Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi

Quyển 1 - Chương 10: Cười ngây ngô




Xuống đến gara dưới tầng hầm, nhìn anh ta đi về phía chiếc xe thể thao Lamborghini màu xám bạc, lại còn quay đầu lại nhìn ý bảo cô mau đuổi theo. Anh ta mở ghế phụ chờ cô lên xe, cô cố tình không theo ý của anh ta, có chút giận dỗi mở cửa xe sau ra ngồi vào, vẫn không quên hướng đến anh ta lè lưỡi một cái. Hạ Nam nhìn thấy động tác của cô cũng không tức giận, đóng cửa lại rồi vòng qua ghế trước mở cửa ngồi lên, chậm rãi lái xe ra khỏi gara.

Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, Tô Úy vừa lên xe đầu óc liền mơ màng, tựa vào chỗ ngồi không tới mấy phút liền ngủ thiếp đi, hô hấp dần ổn định!

Hạ Nam lái xe phía trước nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô như thế liền giảm tốc độ xe, khóe miệng cũng gợi lên một đường cong đẹp mắt.

Xe thể thao vừa dừng lại chỗ nhà hàng “Dạ Oanh”, nam tiếp viên đã tiến lên, nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi trên ghế lái, ném chìa khóa lên tay anh ta, để tay lên môi ý bảo anh ta đừng nói chuyện, sau đó chậm rãi đi về ghé sau nhẹ nhàng ôm Tô Úy ra.

Có lẽ cảm thấy cái gì, Tô Úy lập tức mở mắt, liền nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy, sau đó theo bản năng nhúc nhích, mới phát hiện cô đang bị anh ta ôm ở trong ngực, bọn họ đang ở trong một quán ăn khá đông khách, đối mặt với nhiều ánh mắt tò mò như vậy, cô bắt đầu nổi nóng rồi!

“Tổng giám đốc, anh thả tôi xuống đi!” Chóp mũi đều là hơi thở của đàn ông lạ có thể khiến cô có cảm giác an tâm. Cô nhẹ nhàng nói, không còn vẻ mặt lạnh nhạt bình thường, giống như một tiểu nữ nhân thẹn thùng, toàn bộ khuôn mặt đều vùi sâu vào lồng ngực của anh. Khuôn mặt cô hiện tại khẳng định là rất đỏ, bởi chính cô cũng cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể mình đang nóng rực lên.

Hạ Nam không thả cô xuống, cũng không nói gì, càng không để ý đến ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, khóe miệng khẽ nâng lên cho thấy tâm trạng anh lúc này đang rất tốt. Ôm thật chặt cô đến một căn phòng riêng trên tầng hai.

Vừa vào phòng, quản lý nhà hàng lập tức xuất hiện.

Nhìn Hạ Nam cẩn thận đặt người phụ nữ ôm trong ngực đặt xuống ghế, anh mới ngồi ở ghế bên cạnh cô.

Người quản lý cung kính mở miệng hỏi: “ Nam thiếu gia, hôm nay cậu muốn ăn món gì? Tôi lập tức bảo phòng bếp đi làm!”

“Chú tôi có ở đây không?”

“Hạ tổng vừa có việc đã đi ra ngoài được một lúc!”

“Vậy hãy dọn mấy món ăn ngon ra đây đi!!”. Hạ Nam nhìn người phụ nữ đang hết nhìn đông lại nhìn tây mới nói.

Chỉ thấy quản lý tôn kính gật đầu, rồi đi ra ngoài cũng không quên đóng cửa.

Quản lý vừa đi, chỉ còn Tô Úy, Hạ Nam hai người trong phòng.

Tô Úy nhìn Hạ Nam đang pha trà, nghĩ thầm: trên thế giới sao có thể tồn tại một người đàn ông ưu nhã đến vậy. Dù có đang làm chuyện gì, trên người anh ta luôn tồn tại một ánh hào quang, làm người ta không tài nào dời mắt được.

Tô Úy tùy ý mở miệng: “Tổng giám đốc nhà hàng này là của nhà anh à?”

“Ừ, cứ xem là như vậy đi, chú của tôi là đầu bếp kiêm ông chủ nơi này!” Hạ Nam trả lời, đem một ly trà ngon đặt xuống trước mặt Tô Úy, chính mình cũng cầm một cái ly khác từ từ thưởng thức.

Tô Úy nâng chén trà lên mũi ngửi một cái, mùi thơm lan rộng như thế, sau đó từ từ nhâm nhi thưởng thức, trước đắng sau ngọt, pha vừa đúng tầm! Chắc chắn phải là người hiểu trà và hay uống trà mới có thể pha ra được loại trà ngon như vậy.

“Thì ra Tổng giám đốc của chúng ta còn rất hiểu về trà a!” Tô Úy đặt ly trà xuống nhạo báng nói.

“Thư kí Tô, đó là do em hiểu tôi quá ít, tôi còn biết những gì về sau em nhất định sẽ biết!”

“Tự yêu bản thân!” Tô Úy nói nhỏ.

Mấy phút sau, cửa phòng mở ra, những món ăn tinh xảo lần lượt được bày trên bàn, làm cho người ta càng nhìn càng thấy muốn ăn nhiều hơn.

Sau khi bày hết món ăn, trong phòng lại chỉ còn hai người họ.

Tô Úy nhìn bàn ăn tinh xảo đầy thức ăn, cảm thấy hưng phấn khác thường, cần phải biết rằng, nhà hàng này chính là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố A, không phải hội viên chắc chắn không được vào! Mà cô chính là cái thùng cơm nha, từ trước đến giờ lúc nào cũng chỉ thích ăn.

Cho nên nhìn thấy đồ ăn bày đầy trên bàn liền không để ý đến hình tượng ăn lấy ăn để. Mà Hạ Nam nhìn tướng ăn của cô, có chút bất đắc dĩ, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ cưng chiều, ưu nhã gắp thức ăn cho cô.

Tô Úy nhìn người đàn ông đang giúp cô gắp thức ăn, cũng nói một câu: “Anh không ăn à…..?” Sau đó tiếp tục vùi đầu vào món ăn trong chén của mình tiếp tục phấn đấu.

Ăn xong bữa cơm, Hạ Nam luôn vì cô mà gắp thức ăn cuối cùng không ăn cái gì, mà bụng cô cuối cùng cũng không chứa thêm được cái gì nữa mới buông đũa.

“Có muốn ăn chút đồ tráng miệng nữa không?” Hạ Nam nhìn người phụ nữ đang thỏa mãn xoa bụng trước mặt, rõ ràng là không còn chút hình tượng nào nhưng không hiểu sao những động tác đó khi cô làm lại hài hòa đến tự nhiên.

“Món tráng miệng? Tôi muốn dâu tây thánh đại a!” (chịu, chẳng biết dâu tây thánh đại là cái gì =.=, mọi người có ai biết không?). Nghe thấy còn có món tráng miệng, đôi mắt lập tức sáng lên, lôi kéo tay Hạ Nam nũng nịu mở miệng. Có lẽ cảm thấy động tác của mình qua mập mờ, Tô Úy cười cười lúng túng lập tức buông tay ra. Tô Úy có điểm quên mất, nơi này là nhà hàng, căn bản là sẽ không có loại điểm tâm này, chỉ có bánh ngọt, hoa quả và các loại món nguội! Có thể lơ mơ đến mức này, chắc cũng chỉ có cô.

Hạ Ham nhìn cánh tay vừa mới bị cô lôi kéo, có chút cưng chiều vuốt lọn tóc xõa xuống trên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Được! Để tôi bảo phòng bếp đi làm!” Nói rồi ra khỏi phòng.

“Nghĩ cách làm dâu tây thánh địa đi!” Hạ Nam nói với quản lý đứng trước mặt mình.

“Nam thiếu gia, nếu không như vậy đi! Đồ chúng ta làm ra chưa chắc đã ăn ngon, hơn nữa thời gian cũng hơi gấp! Phía trước có cửa hàng chuyên bán loại đồ uống này, mùi vị rất ngon, nếu không tôi lập tức sẽ cho người đi mua, cậu xem được không?” Nghe Hạ Nam nói vậy, ông ta có chút khẩn trương, không thể làm gì hơn đành nhỏ giọng nói, dù sao bây giờ cũng không có nguyên liệu, dụng cụ cùng cách pha chế cũng không biết, bây giờ đi làm cũng không còn kịp nữa.

“Được rồi!” Suy nghĩ một chút cũng không còn cách gì hơn đành đồng ý, dù sao cũng đang làm khó bọn họ rồi!

Tô Úy nhìn bóng lưng vừa đi ra, nhớ tới động tác vừa rồi của mình, thiếu chút nữa muốn đập đầu vào tường, thật là mất mặt! Nhưng người vừa rồi là mình sao? Nghĩ tới lại cười ngây ngô.