Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 71: Tội cố ý giết người




Editor: Đới Xuân Trúc

Hàn Thật Thật cảm nhận được sự chết chóc đang đến gần, sợ hãi hét to: "Aaaaaaaaaa"

Giản Mạt nắm chặt cổ tay Hàn Thật Thật, tay kia dùng sức bắt lấy lan can, tránh kết cục cùng Hàn Thật Thật rơi xuống dưới.

"Cứu mạng" Hàn Thật Thật mặt trắng không còn một giọt máu, bởi vì sợ hãi, thanh âm của Hàn Thật Thật đặc biệt chói tai

Lê Nhiễm Hạ vừa ra khỏi phòng làm việc, ngẫu nhiên bắt gặp Giản Mạt đang đẩy Hàn Thật Thật. Cô ta quá kinh ngạc, ngây ngốc đứng một chỗ không phản ứng. Đến khi tiếng hét như thọc tiết heo của Hàn Thật Thật vang lên, cô ta mới hoàn hồn.

Vừa định bước ra ngoài, thế nhưng, cô ta liền dừng bước...

Nếu như lúc này, Hàn Thật Thật bị đẩy xuống, như vậy, Giản Mạt chắc chắn sẽ bị buộc tội cố ý giết người, đúng chứ!

Một tia lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt, nhưng, rất nhanh, đã không còn dấu vết, giống như chưa từng tồn tại.

Bên ngoài, tiếng hô hấp dồn dập, hỗn loạn chứa đầy sự sợ hãi không ngừng truyền vào, đó... là hô hấp của Hàn Thật Thật.

Giản Mạt lúc này cũng trong tình thế khó khăn. Hàn Thật Thật đây chính là muốn cô cùng chết, lực đạo không hề giảm bớt, dần dần một phần ba cơ thể của cô đã bị lôi ra khỏi lan can... Thế nhưng, cô không thể buông tay. Nếu cô thật sự buông tay, Hàn Thật Thật chắc chắn nhẹ thì tàn phế, nặng thì sẽ chết!

"Lê Nhiễm Hạ!" Giản Mạt cắn răng hô to.

Lê Nhiễm Hạ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, sắc mặt biến đổi, vội vã chạy ra phòng làm việc.

Hai người hợp lực, đem Hàn Thật Thật lôi lên. Sau khi an toàn, các cô người tựa trên tường, người ngồi bệt xuống đất, vuốt ve khuôn ngực ấm nóng đang đập loạn xạ mà thở từng ngụm hổn hển.

Nghỉ ngơi một lúc, tâm tình đã bình ổn, nhịp tim đập loạn đã dần vào quỹ đạo, cũng không còn thở gấp nữa, Hàn Thật Thật không quản bản thân còn đang chật vật ngồi bệt dưới đất, trừng mắt chỉ vào Giản Mạt mắng: "Giản Mạt, cô nghĩ muốn tôi chết dễ dàng vậy sao? Tôi nói cô biết, tôi có chết, cũng sẽ không để cô sống thoải mái đâu!"

Đối với người vừa sống sót sau tai nạn, cách nói chuyện không hề bình tĩnh.

Giản Mạt không thèm so đo với Hàn Thật Thật. Ánh mắt cô chuyển sang Lê Nhiễm Hạ, mang theo tia rét lạnh. Phòng làm việc ngay cạnh lan can, cửa còn mở, cô tuyệt đối không tin cô ta một chút cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của Hàn Thật Thật!

Thế nhưng, Lê Nhiễm Hạ tại thời điểm cô kêu mới vội đến giúp...

Lê Nhiễm Hạ cảm nhận ánh mắt rét lạnh của Giản Mạt, cô ta cũng không thèm né tránh, cao ngạo hất mi mắt tiếp nhận. Tầm mắt hai người gắt gao đói chọi, không ai chịu yếu thế hơn, ngang tài ngang sức.

Đến khi di động trong túi Giản Mạt kêu lên, cô mới chuyển tầm mắt, lấy di động ra. Là Lý Tiểu Nguyệt gọi tới! Cô nhấc máy, không đợi bên kia nói gì lập tức cướp lời: "Năm phút nữa tớ sẽ đến"

Dứt lời đã tắt điện thoại.

Tầm mắt cô lướt qua Lê Nhiễm Hạ, sau đó nhìn về phía Hàn Thật Thật nói: "Vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn. Còn về chuyện tôi và Sở Tử Tiêu, cô còn chưa đủ tư cách biết đến."

Nói xong, cô không để ý đến lời lẽ mắng chửi sắc bén của Hàn Thật Thật, bước chân nhanh hơn bước xuống lầu.

"Giản Mạt, cô cố ý hại chết tôi, tôi nhất định không bỏ qua cho cô!" Hàn Thật Thật thấy Giản Mạt không để ý đến cô ả mà còn bước nhanh chân hơn, điên cuồng hường về phía cô hét lớn.

Giản Mạt dừng bước lại, đáy mắt xẹt qua tia mệt mỏi. Đúng là, nói chuyện với người học trong nghành luật, thật khó chịu!

Cô hơi nghiêng đầu về phía sau, lạnh lùng đáp: "Muốn khởi tố tôi, tùy ý cô..." Giản Mạt đột nhiên mỉm cười, không ngại bồi thêm một câu: " Nhưng mà, tôi hi vọng những lời cô tố cáo tôi là sự thật, đừng chỉ ngụy biện xảo trá để bản thân cô được lợi."

Sau đó, cô cào lại mái tóc, tiếp tục bước đi, lần này, cũng không có ý định quay lại.

Hàn Thật Thật nổi nóng, cũng không có tâm tình nghe kĩ lời nói Giản Mạt. Trái lại Lê Nhiễm Hạ ánh mắt lạnh đi hẳn.

Hôm nay, Giản Mạt cô vốn tham gia ngày thành lập trường. Nhưng thật đáng ghét, tâm tình tốt đẹp đã sớm bị phá hủy.

Cô đến đại lễ đường của khoa luật học, bên trong tràn ra tiếng ồn ào ầm ĩ vì chờ đợi.

Giản Mạt tìm Lý Tiểu Nguyệt, thế nhưng dạo cả vòng không thấy, cô gọi điện cũng không ai nhấc máy.

Bởi vì quá nhiều người, Giản Mạt không chen lấn nổi, cuối cùng không còn cách khác đành gửi tin nhắn cho Lý Tiểu Nguyệt: "Tâm trạng của mình có chút không thoải mái, mình ra ngoài dạo sân trường một chút, cậu nghe diễn thuyết xong thì nhớ gọi lại."

Nhắn tin xong, cô xoay người ra khỏi lễ đường, chuyển hướng sang khu vực gần trường... Bởi vì lúc trước ở cùng Sở Tử Tiêu, cô đối với nơi đây rất quen thuộc, đi xuyên qua rừng cây nhỏ là một hành lang học tập, rất yên tĩnh.

Trước kia, cô thường xuyên ở đây, giúp hắn học tập... Kỳ thực cô biết, có cô, hắn nào có tâm tư học tập.

Kí ức đột nhiên ùa về, từng hình ảnh xuất hiện trước mắt cô. Giản Mạt đứng trước giàn nho, nhìn về phía trước bàn ghế đá, trước mắt đột nhiên xuất hiện ảo ảnh...

Có một lần, cô vì làm điện ảnh truyền hình mà thức suốt đêm, cô không dám nói hắn biết. Ngồi nơi đó cùng hắn nói chuyện, không hiểu sao một lúc cô lại nằm ngủ trên bàn đá.

Một lúc sau tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt điển trai đầy ý cười của hắn.

Hắn cũng nằm trên bàn đá, thấy nàng tỉnh giấc, hắn ngữ khí có chút oán trách: "Lần sau em dám thức đêm làm thiết kế, anh liền kéo em về ký túc xá, tử hình em tại chỗ."

Sở Tử Tiêu bình thường hiền lành, nhưng thi thoảng ở chung với nàng vẫn nói vài câu ái muội... Chính vì rất ít, nên mới khiến cô nghe đều không kiềm chế được đỏ mặt.

Giản Mạt hoài niệm, nằm trên bàn đá, hai tay để thẳng, cọ cọ mặt, nhắm mắt lại, tựa như ngày xưa.

Bởi vì kỉ niệm ngày lập trường, mọi người đều tụ tập nơi náo nhiệt, thế nên nơi đây vốn đã vắng, nay yên tĩnh không bóng người.

Sở Tử Tiêu hai tay đút vào túi quần, chầm chậm bước trên hành lang, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng người nằm ườn trên bàn đá, khép mi mắt ngủ. Hắn sững sờ, quên cả phản ứng, cứ đứng im nhìn Giản Mạt.

Ở đại lễ đường khoa luật học đều là một mảnh náo nhiệt, thậm chí có cả bài diễn thuyết của Mặc Thiếu Sâm, nhưng hắn cũng không tham dự. Chỉ là không hiểu thế nào lại đến nơi này... Không nghĩ đến, cô cũng ở đó.

Sở Tử Tiêu chậm rãi bước đến, không biết là cố ý hay vô tình nhưng cước bộ rất nhẹ nhàng.

Giản Mạt hình như đã chìm vào mộng đẹp, Sở Tử Tiêu đã đến, ngồi vị trí xưa bên cạnh cô, vậy mà cô không chút phát giác.

Dường như cũng muốn tìm lại kí ức, hắn ngồi đó, hai tay học theo đặt trên bàn buông lõng, đầu gối lên cánh tay, nghiêng đầu ngắm Giản Mạt ngủ.

Ánh nắng xuyên qua giàn nho nghịch ngợm rơi trên người cô, lúc cô ngủ hệt như ngày xưa, tràn đầy hiền hòa yên tĩnh... Thế nhưng, mày cô hơi nhíu lại, dường như đang chứa một cỗ bi thương nhàn nhạt, như vậy là vì sao?

Không lẽ, Giản Mạt, em cũng hoài niệm quá khứ của chúng ta?

Sở Tử Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, khép mi mắt, nhịn xuống cảm giác áy náy trong lòng, môi... nhẹ nhàng rơi trên sườn mặt trơn mềm của Giản Mạt.

Nụ hôn rất nhẹ, tựa như chuồn chuồn lướt qua, thậm chí... tựa hồ như không có va chạm. Thế nhưng, tuy chỉ nhàn nhạt chạm vào, cũng đủ để khiến tâm của Sở Tử Tiêu đau buốt.

Từng, đã từng, hắn có thể không kiêng nể bất kì điều gì yêu cô... Hắn che chở cô, quý trọng cô, hận không thể đem cô đặt trên bàn tay dùng hết sức nâng niu yêu thương.

Nhưng bây giờ, cô... lại là tiểu mợ của hắn!

Sở Tử Tiêu cảm thấy khuôn ngực càng ngày càng đau đớn dữ dội, không chỉ vì thân phận giữa hai người, mà còn về sự việc của Giản gia hai năm trước.

Nếu như, sự việc đó thật là ba hắn hãm hại, hắn làm sao có thể đối mặt với cô đây?

"Ưm..." Giản Mạt hơi bĩu đôi môi đỏ mọng, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Sở Tử Tiêu bị dọa sợ, hắn vội vã kéo xa khoảng cách với cô, trừng mắt nhìn Giản Mạt.

Lông mi dài cong cong của cô khẽ động, chớp chớp vài cái, sau đó, Giản Mạt hoàn toàn mở mắt. Hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy, không ngờ thật sự là khuôn mặt của Sở Tử Tiêu!

Cô nhất định vẫn còn nằm mơ đi. Tại nơi này làm sao mà có thể nhìn thấy Sở Tử Tiêu?

"Tử Tiêu..." Giản Mạt nhẹ nhàng lên tiếng, bởi vì vừa tỉnh ngủ, thanh âm đặc biệt mềm mại đáng yêu như mèo con, mang chút làm nũng.

Ánh mắt cô vẫn còn nhập nhèm: "Tại sao... lại nhìn thấy anh ở chỗ này?" Dứt lời, cô day day mi tâm, chớp mắt thêm vài cái, ý đồ muốn mau chóng tỉnh ngủ.

Đột nhiên, Giản Mạt mở to mắt, ngồi bật dậy, nhìn Sở Tử Tiêu đầy kinh ngạc... Đây không phải là mơ, hắn, thật sự ở đây!

Nhìn biểu tình Giản Mạt đã thay đổi, dưới đáy mắt của Sở Tử Tiêu mơ hồ xẹt qua một tia thâm sâu khó hiểu, hắn chậm rãi mở miệng: "Anh đi dạo qua đây, tình cờ nhìn thấy em đang ngủ ở đây."

Giản Mạt quẫn bách, vốn cô chỉ muốn nằm một lát, không hiểu làm sao lại ngủ thiếp đi... Chủ yếu chính là... cô vừa mơ thấy Sở Tử Tiêu hôn lên mặt cô, vì vậy cô mới tỉnh dậy.

"Cái kia, anh..." Giản Mạt vốn muốn hỏi là mơ hay là thật, thế nhưng, suy nghĩ một chút cô lại cảm thấy không thích hợp.

Sở Tử Tiêu không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nóng rực nhìn Giản Mạt... Giản Mạt vừa phát hiện hôn má kia là thật, không phải mơ, thế nên cũng không biết nói gì...

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.