Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 42: Ôn nhu dưới lửa giận




Editor: Nam Cung Tử Uyển

Giản Mạt cụp mắt, âm thầm cắn răng....... Đối với tình hình hỗn loạn đêm nay, tâm trạng cô có chút bắc đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng.

“Bắc Thần?” Ánh mắt sâu hút của Sở Tử Tiêu nhìn Cố Bắc Thần, “Cậu cùng Mạt Mạt có quen biết sao?”

“Mạt Mạt?” Cố Bắc Thần khẽ gọi một tiếng, xưng hô thật là thân mật!

Chỉ thấy khoé miệng Cố Bắc Thần nâng lên cười như không cười nhạt, tuy hắn cười trên miệng nhưng đáy mắt đã cứng lại, “Cũng có thể nói là quen biết.......” Hắn nói như vậy giống như muốn nghĩ thế nào cũng được.

Giản Mạt bị ngữ điệu bình tĩnh của hắn làm cho sợ hãi, thân thể không tử chủ được liền run rẩy.

“Lạnh sao?” Ánh mắt Cố Bắc Thần dời lên người của Giản Mạt, thấy sắc mặt trắng bệch của cô, khoé miệng câu ý cười, “Thân thể không tốt lại không biết tự chăm sóc chính mình..... Thích đẹp lại không chú ý như vậy?” Hắn trong lúc nói, liền cởi áo khoác ra, sau đó tự nhiên khoác lên người của Giản Mạt.

Quen thuộc với mùi bạc hà nhàn nhạt nhưng lại khiến động tác của Giản Mạt cứng ở tại chỗ, thậm chí, cô không dám nhìn đến vẻ mặt của Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu...... Giống như chỉ im lặng chờ đợi bão giông sắp ập đến.

Sở Tử Tiêu cau mày nhìn Cố Bắc Thần, tình tình của Bắc Thần như thế nào hắn là ngưỡi rõ nhất..........Nữ nhân bên cạnh hắn chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng tại sao lại đối với nữ nhân này ôn nhu như vậy?

Cố Bắc Thần giống như khoiong biết Sở Tử Tiêu đang xem xét hắn, chỉ đem áo khoác lên người cô, sau đó dùng giọng điệu ái muội nhàn nhạt nói, “Nếu như ngã bệnh, em đừng hòng nghĩ rằng anh sẽ đau lòng.......”

“Ầm” một tiếng, Giản Mạt chỉ cảm thấy trong đầu sấm rền đang nổ tung.......Cố Bắc Thần là cố ý, hắn chắc chắn là đang cố ý.

Thanh âm gào thét, nhưng Giản Mạt vẫn không nói gì, động tác chỉ có thể tiếp nhận áo khoác của Cố Bắc Thần.....

Đáy mắt liếc thấy Tô Quân Ly, Giản Mạt đột nhiên rất muốn cười........Vừa mới ở bên trong, bây giờ lại ở bên ngoài, cục diện như vậy thật khiến cô không biết phải làm thế nào!

“Mạt Mạt.” Tô Quân Ly hình như vẫn chưa biết việc gì đang phát sinh, gọi tên cô, “Em lạnh sao?” anh đột nhiên lấy áo khoác trên người của Giản Mạt đưa lại cho Cố Bắc Thần, “Cảm ơn Thần thiếu đã quan tâm đến bạn gái của tôi......” Đang nói, anh cởi áo khoác của chính mình ra, sau đó khoác lên người của cô, cánh tay thuận thế đặt lên vai của Giản Mạt, tuyên bố quyền sơ hữu. (Nam Cung Tử Uyển: Anh ơi! Anh hại chị rồi!)

Không khí quỷ quyệt, không ai lên tiếng, ba nam, một nữ.........

Thời gian này ở ngoài vườn người không nhiều, tuy nhiên vẫn có một số người đi bộ ở đó........ Đã có người tò mò nhìn về phía này, thậm chí, bắt đầu thì thầm nói chuyện riêng.

“Thời gian không còn nhiều nữa.” Tô Quân Ly từ từ nâng lên một nụ cười nhạt mỏng manh, “Thần thiếu, Sở thiếu không bằng chúng ta trước tiên nên vào trong?”Không ai di chuyển, thậm chí, toàn bộ ánh mắt của Cố Bắc Thần cùng Sở Tử Tiêu đều nhìn Giản Mạt....... Càng có thể nói, ánh mắt bọn hắn chỉ nhìn đến cánh tay của Tô Quân Ly đang ôm lấy vai của cô.

Giản Mạt bị ánh mắt thâm thuý nhìn đến giống như bị kim đâm, thế nhưng, cô chỉ có thể kiên trì chống lại.

Cố Bắc Thần lạnh nhạt thu lại ánh mắt, chỉ là như có như không cong khoé môi, không nói lời nào liền xoay người đi vào trong hội trường........

Sở Tử Tiêu ngay lập tức cũng đi theo sau, chỉ là, ngay lúc xoay người, đáy mắt phức tạp vẫn nhìn Giản Mạt.

“Bắc Thần!” Sở Tử Tiêu đuổi theo Cố Bắc Thần, sóng vai cùng đi, “Cậu và Mạt Mạt thật sự có quen biết?”

“Đúng như cháu thấy........” Cố Bắc Thần không có quá nhiều cấm kị.

Sở Tử Tiêu hơi nhíu mày, “Cậu.......”

“Việc này để sau hãy nói.” Cố Bắc Thần nhàn nhạt lên tiếng.

Mặc kệ Cố Bắc Thần cùng Giản Mạt có quan hệ gì, Sở Tử Tiêu biết ở Tô gia không thích hợp tiếp tục nói chuyện này.

Buổi diễn tấu từ thiện diễn ra đúng 8 giờ rưỡi...... Bởi đây chỉ là hành động từ thiện nhỏ, cũng sẽ không chính thức nghe được diễn tấu, nhưng khách khứa đến hôm nay cũng đã chật kín sảnh đường.

Tô gia là gia đình văn hoá, ở Lạc Thành, thậm chí là ở toàn quốc địa vị của Tô gia cũng rất quan trọng....... Đặc biết đến đời này, Tô Quân Ly lại càng là thiên tài của âm nhạc, phong thái chỉ nhìn bằng nửa con mắt cũng vô cùng quần hùng.

Tất cả đang suy nghĩ liệu hôm nay Tô Quân Ly có thể hay không đàn một khúc, tuy nhiên cũng chỉ là nghĩ, rõ ràng biết hôm nay anh sẽ không tham dự.........

Nhưng dù cho là như vậy, mỗi một người đều quyên tặng rất nhiều...... Nhưng nhiều người lại nghĩ, hôm nay quyên tặng lớn như vậy, cũng không nghe được gì liền như vậy kết thúc. Nhưng đến khi kết thúc, Tô Quân Ly lên sân khấu.

“Đáp ứng một người bạn, ngày hôm nay cô ấy có đến buổi diễn tấu từ thiện, tôi liền muốn trình diễn một ca khúc.” Thanh âm Tô Quân Ly nhẹ nhàng giống như tiếng đàn violong một mình trong đêm, ánh mắt anh xuyên qua dòng người dừng trên người của Giản Mạt, “Cô ấy đến rồi, tôi liền đồng ý!”

Tô Quân Ly vừa nói xong lời này, cả sảnh đường đã có người khóc thút thít, tất cả người của Tô gia bđều nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý là anh đang nói đến người bạn gái mà anh đem đến hôm nay.

Tô lão gia tò mò xoay người lại nhìn, ánh mắt dò xét trên người Giản Mạt, không khỏi cười nói, “Nhìn không tệ!”

Ngón tay thon dài mềm mại lướt trên phím đàn, đồng thời Tô Quân Ly cũng thu lại ánh mắt, âm nhạc thong thả vang lên...... Một bản nhạc rất quen thuộc “khúc nhạc Alice” nhưng khi đầu ngón tay của anh đàn ra lại khiến cả hội trường đắm chìm trong thế giới mộng ảo.

Giản Mạt quên hết thời gian, quên hết tất cả, tầm mắt sáng ngời rơi trên người của Tô Quân Ly.

Nếu như nói, hôm nay Cố Bắc Thần cùng Sở Tử Tiêu đều làm cho trái tim của cô bị gai đâm đến chảy máu thì Tô Quân Ly giờ khắc này lại làm cho trái tim của cô trở nên an tâm.

Tay Tô Quân Ly linh hoạt lướt ở trên phím đàn piano, mỗi một động tác đều lộ ra toàn bộ ưu nhã cùng cao quý, ánh mắt anh chốc chốc lướt qua vị trí của Giản Mạt, khoé miệng cười lộ ra tà mị cùng bừa bãi.... Cười như vậy, rơi vào trong mắt của Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu có chút chói mắt!

Ngón tay của Tô Quân Ly nâng lên hạ xuống tạo thành một khúc nhạc đệm cuối cùng, tất cả mọi người hoàn toàn không thể kiềm chế chìm đắm trong âm nhạc của anh.

“Mặc dù Tam thiếu nói là tặng một người, cũng không có nhận được bổng lộc gì.......” Cố Bắc Thần thong thả lên tiếng, “Nếu như tối nay là diễn tấu từ thiện, vậy tôi đương nhiên phải thay cô ấy cảm ơn Tam thiếu rồi........” Thanh âm hắn vang lên bình tĩnh, lộ ra ngưng đọng, “Một trăm ngàn, thế nào?”

Một tiếng hít khí truyền tới, mọi người không thể tin nổi nhìn về phía Cố Bắc Thần....... Không ai nghĩ đến hắn vung tay liền là một trăm ngàn, mỗi người đều bị con số đó làm cho kinh ngạc, thế nên không có suy nghĩ sâu xa về lời nói của hắn.

Tất cả mọi người ở đây, chỉ có sắc mặt Giản Mạt đột nhiên chuyển biến..... Tay cô trong nháy mắt nắm chặt, đáy mắt có một tia sợ hãi nhìn Cố Bắc Thần.

Ánh mắt Cố Bắc Thần liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Giản Mạt, đem tất cả biểu tình kinh hoảng của cô thu vào đáy mắt...... Chỉ là, trong một khắc kia, ánh mắt của hắn đột nhiên hiểu ra.

Cô đang sợ hắn công khai mối quan hệ của bọn họ ra?

A, là vì Tử Tiêu hay là vì Tô Quân Ly?

Tô Quân Ly đứng dậy, thong thả đi xuống, đứng trước mặt của Cố Bắc Thần, khoé môi vẫn thuỷ chung duy trì nụ cười ôn hoà chưa từng thu lại, “Như vậy, cảm ơn Thần thiếu đã ủng hộ.”

“Hẳn vậy......” Cố Bắc Thần thu hồi tầm mắt ở trên người Giản Mạt, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm như cũ.

“Nga?” Tô Quân Ly cười nhẹ, “Lời này của Thần thiếu, tôi có chút không hiểu!”

Cố Bắc Thần nhẹ nâng khoé môi, nụ cười đó hoàn toàn che giấu vẻ cứng nhắc trong đáy mắt, lộ ra áp lực, “Tâm tình của vợ tôi hai ngày nay không tốt lắm, vì Tam thiếu có thể khiến cô ấy vui vẻ trở lại,........ một trăm ngàn này rất đáng giá!”

Lời vừa mới nói ra, không chỉ Tô Quân Ly cau mày, mà Sở Tử Tiêu đứng ở một bên cũng cứng người nhìn Cố Bắc Thần. Giống như, hai người này nghe không rõ những lời Cố Bắc Thần nói. Thế nhưng, trong lòng giống như bị cái gì đó phá tan........Lại cắm ở trong cổ họng, không có biện pháp nào phun ra.