Editor: Nam Cung Tử Uyển, Thượng Quan An Nhiên
Chân cô vừa giẫm lên cầu thang đột nhiên cứng ngắc bởi vì hai chữ kia mà dừng lại, Giản Mạt nâng tay đỡ lên hàng rào lan can, bởi vì tầm mắt lạnh lùng sau lưng kia, tay vô thức liền siết chặt.
Xoay người, vừa ủ dột thay đổi cảm xúc, trên mặt vẫn là nụ cười sáng lạn, "A Thần... Anh vậy mà thật sự ở nhà hay sao?" Cô cười duyên, thanh âm đều là hờn dỗi, "Em còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, xuất hiện ảo giác chứ."
Đôi mắt như chim ưng của Cố Bắc Thần hơi híp lại, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt sẽ thảo luận ở đó...
Giản Mạt đã đi tới, vòng qua cánh tay của Cố Bắc Thần, giống như cô hoàn toàn không nhìn tới khuôn mặt âm trầm của hắn, "Không biết vì sao, hôm nay hình như em luôn luôn xuất hiện ảo giác... A Thần, anh có biết hay không, buổi tối lúc em ăn cơm, lại nhìn thấy chính mình gặp được anh."
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần hơi câu lên một mạt cười lạnh, "Hả?" Hắn nhẹ a một tiếng, lộ ra sự nghiêm nghị, "Nói như vậy, hóa ra anh cũng không phải ảo giác... Rất khéo, hôm nay lúc ăn cơm, anh cũng cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nhìn thấy em ăn cơm cùng với mối tình đầu của mình."
Lời nói cùng nụ cười chế nhạo của hắn tràn ra môi mỏng, đôi mắt thâm thúy càng trào ra sự lạnh lùng.
Giản Mạt kéo kéo khóe miệng, lập tức nhếch miệng hờn dỗi nói: "Người ta hôm nay có việc, mới hẹn với luật sư... Cũng chính là cháu ngoại trai của anh, bọn em cùng nhau nói chuyện về vụ án không phải sao? Còn mối tình đầu?" Cô giả bộ hồ đồ, "Cái kia là cái quỷ gì chứ?"
Cố Bắc Thần lạnh lùng, đối với lời nói của Giản Mạt một chút cũng không tin, "Nhớ kỹ quan hệ giữa em và Tử Tiêu là gì... Nếu như em không làm tròn bổn phận, khiến cho sự việc bị hỗn loạn, Cố gia nhất định sẽ không còn mặt mũi đâu!" Dứt lời, hắn lạnh lùng đi qua Giản Mạt, tiến thẳng lên lầu.
Khóe miệng Giản Mạt nhất thời ngưng trọng, trong lòng đều có cảm giác lạnh lẽo... Chỉ là đột nhiên khẽ nhíu mày, nói thầm: "Cố Bắc Thần làm sao biết quan hệ giữa mình cùng Tử Tiêu?"
Kinh ngạc, đôi mắt Giản Mạt trong nháy mắt trừng lớn nhìn về phía bóng dáng đang dần biến mất sau cánh cửa kia, sắc mặt trở nên khó coi.
Cố Bắc Thần trở về phòng ngủ sau đó tắm rửa một chút, hắn tắm xong chỉ mặc một lớp áo choàng tắm sau đó liền đi đến thư phòng.
Mạc Thiếu Sâm đã tỉnh, sự việc của JK, Cố Bắc Thần tự nhiên sẽ không buông tay, nhất định sẽ nhanh chóng làm cho bọn họ không có đường lui mà chờ chết.
Giản Mạt thấy Cố Bắc Thần đi vào thư phòng, xem xét một lúc liền nghĩ hôm nay hắn có thể sẽ ở đó luôn... Cô hít một hơi thật dài, đè nội tâm mệt mỏi cùng những thứ không cảm xúc ấy xuống, sau đó cũng vào phòng tắm rửa.
Xuống lầu, tự mình xay xát hạt cà phê, rồi nấu một ly cà phê... Không thêm đường, không thêm sữa, bởi vì Cố Bắc Thần thích nhất là uống một ly cà phê như vậy.
Bưng cà phê lên lầu, đẩy cảnh cửa đang khép hờ ra, liền nhìn thấy tay của Cố Bắc Thần cầm bút máy viết thật nhanh lên trên những văn kiện... Đều nói người nghiêm túc vào buổi tối thường rất mê người, mà lại xuất hiện ở một người có gương mặt tốt như Cố Bắc Thần, quả thực lan tràn ra với tần suất cao, tiêu soái làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Cố Bắc Thần ký hoàn tất xong một phần văn kiện sau đó ngước mắt lên, đôi mắt như ưng thâm thúy nhìn Giản Mạt một thân váy ngủ gợi cảm, tầm mắt cuối cùng rơi vào bàn tay đang bưng cà phê của cô, liếc mắt lên một cái, sau đó đôi mắt hơi rũ xuống, ngón tay thon dài bay múa gõ gõ ở trên bàn.
Giản Mạt có chút mất mặt, nhưng vẫn tiến lên đem cà phê đẩy đến trước mặt hắn, "Anh bận, em đi ngủ trước..." Đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, cô cúi người tiến lên, ở trên khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc của Cố Bắc Thần đáp xuống một hôn, "Chúc ngủ ngon!"
Sau khi tắm rửa xong, hương thơm từ trên cơ thể lan tràn ra, thâm nhập sâu vào đáy lòng của Cô Bắc Thần, cộng với thanh âm mềm mại lại càng kích thích Cố Bắc Thần, đồng thời khiến hơi thở của hắn trở nên đục ngầu, trêu chọc khiến cho cảm xúc của hắn ẩn nhẫn một sự phẫn nộ... Ngay lúc Giản Mạt muốn buông tay ra, không mang đi một tia ái muội lúc xoay người, hắn một phen đem cô kéo vào trong lòng...
"A" một tiếng, ót của Giản Mạt đột nhiên đánh vào lồng ngực rắn chắc của Cố Bắc Thần, khiến cho cô đau đến mức nước mắt đều trào ra.
"Đau..." Giản Mạt ủy khuất phát ra âm thanh rầm rì.
Ánh mắt của Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy, ngay khi Giản Mạt nhìn thấy ánh mắt lên án của cô, hắn hơi nhíu mày, môi mỏng khẽ mở ra, thanh âm trầm thấp mà giàu từ tính chậm rãi tràn ra, "Đợi một lát nữa sẽ khiến em càng đau hơn..."
Trong nháy mắt, ngay lúc Giản Mạt còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Cố Bắc Thần một phen bế ra khỏi ghế... Cũng không đi vào phòng ngủ, mà ngay tại sô pha ở trong thư phòng lại lập tức trở thành một bãi chiến trường.
Qua ba ngày sau, hắn ở Lạc Đại nhìn thấy Giản Mạt cùng Sở Tử Tiêu đi cùng nhau, vừa nói vừa cười, sau đó lại biết được tin cô cùng với Tô Quân Ly dường như cũng xảy ra chuyện ái muội không rõ... Cộng thêm scandal ngày hôm nay, trong lòng Cố Bắc Thần chồng chất không biết bao nhiêu là tức giận.
Sự việc ở Lạc Đại, Giản Mạt trước tiên không nghĩ đến người chồng như hắn thì thôi, vậy mà hắn còn trì hoãn sự việc của JK, giao cho đoàn luật sư của công ty đi giải quyết vụ án "Cố ý giết người" của cô trước.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Hắn cơ hồ quên mất, mối tình đầu của Giản Mạt thế nhưng lại chính là cháu trai của hắn... Thậm chí bây giờ còn là một luật sư biện hộ nổi tiếng trong Lạc Thành.
Không cho Giản Mạt bất kỳ chuẩn bị gì, Cố Bắc Thần chỉ ma sát mấy cái liền động thân tiến vào, đi vào trong cơ thể cô... Mang theo uất hận cùng với sự phối hợp của Giản Mạt, bị cảm giác hưng phấn và đau đớn lôi kéo lẫn nhau.
"Đau..." Một nửa khoái lạc, một nửa thống khổ làm cho Giản Mạt nhất thời chịu không nổi.
Cố Bắc Thần giống như là đang trừng phạt Giản Mạt, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu...
Giản Mạt bị hắn giày vò rất khó chịu, liền tức giận mở miệng, hung hăng cắn lên vai Cố Bắc Thần một cái.
Bởi vì quá dùng sức, thoáng chốc đã có mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng.
"Tiểu yêu tinh..." Cố Bắc Thần một bên ra vào bên trong cơ thể Giản Mạt, một bên ngậm lấy vành tai non mềm của cô, nỉ non, cũng tùy ý cắn mút: "Thấy máu em sẽ vui vẻ hơn sao?"
Giản Mạt buông Cố Bắc Thần ra, một tia khiêu khích vừa lóe lên trong mắt lại bị dục vọng mơ màng chiếm hữu: "Mấy nữ nhân bên ngoài kia không có cách nào làm anh thỏa mãn được hay sao?" Cô nghiến răng nghiến lợi, lại không hề phát hiện bản thân đã để lộ ra một chút cảm xúc: "Mỗi lần trở về liền như sói đói mang em ra "ăn" đến muốn chết đi vậy!"
Đôi mắt như chim ưng thâm thúy nhìn bộ dạng có chút ghen tuông nho nhỏ của Giản Mạt, trong lòng hắn liền vẽ ra một đường vui vẻ, động tác dưới thân cũng vì tâm trạng của hắn mà tốc độ không khỏi nhanh hơn, đi vào cơ thể cô cũng sâu hơn mấy phần...
Rất nhanh, Giản Mạt cùng Cố Bắc Thần phối hợp nhịp nhàng được hơn ba mươi lần, sau đó tâm tình của hai người liền lập tức chuyển biến, nhất thời đã đạt tới đỉnh cao nhất.
Cả đêm, tâm trạng tức giận muốn phát tiết của Cố Bắc Thần lúc ban đầu đã dần chuyển thành nhu tình dịu dàng... Hai người cùng nhau đi đến cao trào, đem nhiệt độ của bản thân dâng hết cho đối phương.
"A Thần, em rất mệt..." Giản Mạt rốt cuộc không chịu nổi thể lực cường trán của Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần đem chính mình rút ra ngoài, sau đó ôm Giản Mạt đi đến phòng tắm, cùng ngồi vào trong bồn nước: "Ở Lạc Đại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Giản Mạt đã mệt đến mức mắt cũng không mở lên được, lười biếng nằm bò ở trên người Cố Bắc Thần, tùy ý để bàn tay của hắn tắm rửa lại cho cô: "Chỉ là không cẩn thận, sau đó bị người ta hãm hại..."
"Đã xảy ra chuyện như vậy vì sao lại không đến tìm anh?" Giọng nói của Cố Bắc Thần có chút trầm thấp, ngay cả con ngươi cũng lạnh lẽo.
Mí mắt Giản Mạt đã khép lại, giọng nói cũng mập mờ nũng nịu: "Em sợ anh chê em phiền phức..." Nói đến đây, mũi cô có chút cay cay: "Bên cạnh anh nhiều nữ nhân như vậy, nếu em quấy rầy chuyện tốt của anh, quay qua quay lại sẽ bị anh vứt cho một tờ đơn ly hôn, như vậy em biết phải làm sao chứ?"
Bởi vì cảm giác mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ ập đến, giọng nói của Giản Mạt liền mềm mại, đặc biệt mê người.
"Em đẩy cô ta chỉ là không cẩn thận..." Giản Mạt ủy khuất nói, thanh âm cũng mềm nhũn ra: "Vì muốn kéo cô ta lên, em xém chút nữa cũng đã bị ngã xuống rồi."
Giản Mạt đã nhắm mắt lại: "Hàn Thật Thật chính là nhìn em không vừa mắt, liền nghĩ đến việc muốn trả thù!" Cô hừ một tiếng: "Cô ta thích Sở Tử Tiêu, sao lại bám chặt lấy em không chịu buông chứ..."
Giản Mạt vốn đã chịu oan ức, liền vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng, lời nói hoàn toàn chưa qua xử lý của bộ não.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên âm u lạnh lẽo, dừng một chút, trầm giọng lên tiếng: "Chuyện này để anh xử lý, không được đi tìm Tử Tiêu..."
Không có người đáp lại.
Cố Bắc Thần cau mày kiếm, có chút giận dỗi: "Có nghe thấy hay không?"
Vẫn không có người trả lời...
Cố Bắc Thần hơi động đậy, cúi đầu nhìn xuống người đang nằm trong ngực, liến thấy hô hấp của Giản Mạt đã đều đều, đã ngủ rồi...