Editor: Thượng Quan An Nhiên
Cố Bắc Thần nhíu chặt mày kiếm, trên khuôn mặt nghiêm nghị đẹp như điêu khắc ấy chỉ toàn lạnh lùng: “Buông ra!”
Âm thanh lạnh lùng phát ra trong nháy mắt làm cho không khí nhỏ hẹp trong xe đóng băng, từng góc cạnh rõ ràng trên gương mặt càng không kiêng nể mà lộ ra tia ghét bỏ.
Kruis có chút mất mặt buông Cố Bắc Thần ra, vén mái tóc quăn như sóng gợn ra sau: “Đều giống như trước đây, không chút thú vị, lạnh lùng, vô tình!”
Đôi đồng tử đen như mực của Cố Bắc Thần lạnh lẽo nhìn Kruis: “Về hợp đồng giữa cô và Đế Hoàng, ngày mai cô đến công ty trực tiếp tìm Tô San…” Hơi dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Còn có, việc trước kia Thiếu Sâm ở nước ngoài, tôi không hy vọng bị lọt ra từ miệng cô.”
Kruis nở nụ cười quyến rũ động lòng người: “King, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được!”
Con ngươi của Cố Bắc Thần trở nên rét lạnh, liếc nhìn Kruis bên cạnh: “Phải a…” Hắn nhẹ a một tiếng, toàn thân lộ ra một cỗ khí thế: “Nhưng mà tôi lại muốn cho chuyện này thổi qua không được!”
Kruis hơi nâng mắt nhìn Cố Bắc Thần, bởi vì ngạc nhiên mà hơi mở miệng, cuối cùng nhíu mày nói: “Người khác nói ra lời này, tôi sẽ chỉ cảm thấy rất nực cười, nhưng nếu anh đã nói như vậy… tôi nguyện ý tin tưởng anh.”
Cố Bắc Thần thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe…
Xe vô tình lướt qua một cửa hàng bách hóa, chiếc TV bên ngoài đang phát tin tức về việc tập đoàn Đế Hoàng thu mua tập đoàn JK.
“Đàn ông thế giới, cô không nên dính vào.” Cố Bắc Thần âm trầm nói: “Cô muốn có một cuộc sống ở trong làng giải trí, vậy thì hãy làm tốt cuộc sống của cô đi.”
Trong lòng Kruis có chút khó chịu, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ mấp máy môi, không nói được gì.
Cố Bắc Thần đưa Kruis về lại khách sạn Phi Thiên, nhưng hắn cũng không cùng xuống xe.
“Không lên phòng tôi ngồi một chút sao?” Kruis làm ra gương mặt xinh đẹp, hỏi.
“Không tiện.” Cố Bắc Thần lãnh đạm nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kruis cũng không ép buộc, chỉ nở một nụ cười mị hoặc: “Được… Chúc ngủ ngon!”
Dứt lời, cô ta cúi người tiến lên, hôn lên má Cố Bắc Thần một cái, như một lễ tiết chào tạm biệt của người phương Tây, sau đó xuống xe, đạp đôi giày cao gót cao khoảng 10cm xuống đất, tiến vào trong khách sạn.
“Đến bệnh viện.” Cố Bắc Thần dửng dưng thu hồi tầm mắt, mở miệng.
Tiêu Cảnh “vâng” một tiếng, sau đó lái xe thẳng về hướng bệnh viện Mẫn Khang…
Trên con đường của Lạc Thành, xe cộ tấp nập, chiếc xe bên đường sáng chói cấp tốc chạy đi… Hội tụ thành một đường bóng loáng âm trầm, đầy rẫy những màu sắc.
“Cậu trở về đi.” Cố Bắc Thần xuống xe, đồng thời lạnh lùng mở miệng.
Tiêu Cảnh biết tâm tình của Cố Bắc Thần lúc này rất không được tốt, nhưng lại không biết là vì cậu nói của Kruis, hay là vì việc lúc nãy trên đường gặp được Giản Mạt.
“Được.” Tiêu Cảnh trả lời, đem chìa khóa xe giao lại cho Cố Bắc Thần, sau đó chính mình bắt xe rời khỏi bệnh viện.
Cố Bắc Thần đi thẳng đến phòng bệnh VIP, Mạc Thiếu Sâm lúc xế chiều hôm nay đã tỉnh lại, Lệ Vân Trạch đã đích thân kiểm tra cho cậu ta, rất may là không có gì đáng ngại.
“Cảm thấy thế nào?" Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn Mạc Thiếu Sâm, hỏi.
Khóe miệng Mạc Thiếu Sâm vươn lên, cơ hồ cười như có như không: “Cậu đem sự tình giải quyết rồi, không chết được…”
Cố Bắc Thần nhíu mày: “JK sao có thể so với cậu được?”
Mạc Thiếu Sâm nở một nụ cười thâm sâu khó đoán, có chút cay đắng: “Lúc ấy nghe Cẩn Tịch nói… Cậu dùng thủ đoạn không bình thường với JK?” Mặc dù có một câu nghi vấn, nhưng hiển nhiên lại có phần khẳng định.
Cố Bắc Thần từ nhỏ đến lớn tính tình lạnh lùng, ngoại trừ những người được hắn coi là bạn bè hoặc người thân, bằng không… hắn sẽ không nhân nhượng dù chỉ một chút cảm tình.
Người như hắn, quá mức bạc tình, cũng quá mức lãnh huyết!
“Bọn họ dựng lên một màn tai nạn giao thông ngoài ý muốn như vậy, tôi chẳng lẽ không nên đáp lễ sao?” Cố Bắc Thần cười lạnh: “Cho dù bọn họ không muốn, cũng chỉ là bức tôi động thủ mà thôi.”
Mạc Thiếu Sâm im lặng không lên tiếng, hắn là một luật sư nổi tiếng, hắn biết rõ, Cố Bắc Thần làm như vậy chính là tự do ngoài pháp luật, đứng trên khu vực màu xám.
Nếu làm tốt thì thôi, còn nếu vạn nhất…
Mạc Thiếu Sâm dần nhăn lại mi tâm, trầm mặc một chút, mới nói: “Tôi không sao…” Hắn than nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn Cố Bắc Thần: “JK sợ là cũng ép không được, dù sao lần này nếu như tôi ra tòa, bọn họ ném được không chỉ có quyền kinh doanh.”
Đôi mắt đen như mực của Cố Bắc Thần sắc bén nhìn Mạc Thiếu Sâm, trong lòng hắn lúc này muốn gì, hắn rõ nhất: “Tôi sẽ không vì hắn là cha của Tiểu Sơ mà mềm lòng một chút nào!”
Mạc Thiếu Sâm chỉ cảm thấy như ở vị trí con tim bị người nào đó hung hăng bốp mạnh, đau đến nghẹt thở. Giật giật khóe miệng, hắn chua chát cười nói: “Ông ta… cho tới giờ phút này, vẫn chưa từng xem A Sơ là con gái!”
Phòng bệnh đột nhiên rơi vào một khoảng trầm mặc, âm thanh tĩnh mịch làm nổi bật lên tiếng xe cứu thương ở bên ngoài bệnh viện, âm thanh “oa ô” đặc biệt biến hóa một cách quỷ dị.
Không có người nào thích đến bệnh viện, mặc kệ là bệnh nặng hay bệnh nhẹ, ở đây luôn có thể cho người khác cảm giác khó hiểu.
Nữ nhân toàn thân là máu, tóc tai bù xù đang nằm trên băng ca cấp tốc được đẩy vào phòng phẫu thuật, mái tóc hỗn độn che khuất gương mặt của cô, chỉ nhìn thấy đôi con ngươi yếu ớt cùng hơi thở toát ra sự tuyệt vọng.
Lúc Giản Mạt vừa mở cửa chuẩn bị bước vào phòng thì nhận được điện thoại, nói Lý Tiểu Nguyệt được đưa đến bệnh viện Mẫn Khang, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch…
Nhưng mà cô lại không có xe, từ Lam Trạch Viên đến đó căn bản không thể không có xe, rơi vào đường cùng, cô đành phải gọi cho Sở Tử Tiêu.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Tử Tiêu nhìn sắc mặt trắng bệch của Giản Mạt, hỏi.
Giản Mạt khó khăn nuốt nước bọt trong cổ họng, đôi mắt không có tiêu điểm nhìn Sở Tử Tiêu lắc lắc đầu, trong lòng rất khổ sở: “Tôi… tôi cũng không biết. Tôi nhận được điện thoại của nhân viên cứu hộ gọi đến, nói Tiểu Nguyệt trước khi hôn mê vẫn còn gọi tên của tôi…”
Sở Tử Tiêu giơ tay vuốt nhẹ hai má Giản Mạt: “Đừng lo lắng, nhất định không có việc gì đâu.”
Tâm tình của Giản Mạt lúc này rất tồi tệ, vô thức gật đầu, tiếp thu lời trấn an của Sở Tử Tiêu đối với cô… Dường như, trong một khắc kia, tâm trạng an tâm trước đây đã trở lại.
Tới bệnh viện, cả hai người liền vội vàng chạy vào trong…
Lúc chờ thang máy, Giản Mạt chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.
Người thân của Lý Tiểu Nguyệt đã chuyển ra nước ngoài sau khi cô ấy thi đậu vào trường Lạc Đại. Cô ấy vì không thích xuất ngoại, nên sau khi tốt nghiệp vẫn ở lại Lạc Thành…
Bây giờ, ngoại trừ Giản Mạt là người bạn thân từ nhỏ đến lớn của cô ấy, thì không còn ai là người thân nữa, bạn bè thân thiết cũng không nhiều.
Nhìn Giản Mạt bởi vì chờ đợi cùng lo lắng mà đôi tay phát run, Sở Tử Tiêu vẫn yên lặng… Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ đang run lên của Giản Mạt, trầm giọng trấn án cô: “Đừng lo, nhất định không có việc gì đâu, hửm?”
Giản Mạt tùy ý để Sở Tử Tiêu nắm tay mình, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hơi nhếch môi gật gật đầu.
“Đinh” một tiếng, thang máy rốt cục cũng đến, cửa thang máy vừa mở ra, Sở Tử Tiêu đã dắt tay Giản Mạt bước vào trong.
Giản Mạt lúc này mới phát hiện ra tay của mình được Sở Tử Tiêu nắm chặt, cô dời mắt nhìn về chỗ hai bàn tay đang nắm lấy nhau, đi qua cơn hoảng loạn.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, nhưng cơ hồ ngay khi cửa sắp đóng lại hoàn toàn, bên ngoài có người ấn nút, cửa thang máy lại từ từ mở ra…
Ngay một khắc kia, tầm mắt của Sở Tử Tiêu liền đối diện với tầm mắt của Cố Bắc Thần… Trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trên mặt Cố Bắc Thần chỉ có lạnh lùng, không có đến nửa phần tình cảm, đôi mắt như chim ưng kia cụp xuống, rơi vào chỗ hai bàn tay của Sở Tử Tiêu và Giản Mạt đang nắm lấy nhau, lập tức ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía Giản Mạt: “Xem ra… Lần này lại là đến lượt anh bị ảo giác rồi?”
Tiếng nói lạnh lùng tràn ra khỏi đôi môi mỏng, lộ ra từng đợt nguy hiểm… Liền như có một cái chùy hung hăng đập mạnh vào trong lòng Giản Mạt!