Editor: Nam Cung Tử Uyển & Quỳnh Nguyễn
Giản Mạt đã không còn sức để giải thích, đối với sự điên cuồng tối qua cùng sự lạnh lùng hôm nay của Cố Bắc Thần, cô chỉ lặng lẽ buông tiếng thở dài… Cố ý xem nhẹ, hiếu kỳ cầm tấm thiệp mời Hướng Vãn vừa đưa, mở ra xem.
Cứ mỗi năm năm, Lạc Đại lại tổ chức một ngày hội kỷ niệm thành lập trường,… Không nghĩ đến lại được nhận thiệp mời.
“Thứ bảy tuần sau…” Giản Mạy nhìn thời gian trên tấm thiệp, là trước buổi diễn tấu của Tô Quân Ly một ngày.
“Mạt tỷ, em nghe nói lần này có mời rất nhiều người nổi tiếng. Học trưởng học tỷ của mỗi hệ cũng trở về rất đông…” Lực chú ý của Hướng Vãn bị kéo đến buổi kỷ niệm thành lập trường trên: “Thứ năm tuần sau em còn phải xin nghỉ, trở lại bố trí hội trường.”
Năm nay là kỷ niệm 95 năm thành lập trường của Lạc Đại, còn chưa tới 100 năm, liền làm lớn như vậy… Cô cảm thấy, chẳng lẽ vào lúc kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường Lạc Đại, sẽ không mời được những học sinh đã tốt nghiệp trên toàn cầu trở về sao?
“Mạt tỷ, có đi không vậy?” Hướng Vãn xem ra rất quan tâm vấn đề này.
“Đi…”
Đương nhiên phải đi, được ngôi trường cũ vinh dự đó mời, cô cũng không phải đại bang, còn cao ngạo sao.
Giản Mạt nhìn Hướng Vãn ra khỏi phòng, sau đó liền gọi điện thoại cho Lý Tiểu Nguyệt… Cô ấy cũng nhận được thiệp mời, nghe Giản Mạt nói cũng nhận được, lập tức rất phấn khích.
Hai người từ nhỏ đã rất thân thiệt, cùng nhau lớn lên, sau đó lại cùng thi vào một trường đại học, chỉ là không cùng hứng thú, không cùng quan hệ huyết thống mà thôi… Làm sinh viên đại học vốn có rất nhiều chuyện tốt đẹp làm cho con người ta lưu luyến. Tự nhiên, ngày kỷ niệm thành lập trường trở lại cũng làm cô có chút ý nghĩ phấn khởi.
Chớp mắt, đã đến ngày kỷ niệm thành lập trường…
Cũng không biết có phải là cùng thời điểm hay không, trước khi bữa tiệc bắt đầu mấy ngày thì khí trời đột nhiên rất tốt.
Giản Mạt chọn cho mình một chiếc quần jean cùng một chiếc áo sơ minh hình vuông rộng thùng thình mặc vào, một đôi giày vải, trên hai vai lại đeo một cái balo… Cả người cô cùng với một cô nữ sinh mười tám mười chín tuổi vừa bước vào cửa trường đại học rất giống nhau.
Soi mình ở trước gương, Giản Mạt cảm thấy mình mặc bộ đồ này cũng không tệ, cô cũng không có cảm giác là không có ý tứ.
Cô ra khởi biệt thự, bước lên xe. Vị trí để xe ở bên cạnh đã trống không nhiều ngày…
Sau ngày Cố Bắc Thần đi, liền chưa có trở về lần nào. Thỉnh thoảng, Giản Mạt có thể theo công ty cùng báo cáo kinh tế tài chính, lại nghe được tin tức của hắn từ miệng của mấy nữ nhân đang nói chuyện phiếm. Loại cảm giác này có chút rất lạ, rõ ràng đây đã là một trạng thái theo thói quen hơn một năm nay, đột nhiên lại cảm thấy rất lạ, không quen.
Khởi động xe, Giản Mạt thu hồi lại suy nghĩ, nhớ đường đến Lạc Đại mà chạy tới…
Lạc Đại là một ngôi trường đã có từ rất lâu, nhưng không nằm ở trong nội thành, là hướng ngược lại với Lam Trạch Viên.
Đang dừng xe đợi đèn báo hiệu giao thông, Giản Mạt mở radio lên… Cũng không biết là có phải trùng hợp hay không, cứ vậy mà lại phát tin tức về Cố Bắc Thần.
“Rạng sáng hôm nay, có phóng viên chụp được ảnh Thần thiếu cùng cô gái nhỏ Lạc Hiểu Đồng, cô ta hình như là con gái của một vị thương nhân. Hai người bọn họ một trước một sau đi ra khỏi khách sạn Hoàng Triều… Mặc dù hai người rời đi không cùng thời điểm, nhưng cuối cùng Lạc Hiểu Đồng và Thần thiếu vẫn bị chụp cảnh hai người gặp nhau…
Giản Mạt có chút sửng sốt, dường như trước mặt hiện lên hình ảnh hắn cùng cô gái kia.
“Ting ting…”
Có tiếng kèn xe thúc giục truyền đến, Giản Mạt vô thức quay đầu lại nhìn ở phía sau, nhìn một lúc thì đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, cô vội lái xe đến hướng đi đã định trước đó.
Radio vẫn như trước truyền đến những tin tức: “Lúc trước tuy có một số thông tin bị truyền ra ngoài, giữa hai người vẫn giữ mối quan hệ mập mờ, nhưng lần đó vẫn chỉ là truyền, không hề có chứng cứ xác thực. Còn lần này…”
Phần sau nói cái gì, Giản Mạt đã không còn nghe nữa, chỉ oán giận tắt radio đi… Tâm tình tốt khi ra khỏi cửa lúc ban đầu trong nháy mắt đã rơi xuống đáy cốc tăm tối.
“Muốn tìm người truyền scandal thì không thể tìm cái nào khác một chút, mới một chút sao? Nữ nhân ngu ngốc như cô ta, Cố Bắc Thần cũng không ngại hạ giá…” Giản Mạt nắm chặt tay lái, thì thào mở miệng, trong lòng lướt qua một chút đau lòng. Thế nhưng, cô lại không nhìn thẳng vào nó.
Tới Lạc Đại, sau đó Giản Mạt tìm chỗ đậu xe, bước chân chậm đi trên con đường giáo lý hàng trăm năm...
Bởi vì kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi câu lạc bộ đều tổ chức bán những đồ kỷ niệm để tăng quỹ đoàn, Giản Mạt cũng mua một chiếc vòng tay để làm kỷ niệm... Nhìn cảnh người đến chi chít, đột nhiên cô nghĩ đến thời còn đang là sinh viên đại học.
Hôm nay mời rất nhiều người, phần lớn đều là người làm chức lớn ở Lạc Thành...
Có lẽ là chỉ tình cờ khi đều mời những người danh giáo, những người sau khi tốt nghiệp trường Lạc Đại, ít nhất phần nửa người ở mỗi lình vực đều trở thanbf một người rất xuất sắc.
Di động ở trong túi đột nhiên vang lên, Giản Mạt liếc nhìn màn hình, tên hiển thị phía trên là Lý Tiểu Nguyệt, vội vàng nhận máy...
"Con nhóc, cậu đang ở đâu vậy?" Vừa nghe thấy thanh âm bắt máy, Lý Tiểu Nguyệt thật hưng phấn hô lên.
"Mình ở cổng Bắc... Cậu đang ở đâu?"
"Mình đang ở khoa luật học, cậu mau tới đây tìm mình đi!"
Giản Mạt chớp chớp mắt, "Mình còn chưa đến khoa để báo cáo đâu..." Cô liếc mắt nhìn thời gian, "Mình đến chỗ phòng giáo thụ điểm danh cái đã, xong chuyện sẽ đến tìm cậu."
"Tối nay cậu ít nhất phải ở lại đây một giờ đồng hồ đấy..."
"Làm gì vậy?" Giản Mạt kỳ quái.
Lý Tiểu Nguyệt đè nén cảm giác muốn nhảy nhót, cắn răng nói: "Năm đó khoa luật học có học trưởng Mạc Thiếu Sâm từng làm mưa làm gió, cũng giống với Sở Tử Tiêu, anh ấy hôm nay tới diễn thuyết..." Cô đã hưng phấn đến không được, "Mình sẽ chiếm vị trí tốt cho cậu, nhất định sau đó cậu phải nhanh chóng trực tiếp đến Đại Lễ Đường của khoa luật học để tìm mình đấy."
Lý Tiểu Nguyệt lúc trước thi khoa luật học toàn quốc, là bởi vì báo cáo có Mạc Thiếu Sâm, sau đó cô ấy liền xem video của Mạc Thiếu Sâm trên tòa án, thực sự người này rất giỏi, trong ngành luật là một người rất xuất sắc.
Giản Mạt đáp ứng Lý Tiểu Nguyệt, sau đó đi qua khoa ngành kiến trúc, thấy mấy vị giáo sư cũng chỉ nói chuyện phiếm một chút, sau đó liền tính sẽ đến khoa luật học...
"Giản Mạt à, vừa đúng lúc như vậy thì em giúp tôi đưa cái này qua phòng làm việc trợ giảng ở tầng năm của khoa luật học được không..." Giáo sư nghe cô muốn đến khoa luật học, vội vàng lật một túi hồ sơ ra.
Giản Mạt đáp ứng, sau đó cầm hồ sơ đến khoa luật học... Nhìn thời gian, cách giờ hẹn với Lý Tiểu Nguyệt chỉ còn có hai mươi phút, cô liền đem hồ sơ đến phòng dạy học trước.
Hôm nay vì do kỷ niệm ngày thành lập trường, trường học nghỉ, trợ giảng phòng làm việc chỉ còn có hai người ở lại... May mắn là hai người này Giản Mạt đều biết.
Một là Hàn Thật Thật năm đó điên cuồng theo đuổi Sở Tử Tiêu, còn người còn lại là Lê Nhiễm Hạ cũng đối với Sở Tử Tiêu có ẩn nhẫn tình cảm...
Bây giờ Hàn Thật Thật làm trợ giảng ở Lạc Đại, cô ta và Lê Nhiễm Hạ trước đây ở cùng ký túc xá. Chỉ khác là, Hàn Thật Thật chưa bao giờ biết Lê Nhiễm Hạ cũng thích Sở Tử Tiêu.
"Cái này là giáo sư Vương nhờ tôi đưa tới..." Giản Mạt đưa tập tài liệu cho hai người bọn họ, khóe miệng mang ý cười lễ phép, "Hai người đang bận, tôi cũng không quấy rầy nữa, tôi đi tìm Tiểu Nguyệt..." Dứt lời, cũng không để hai người kia có cơ hội nói chuyện, người đã xoay đi.
"Giản Mạt ——" Hàn Thật Thật thoát khỏi sự sững sờ lập tức kêu lên, sau đó liền vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Giản Mạt làm như không nghe thấy, không muốn nói, trước đây cô cùng Sở Tử Tiêu cùng một chỗ, lúc đó cô liền đối với Hàn Thật Thật không có hảo cảm, bây giờ không cùng một chỗ, vẫn như trước đều không có.
Không phải cố ý làm tình địch, mà chỉ vì tính cách của cô ta luôn khiến người khác không thể đứng dậy nổi.
"Giản Mạt, cô đứng lại!" Hàn Thật Thật đã đuổi tới, lập tức kéo Giản Mạt lại, "Thế nào, gặp lại bạn bè cũ, nhanh như vậy liền vội vã đi là sao?"
Giản Mạt thở dài một tiếng trong lòng, hơi nhíu mày hỏi: "Có việc gì sao?" Không phải là bạn bè, thực sự không có tâm tình quanh co.
"Giản Mạt, ban đầu cô nói như thế nào?" Hàn Thật Thật nhìn một bộ dạng hồ ly tinh của Giản Mạt, lập tức tức giận, "Cô từng ở trước mặt tôi thề hẹn son sắt nói rằng Sở Tử Tiêu là người đàn ông của cô, nhưng còn bây giờ thì sao? Cô bỏ rơi hắn..."
Giản Mạt trở lại Lạc Đại, điều không mong muốn nhất là có người nhắc tới chuyện trước đây của cô và Sở Tử Tiêu, hai năm trước cô có bao nhiêu bất đắc dĩ, thì cô đối với việc chia tay có bấy nhiêu thống khổ, "Chuyện của tôi và hắn không cần cô phải quan tâm!" Dứt lời, cô xoay người định rời đi.
"Giản Mạt, cô đúng là khiến người khác cảm thấy thất vọng, tình yêu của Sở Tử Tiêu đối với cô chưa đủ hay sao..." Hàn Thật Thật thấy Giản Mạt muốn đi, thanh âm giống như đang rống lên, sau đó đã nghĩ đến việc kéo cô lại.
Trong lòng Giản Mạt bực bội, ngay lúc tay của Hàn Thật Thật đụng vào người cô, trong vô thức cô liền đẩy cô ta ra...
Hàn Thật Thật nhất thời bị mất thăng bằng liền lui về phía sau mấy bước, phần eo lập tức đụng vào lan can, cả người ngã về phía sau... Chỗ này là tầng thứ năm, hành lang là kiểu mở, nếu như bị té xuống không chết thì cũng sẽ bị tàn phế.
Giản Mạt không kịp tự hỏi chính mình, vô thức xoay người một phèn bắt lấy cổ tay của cô ta... Thế nhưng, bởi vì quán tính, mấy bước liền bị Hàn Thật Thật kéo theo...
Đúng lúc đó, cả người Hàn Thật Thật đã bị ném ra khỏi lan can...
"A —— "