đã được bao trọn, vị khách kia chính là người đã tìm hai người.

Mộ Thần Huyễn đang ngồi im chợt cãm thấy có người đang nhìn mình,ngẩng đầu lên thấy hai người thì lịch sự mỉm cười.

Chống lại tầm mắt của đối phương, bọn họ nhìn nhau, sau đó ưu nhã bước tới chỗ Mộ Thần Huyễn.

“ Mời hai vị ngồi!”

“ Cảm ơn!”

Sau khi hai người ngồi xuống, gọi cho mình hai tách cà phê nóng hổi rồi ngồi im lặng, nếu người kia đã tìm bọn họ trước thì tất nhiên ông ta phải mở miệng trước!

Thẩm Khiết không biến sắc quan sát người đàn ông trung niên trước mặt, tuổi chưa tới năm mươi, mặc đồ công sở thiết kế, gương mặt anh tuấn thành thục, tư thái ưu nhã cao quý, cả người tản ra mị lực mê người!

Nhưng hình như bà chưa từng gặp người nào như vậy, nhìn thì hình như là khá quen, nghĩ tới đây bà quay sang nhìn Tô Chí bên cạnh, nhưng cũng chĩ thấy chồng mình khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không biết!

“ Chào ông bà Tô! Tôi là Mộ Thần Huyễn, lần này tìm hai người là tôi đã mạo muội rồi!” giọng nói lạnh nhạt khiêm tốn, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái!

“ Không biết ngài Mộ có chuyện gì?” Mộ Thần Huyễn, quốc tế M? không trách được nhìn rất quen, nhưng dường như bọn họ chưa hề có chút giao tiếp nào cả!

“Thật ra tôi tới tìm hai người chính là muốn biết về chuyện của Tô Úy!”

“ Úy Úy? Rốt cuộc anh là ai?” Thẩm Khiết nghe vậy, theo bản năng nhíu mày lại, ngay sau đó giọng nói cũng trở nên nguội lạnh đứng lên! Mà Tô Chí ngồi bên cạnh bà cũng không tốt hơn là bao nhiêu, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện!

“ Xin hai người đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ác ý, chỉ là vẻ ngoài của Tô Úy rất giống với người vợ Tử Yên của tôi đã rời khỏi nhà hai mươi mấy năm về trước, cho nên tôi mới mạo muội đến đây quấy rầy như thế này!”

“ Tử Yên?” Thẩm Khiết có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Úy Úy chính là con ruột của người đàn ông trước mặt sao?

“ Hai người đã gặp Tử Yên rồi sao?”

“ Vậy hai mươi năm trước ông đã ở đâu? Sao bây giờ mới xuất hiện?”

“ Thật ra tôi vẫn luôn tìm kiếm, chỉ là không tìm được, cho đến một thời gian ngắn trước đây, tôi mới có chút tin tức thì mới biết cô ấy đã qua đời!” Mộ Thần Huyễn nói xong, trên khuôn mặt anh tuấn phảng phất sự thê lương, cùng cô đôn, trong mắt thoáng qua sự tự trách!

Thẩm Khiết nhìn người đàn ông đối diện, bất đắc dĩ lắc đầu, kể lại toàn bộ câu chuyện hơn hai mươi năm trước cho ông!

“ Đã nhiều năm như vậy, chúng tôi đều muốn giấu kín chuyện này, tôi hi vọng nếu thật sự có khả năng, tạm thời chúng ta không nên nói cho con bé biết! có lẽ chuyện này đối với ông là không công bằng, nhưng ông cũng không hi vọng cuộc đời con bé lại có biến đổi đến nghiêng trời lệch đất như vậy đúng không? Con bé có thể không thể tiếp nhận trong một thời gian ngắn như vậy!”

Mộ Thần Huyễn nghe lời của Thẩm Khiết..., nhẹ gật đầu coi như là đồngý!

Mà Tô Úy ở trong phòng của mình chăm chú vẻ bản thiết kế, là một chiếc váy cưới màu trắng, không có quá nhiều chi tiết, chỉ là thiết kế đơn giản mới mẻ, cổ điển kết hợp với hiện đại, nhẹ nhàng mà không mất đi cảm giác thời thượng! nhưng một thiết kế đơn giản như vậy cũng có thể bừng sáng.

Thiết kế này Tô Úy sẽ dùng để tham gia cuộc thi “ Áo cưới đẹp nhất!”

Không lâu về sau, bộ váy cưới này được trao giải xuất sắc nhất, chỉ là khi đó Tô Úy đã biến mất khỏi thành phố A, không một ai biết cô đi đâu, giống như là tan biến trong không khí vậy.