Edit: windy
Giang Hành Triệt nghe Hề Thời nói, ngẩn người.
Chẳng qua sau khi Hề Thời nói xong cũng có chút hối hận, kiểu ám chỉ này mà cũng có thể nói được, thật giống như cô cực kì đói khát vậy.
Hề Thời buộc chặt áo tắm lại, quyết định giả bộ cái gì cũng chưa xảy ra, xoay người về phòng ngủ: “Em đi ngủ, anh lái xe buổi tối chú ý chút.
”
Không đi tới hai bước, cả người liền rơi vào vòng tay ấm áp.
Hề Thời cầm lấy cánh tay đặt trên eo cô, trong chốc lát liền bối rối, cô chưa kịp nói cái gì, cả người đã bị ôm ngang lên.
Giang Hành Triệt không nói một lời, ôm Hề Thời đi vào phòng ngủ, sau đó tiếng đóng cửa “Ầm” một cái vang lên.
Lúc Hề Thời bị ném lên giường, áo tắm trên người cũng bị ném trên mặt đất.
Cô hơi dính lên giường liền dùng cả tay cả chân bò lên đầu giường, Giang Hành Triệt đứng ở cuối giường, cuối cùng cũng thấy cô mặc gì bên trong áo tắm.
Lúc Hề Thời tới cửa đột nhiên sợ, chôn mình trong chán: “Được rồi, nhìn đi, vẫn rất đẹp đúng không.
”
Giang Hành Triệt “Ừm” một tiếng, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tối đen mà sâu thẳm.
Hề Thời không tự giác nuốt nước miếng một cái.
Giang Hành Triệt chậm rãi tiến sát.
Hề Thời cảm giác được tim đang đập thình thịch dồn dập.
Giang Hành Triệt đã tới trước mặt cô rồi.
Hề Thời ngẩng đầu đối diện với anh, ánh mắt giống như hôm cùng anh đi bán diêm đó.
Giang Hành Triệt cúi người, nhìn đôi môi đỏ mọng của Hề Thời, sau đó chậm rãi hôn lên.
Hề Thời nhắm mắt lại, cánh tay cô ôm chặt cổ anh đáp lại, đến cả chăn trên người bị lấy đi lúc nào cũng không biết.
Có lẽ vì hai người đã rất lâu không làm, cô vô cùng yếu ớt.
Giang Hành Triệt nhịn tới mức trán đã lấm tấm mồ hôi, khóe mắt đều hồng lên, ra sức đè nén hơi thở.
Anh tưởng rằng mình kiên nhẫn nhịn một chút thì tốt rồi, kết quả phát hiện giống như cho dù thế nào, Hề Thời đều không thích.
Dù sai chỉ cần có chút khoảng cách anh liền là người có tội.
Sau nghĩ suy nghĩ cẩn thận điều này, Giang Hành Triệt đối với Hề Thời bĩu môi, vẻ mặt “Cái tên xấu xa nhà anh lại dám làm chuyện xấu với em, em phải báo chú cảnh sát tới bắt anh lại”, đột nhiên cho phép bản thân làm tiếp rồi.
Trước tiên Giang Hành Triệt tiến lên hôn, chặn lại âm thanh của Hề Thời trong cổ họng.
Mắt Hề Thời mở to, cô cũng không nghĩ uy nghiêm của mình ở trước mặt trợ lý này lại không dùng được nhanh như vậy, không từ bỏ ý định ra lệnh, kết quả mệnh lệnh đến sau cùng, tôn nghiêm quét rác, răng nanh cắn góc gối, đến một câu đầy đủ cũng không nói lên lời.
Hề Thời cảm giác bản thân ở trên địa bàn của mình lại bị bắt nạt, trên thế giới này không có trợ lý nào hung hãn như người này: “Chỗ này là của em, nhà của em, phòng em, giường của em hu hu hu hu hu.
”
Giọng Giang Hành Triệt khàn khàn, hôn lên trán cô: “Anh cũng là của em.
”
…
Ngày hôm sau Giang Hành Triệt đi làm muộn rồi.
Này cũng không phải do anh, đồng hồ sinh học trước giờ đều rất biến thái, cho dù là hôm trước làm cái gì thì hôm sau cũng sẽ kiên trì tỉnh vào lúc đó, lý do anh bị muộn chủ yếu là do Hề Thời, sau khi Hề Thời tỉnh lại cắn anh mấy cái, sau đó đi vào toilet, kết quả một hồi lâu không đi ra.
Anh thấy thời gian lâu quá liền đi gõ cửa, sau đó nhìn Hề Thời ngồi ở trên bồn cầu, cúi đầu, yên lặng rơi nước mắt híc mũi.
Ngẩng đầu thấy câu nói đầu tiên của anh, chính là “Anh cảm thấy khả năng bị phá hủy rồi”.
Đời này Giang Hành Triệt liền không có một lần đuối lý như vậy, đi qua: “Anh… nhìn xem?”
Hai người lăn qua lăn lại một trận, sau đó tỉnh lại, thời gian không muộn lắm, Giang Hành Triệt súc miệng xong, mới phát hiện chính mình sớm đã đến muộn.
Cách năm mới càng ngày càng gần, hôm nay Hề Thời luyện tập trước cho sân khấu.
Phần biểu diễn của cô cùng bạn nhảy đều đã chuẩn bị không sai biệt lắm, đã đến tạo hình sau cùng.
Nhà tạo hình đưa ra cho hai phương án, bởi vì bài hát theo phong cách ngọt khốc, cho nên trang phục tạo hình cũng theo phong cách đó.
Hề Thời thử tạo hình xong, sau cùng chọn kết hợp áo jacket cùng quần bò rách.
Thời gian từ từ tới buổi lễ đón năm mới, địa điểm
.