Editor: Nam Cung Tử Uyển
Giản Mạt còn chưa kịp trả lời, trong điện thoại liền truyền đến tiếng "Đô đô đô" cắt đứt, cô hơi sững sờ, không biết Cố Bắc Thần có ý tứ gì.
Xe của cô đưa đi sửa chữa vẫn chưa đưa về, nghe Tô Quân Ly nói đụng phải không nghiêm trọng, thế nhưng sửa hơn mười ngày rồi vẫn chưa được........ Nhưng mà, cô cũng không sốt ruột, trừ đi làm có chút bất tiện.
Thế nhưng đi đón máy bay.........
Cố Bắc Thần không phải bình thường đều trực tiếp đem xe gửi lại bãi đỗ xe của sân bay hay sao?
Giản Mạt khẽ nhíu mày, liền gọi điện thoại lại cho hắn, thế nhưng, điện thoại của hắn đã tắt máy.......
Hơi bĩu môi, Giản Mạt còn chưa nghĩ thông suốt rốt cuộc Cố Bắc Thần đang phát bệnh thần kinh gì, điện thoại liền lại vang lên........ Số đuôi là "3719", là Sở Tử Tiêu gọi tới.
Nhận máy, Giản Mạt không chờ Sở Tử Tiêu nói chuyện, liền nhanh chóng mở miệng trước: "Đêm nay tôi có việc gấp, sợ là không thể cùng anh ăn cơm."
Sở Tử Tiêu hơi dừng, mới lên tiếng: "Anh cũng vậy........ Cho nên gọi điện thoại tính sẽ hẹn vào lúc khác." Nói xong, hắn đột nhiên nhướn mày kiếm, "Em......." Thanh âm hắn có chút chần chừ, "...... Không phải là bởi vì Bắc Thần chứ?"
"Ừ!" Giản Mạt trả lời, bây giờ quan hệ của nhau cũng đã biết, cô cũng không cần phải giấu giếm, "Vừa lúc nãy anh ấy gọi điện cho tôi nói tôi đi đón hắn ở sân bay."
Sở Tử Tiêu lại trầm mặc, khóe miệng tràn ra một trận cay đắng nói: "Để lát nữa anh đến đón em, sau đó cùng đi đến sân bay."
Nghe ra khẩu khí của hắn chứa đựng một trận chua chát, Giản Mạt cũng biết, cái này căn bản là Cố Bắc Thần đã an bài xong.......... Trong lòng thầm mắng hành vi ấu trĩ của nam nhân kia, trong miệng đáp, "Được."
Sau khi tan việc, Sở Tử Tiêu qua đón Giản Mạt cùng đi đến sân bay, vừa mới bắt đầu, bầu không khí giữa hai người dường như có chút cứng ngắc, ai cũng không nói gì.
Thẳng đến khi chiếc xe đi trên đường cao tốc của sân bay, sau đó Sở Tử Tiêu mới phá vỡ không khí yên lặng, "Mạt Mạt......."
"Hả?" Giản Mạt nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Sở Tử Tiêu liếc nhìn Giản Mạt sau đó tầm mắt lại rơi vào phía trước, "Em." hắn hít sâu một hơi, "Bây giờ em thấy tốt không?" Bắc Thần đối với nữ nhân luôn luôn không để bụng, duy nhất một lần để bụng đó là chuyện tình nhiều năm về trước.
Giản Mạt chậm rãi nằm tựa ở trên ghế ngồi, vào thu, gió ở Lạc thành đã có chút lạnh, cô đóng cửa sổ, chậm rãi nói: "Rất tốt."
Sở Tử Tiêu lại liếc nhìn Giản Mạt, tâm tình có chút trầm trọng, "Nếu như....... Anh là nói nếu như." Thanh âm của hắn trầm thấp ảm câm, "Nếu như Bắc Thần để em tự do, chúng ta còn có cơ hội bắt đầu lại từ đầu hay không?"
Giản Mạt kiềm chế tâm tình trầm trọng, tầm mắt cô rơi ở phía ngoài phi trường đang càng lúc càng gần, trong thanh âm không có quá nhiều cảm xúc nói: "Tử Tiêu, không thể trở về được nữa........ Mặc kệ vì sao lúc trước chúng ta lại tách ra, nhưng hiện tại theo đạo đức luân lý, tôi đã là dì của anh!"
Tay Sở Tử Tiêu bỗng nhiên nắm chặt tay lái, bởi vì dùng khí lực quá lớn, phát ra tiếng vang "Cạc cạc".
Còn có cái gì, có thể so sánh từng rất yêu nhau, còn muốn ở với nhau cả đời, bỗng một cái người yêu biến thành dì của mình, chuyện như vậy càng làm cho người ta cảm thấy bị châm chọc?
"Mạt Mạt, vì sao chúng ta lại đi tới bước đường này chứ?" Thanh âm của Sở Tử Tiêu lộ ra ngưng trọng bi thương, "Lúc trước, chính là sân bay này, em đã từng nói sẽ chờ anh........" Trên khuôn mặt tuấn dật có cái gì đó kẽ nứt ra, tim của hắn, cũng theo đó bị xé rách.
Vốn tưởng rằng tất cả đều là lỗi của cô, không hiểu vì sao cô lại chia tay khiến hắn hận đủ hai năm!
Nhưng kết quả là, mặc kệ cô có biết hay không, cái chết của Giản bá phụ có quan hệ đến Sở thị.......... Vận mệnh trêu người sao? Có lẽ là vậy.........
Giản Mạt không trả lời, có một số việc không cần đáp án, bởi vì căn bản không có đáp án.
Xe dừng lại ở chỗ đậu xe, Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt đều trầm mặc một đường đi tới máy bay thương gia đón hắn........
Người phát thanh ở sân bay thông báo chuyến bay từ thành phố Tân Hải đến Lạc Thành đã hạ xuống, sau đó đợi hơn mười phút, đã có người lục tục đi ra.
Xa xa, Cố Bắc Thần liền nhìn thấy Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt đứng cạnh nhau ở nơi đó, sắc mặt hai người, có một người hơi cứng ngắc, cảm giác đó.......... Khiến hắn không thoải mái.
Tiêu Cảnh cảm thấy Thần thiếu là tự chính mình tìm cảm giác không thoải mái, nói thật dễ nghe, là giúp đỡ cháu ngoại cùng tiểu mợ chặt đứt quan hệ, nhưng hắn thế nào nhìn thấy giống như là Thần thiếu càng khó chịu.
"Cái kia........" Tiêu Cảnh cảm giác tốt nhất nên rời xa khu chiến hỏa này, "Trước tiên tôi đi đưa tư liệu cho Tô San." Dứt lời, hắn hướng Giản Mạt và Sở Tử Tiêu khẽ gật đầu báo cho biết, sau đó liền rời đi nhanh như chớp.
"Mẹ cháu nói sau khi đón cậu liền trực tiếp về nhà ăn cơm......." Sở Tử Tiêu biểu hiện như thường, giống như bên người không có sự tồn tại của Giản Mạt.
Cố Bắc Thần đáp lại một tiếng, đôi mắt sắc bén lãnh đạm lướt qua Giản Mạt.........
Giản Mạt mấp máy môi, nói cũng không nói.
Trên đường trở về, Sở Tử Tiêu một mình lái xe, Cố Bắc Thần lấy chiếc xe Spyker ở trong bãi đỗ xe của sân bay, sau đó chở Giản Mạt, hai chiếc xe, một trước, một sau, hướng biệt thự Lệ Sơn chạy tới.
"Để em đón tôi, càm thấy không vui?" Cố Bắc Thần đánh vỡ trầm mặc, lạnh lùng hỏi.
Giản Mạt nâng khóe miệng, cười xán lạn, "Sao có thể chứ? Có thể đến đón anh, đó là vinh hạnh của em!"
Cố Bắc Thần liếc xéo Giản Mạt, tốc độ xe nhanh hơn..........
Giản Mạt bởi vì không dự phòng, thân thể bỗng nhiên lắc mạnh, ngã xuống trên ghế ngồi........ Cô trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "A Thần, anh có nghe được có vị gì trong xe hay không?"
Cố Bắc Thần không nói gì, dường như chờ Giản Mạt nói tiếp.
Vẻ mặt Giản Mạt thành thật, khóe miệng lại mím lại ẩn nhẫn ý cười, "Ở đây...... Toàn là vị chua......... Liền giống như bình giấm chua bị phá vỡ!"
Cố Bắc Thần tức thì nhướn mày, mực đồng biến thành thâm thúy, "Em nói tôi đang ghen?"
"Em không nói........." Ý cười của Giản Mạt kéo dài lan tràn tới đáy mắt.
Cố Bắc Thần nâng tầm mắt nhìn Giản Mạt đang cười rung cả người, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc nhưng trọng, từng đường nét trên khuôn mặt đều trở nên cứng ngắc.
Giản Mạt nhìn thấy từng đường nét trên khuôn mặt của hắn đang banh ra, tức thì liền nở nụ cười, "A Thần, anh không vui sao? Em đã nhiều ngày không nhìn thấy anh, lúc này gặp được nên cảm thấy rất vui vẻ chứ........" Nói xong, thân thể của cô hơi nâng lên, cũng không quan tâm Cố Bắc Thần còn đang lái xe, ngay ở trên gương mặt hắn hạ xuống một nụ hôn lấy lòng.
Đường nét cứng ngắc trên khuôn mặt Cố Bắc Thần rõ ràng tan đi mấy phần, nhưng vẫn là cố ý banh ra, hừ lạnh một tiếng, "Tôi là muốn giúp hai người nhận rõ hiện thực sớm một chút......." Hít một hơi, thanh âm trầm thấp có mấy phần lạnh lùng, "Giản Mạt, em vẫn rất thông minh."
Lòng của Giản Mạt trầm xuống, cũng không biết có phải là vì muốn che giấu nội tâm hoảng loạn hay không, cô nghiêng đầu liền tựa ở trên vai Cố Bắc Thần, "Em không phải người có thể lưu luyến quá khứ........"
Bằng không, sau khi bị thất thân cô lại có thể để hắn ôm ấp. Cũng sẽ không bài xích chuyện kia bởi vì đêm đó, lại giống như trước vì báo đáp hắn mà nỗ lực lấy lòng........
Hắn kết hôn với cô vì mục đích gì cô mặc kệ, cô chỉ biết, nam nhân này giúp đỡ cô ở thời điểm khó khăn nhất, giống như thiên thần đến ở trước mặt cô.
Kỳ thực, làm một người chồng, ngoại trừ hắn thường hay có scandal, Cố Bắc Thần đối với cô thực sự rất tốt.
Lần trước là mở cửa, còn bôi thuốc cho cô, cô cùng hắn đều không đề cấp đến chuyện này, thế nhưng......... Cô thực sự rất cảm động.
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, lời nói của Giản Mạt nói với hắn tuy rất thư thái, thế nhưng........ Vì sao lúc đó lại nói sẽ không lưu luyến, hắn cũng có chút khó chịu?
Không yêu, đây không phải là đại biểu cho có một ngày cô cùng hắn tách ra, cô cũng sẽ lập tức quay đầu có thể nhanh chóng để người khác ôm ấp, với hắn không để lại một chút tình yêu nào?
Nghĩ tới đây, tâm tình của Cố Bắc Thần càng trở nên tồi tệ..........