Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 92: Cố Bắc Thần là chồng tôi




Editor: Đới Xuân Trúc

Beta-er: Nam Cung Tử Uyển

Đại boss tổng tài đã có lệnh đem công ty nhỏ kia chỉnh cho đến chết, Tiêu Cảnh cho rằng, công ty nhỏ kia, bắt đầu đếm ngược thời gian sinh tử rồi.

Nếu như công ty kia gặp nhầm lẫn thì chỉ là phiền toái nhỏ, nhưng mà, cái công ty này a, không lâu trước còn gặp kiện cáo, bây giờ thoáng cái đánh chết, chậc chậc, thật quá đơn giản không có thử thách… làm hắn thấy thật lười biếng đi a.

Chỉ là…

"Vẻ mặt gian trá thế này… Nói, lại đang giở trò gì?" Tô San đem hợp đồng để trước mặt Tiêu Cảnh, ánh mắt đảo qua màn hình máy tính của hắn, không khỏi nhíu mày: "Công ty điện máy Dương?"

Tiêu Cảnh nhíu mày gật đầu

"Muốn vào công ty này sao… hẳn là còn chưa đủ tiêu chuẩn của Tiêu trợ lí đi!" Tô San hai tay ôm ngực, vẻ mặt "ngươi mau thành thật khai báo chuyện xấu ra"

Người khác cho rằng Tiêu Cảnh chỉ là trợ lý Thần thiếu, cô là người bên cạnh Thần thiếu lâu như vậy, thế nhưng rõ ràng Tiêu Cảnh là người Long thiếu phân phối qua đây…

Về công tư, hắn thật sự rất đen tối! Tuyệt đối có thể cùng Thần thiếu hình dung câu "Sói to gian ác".

Tiêu Cảnh vừa thấy Tô San vẻ tính toán liền chịu không nổi, "Nhìn cô như vậy, thảo nào nhiều năm như vậy không có người đàn ông nào để ý" Hắn hừ lạnh, không để Tô San có thời gian phát giận vội nói tiếp: "Đây là Thần thiếu phân phó!"

Tô San cau mày: "Có chuyện gì xảy ra?"

Tiêu Cảnh làm bộ dáng mở miệng sắp nói ra bí mật, Tô San vẻ mặt hóng chuyện cực nghiêm túc lắng nghe. Ở thời điểm Tô San hứng trí bừng bừng, vô tội nói: "Không biết!"

Tô San trừng mắt

Tiêu Cảnh lại cười: "Tôi nghĩ, cùng Giản tiểu thư có liên quan!"

Tô San hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn bên kia… Xuyên qua lớp kính mờ, không hề nhìn thấy rõ Cố Bắc Thần đang làm gì.

"Chậc chậc, tôi thấy, Giản tiểu thư hoàn toàn có thể thành phu nhân…" Tô San nói, đột nhiên sắc mặt hơi ngưng trọng, "Chỉ là, Thần thiếu thật buông được Thẩm tiểu thư?"

Tiêu Cảnh nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng mờ mịt như cô.

……….

Giản Mạt nhìn theo hướng của Tiêu Cảnh rời đi, vụng trộm muốn đến lớp dạy vẽ 3D, tay trái chống má, tay phải cầm bút chì không ngừng chuyển… Rõ ràng đang suy nghĩ bản thiết kế, nhưng tâm trí sớm đã trôi dạt đến nơi khác rồi.

Sớm biết được Tiêu Cảnh dễ nói chuyện như vậy, cô ban đầu không nên tìm lão công cầm thú nhà mình!

Nghĩ đến Cố Bắc Thần, Giản Mạt càng suy nghĩ càng cảm thấy ngọt ngào... Khóe miệng bất tri bất giác cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong nháy mắt hai má nổi lên màu hồng hồng, ánh mắt cũng không dấu nổi vẻ hạnh phúc. 

Vì vậy, Giản Mạt nào có nghe được mấy đồng nghiệp nữ bên kia nói cái gì...

"Phụ nữ cũng không cần dựa dẫm vào đàn ông!" Khóe miệng Đinh Đương khẽ cong, đem tạp chí mở ra đẩy tới trước mặt mọi người, " Lệ gia thiên kim, danh môn chi nữ Lạc thành tự mình nghĩ ra truyền thông ước mơ... mấy ngày trước đã chính thức đưa ra thị trường Mỹ."

Mọi người cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia rất xinh đẹp, một vẻ đẹp khí phách, mắt phượng ngạo nghễ nhìn quanh... Quả thực khiến biết bao nguười đàn ông thẹn thùng.

"Là cô ấy!" Hướng Vãn khinh hô, há hốc miệng, không nghĩ ngày đó Tô Quân Ly diễn tấu, còn có Cố Bắc Thần xuất hiện cùng cô gái kia...

"A, cô quen biết?" Đinh Đương kinh ngạc

Hướng Vãn bĩu môi, ẩn chứa một chút kiêu ngạo: "Chỉ là gặp tại một bữa tiệc... Sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm tối mà thôi. Hắc hắc, không tính là quen biết!"

Hướng Vãn nói như vậy, làm trỗi dậy đặc tính nhà báo săn tin tiềm tàng trong người mỗi phụ nữ bùng phát, mỗi người đều vượt lên trước ngồi, ánh mắt nóng bỏng nóng rực chiếu thẳng vào Hướng Vãn...

"Thành thật sẽ được pháp luật khoan hồng!" Đinh Đương nháy mắt ra hiệu.

Mặc Tiểu Nhã cười âm hiểm: "Chống cự, he he, lấy sạch!"

Hướng Vãn vội ôm chặt quần áo: "No no, tôi còn vị thành niên đấy."

Mọi người khóe miệng đồng loạt co quắp nhướng mắt, không để cho Hướng Vãn chạy thoát, tiếp tục bức cung: "Mau thành thật khai báo!"

Hướng Vãn đáng thuương cầu cứu Giản Mạt, thấy Giản Mạt lúc này lại nhìn chằm chằm bàn máy vi tính cười ngây ngô như thần kinh, hoàn toàn không có nghe các cô bên này đối thoại. Hướng Vãn hai mắt sáng lên, chớp thời cơ nói: "Tôi thẳng thắn mà..." Cô nói sơ qua chuyện hôm đó, phút cuối còn thêm một câu, "Ngày đó Thần thiếu còn nói với Mạt tỷ rằng, buổi tối về hảo hảo tâm tình."

"Hả?" Mọi người không hẹn cùng cảm thán, quay đầu nhìn về phía Giản Mạt.

Đinh Đương lập tức hỏi: "Mạt Mạt, tôi sớm cũng muốn hỏi cô, cô cùng Cố Băc Thần rốt cuộc có quan hệ... Nói mau!" 

Giản Mạt thình lình bị kêu đến, nhìn Đinh Đương một bộ dáng "hung thần ác" còn chưa suy nghĩ nặng nhẹ, đôi mắt mở to tội nghiệp nói: "Quan hệ vợ chồng..."

Mọi người một mảnh trầm mặc.

Giản Mạt lúc này mới phản ứng được bản thân vừa nói gì, thầm nghĩ, biện hộ cũng đã muộn, chỉ có thể vô tội bồi thêm: "Thực sự Cố Bắc Thần là chồng tôi!"

Mọi người khóe miệng co quắp.

Đinh Đương "Chậc chậc" hai tiếng, lắc lắc đầu, "Mạt Mạt, cô... sẽ không bị hoang tưởng chứ?"

Giản Mạt giật giật khóe miệng, không thừa nhận cũng không biện hộ. Biết ngay mà, nói thật mà có ai tin đâu?

"Ôi phụ nữ, nhìn khuôn mặt đẹp, chính là có quyền!" Đinh Đương cảm thán "Mạt Mạt như thế, một túi da bề ngoài đẹp, vậy mà có thể có được cái lão công như Cố Bắc Thần a…."

Lập tức, mấy người phụ nữ cười vui vẻ, ngay cả Giản Mạt cũng nhịn không được cười.

Một trận vui đùa qua đi, Giản Mạt thấy đã tan ca, cũng không suy nghĩ thêm bản thiết kế… Dù sao tham dự hội thảo so với nghĩ bản thiết kế còn cần nhiều thời gian.

Tan tầm, Giản Mạt lái xe đi bệnh viện thăm Lý Tiểu Nguyệt.

Khi cô đến, Sở Tử Tiêu đã sớm ở đó, không khí ở phòng bệnh lập tức ngưng trọng.

"Làm sao vậy?" Giản Mạt nhíu mày, hai người kia không có việc gì sao lại nhìn chằm chằm cô thế…

Trên mặt Lý Tiểu Nguyệt vãn còn thần sắc tái nhợt, mấp máy môi: "Tớ quyết định tố cáo Dương Tử Dự."

Dương Tử Dự chính là tên của gã đàn ông khốn khiếp kia! Cũng chính là tổng giám đốc công ty điện máy Dương.

Giản Mạt cau mày lợi hại, ánh mắt nhìn Lý Tiểu Nguyệt vài phần dò hỏi.

"Tớ nói cho Tử Tiêu…" Lý Tiểu Nguyệt nhếch một tia tự giễu, "Tử Tiêu quyết định giúp tớ làm luật sư bào chữa"

Giản Mạt trong lòng có chút khó chịu, không phải bởi vì Sở Tử Tiêu cũng biết, mà là Lý Tiểu Nguyệt quyết định nói ra, đồng nghĩa với việc cô ấy từ bỏ danh dự mà tố cáo Dương Tử Dư, chắc chắn… Tiểu Nguyệt đã suy nghĩ rất nhiều mới hạ quyết định đó.

"Không thể đợi một lúc sao?" Giản Mạt hỏi.

Lý Tiểu Nguyệt và Sở Tử Tiêu đồng loạt nhìn về phía cô…

Giản Mạt cắn môi dưới, một con ngươi lộ ra tia dửng dưng, con ngươi kia tràn ngập phức tạp hoang mang, "Cố Bắc Thần nói… hạng người như hắn, phải chỉnh chết hắn mới tốt." Khóe miệng cô co quắp, hơi dừng lại rồi nói tiếp, "Anh ấy nói, chuyện này để anh ấy giải quyết!"

Sở Tử Tiêu tức thời cau mày, Lý Tiểu Nguyệt lại mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giản Mạt, hai người dường như cũng không kịp phản ứng….

"Em nói… chuyện này Cố Bắc Thần muốn nhúng tay?" Sở Tử Tiêu hỏi, thanh âm có chút ngưng trọng.

Giản Mạt gật đầu xác nhận, cô hiểu, hắn ta ngưng trọng như vậy, chắc chắc có chuyện, "Có gì không ổn?"

Sở Tử Tiêu cau mày chặt hơn, nói ra một việc: "Khi Bắc Thần chưa chính thức tiếp nhận tập đoàn Đế Hoàng, đã từng có công ty trang sức rất lớn, bởi một câu nói của cậu mà ba ngày sau phá sản!"

Hơi ngưng một lúc, anh ta tiếp lời: "Cuối cùng lão tổng giám đốc công ty không chịu được cú sốc, mang theo lão bà và con nhỏ cùng nhau lái xe tông chết Cố Bắc Thần."