Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 264: Đứa con chuyên môn phá hư chuyện của ba mình




Tình yêu tự nhiên trở nên nồng nhiệt, tất cả mọi nhiệt tình chợt bùng phát khiến căn phòng nóng lên...

Giản Mạt và Cố Bắc Thần hôn nhau dường như muốn đem tất cả của đối phương cắn xé nuốt vào bụng, điên cuồng nóng rực.

Mọi chuyện tiếp diễn vô cùng tự nhiên, bọn họ không thể chờ đợi được muốn tìm tòi lẫn nhau, muốn nhớ lại chuyện đêm đó sáu năm trước...

Không quan tâm đến thời gian là gì, hai người đã lăn lộn đến bên giường, môi Cố Bắc Thần không hề rời khỏi Giản Mạt... Cứ một đường thẳng tắp dần dần đi xuống...

Ngay khi Cố Bắc Thần tính toán sẽ bắt đầu một cuộc đại công phá thì di động trong túi không chịu yên tĩnh đột nhiên vang lên.

Điện thoại rung, ma sát vào da thịt của Cố Bắc Thần, cũng đem cảm xúc trầm mê của Giản Mạt chậm rãi kéo tỉnh.

Tất cả nhiệt tình đột nhiên bị dập tắt, Cố Bắc Thần âm thầm cắn răng... Nếu như không có chuyện gì gấp gáp, bất kể là ai, giết chết không cần hỏi tội!

Tức giận lấy điện thoại di động ra, khi thấy trên di động hiển thị tên "Tiểu Kiệt", Cố Bắc Thần đỡ trán.

"Làm sao vậy?" Giản Mạt nhíu mày, nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần, trên mặt vẫn nhuộm một màu đỏ ửng vì trận hôn kịch liệt vừa rồi.

Cố Bắc Thần đưa di động cho Giản Mạt nhìn xuống, "Con trai em làm hỏng chuyện của anh!"

Giản Mạt nhìn tên trên điện thoại, nghe lời nói của Cố Bắc Thần, rất không có đạo đức... Cười!

"Ha ha ha..." Giản Mạt vui vẻ, "Em đã chịu đựng rất nhiều năm, bây giờ tới phiên anh! Lại nói, cái gì gọi là con em... Cố Bắc Thần, " cô trầm mặt, "Chẳng lẽ không phải con trai của anh sao?"

Cố Bắc Thần vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy ngọt ngào, đồng thời ấn nút nghe điện thoại, ở trên môi Giản Mạt hôn một cái...

"Daddy chua rõ, ba đã xử lý xong mommy chưa?" Thanh âm non nớt của Giản Kiệt truyền đến, lộ ra một tia bất mãn cùng gấp gáp.

Môi Cố Bắc Thần tần suất dày đặc rơi vào trên gương mặt Giản Mạt, cảm giác được hô hấp của cô bắt đầu dần dần nặng nề, ở sâu trong đôi mắt chứa đựng sự sắc bén và hơi thở nóng rực, "Nếu như con không gọi điện thoại tới thì đã xử lý xong rồi."

Giản Kiệt vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, "Sorry!"

Cố Bắc Thần bị dáng vẻ hậm hực hờn dỗi của tiểu gia hỏa khiến cho anh cảm thấy áy náy, "Bây giờ ba và mẹ đến đón con nhé?"

"Tinh" một cái, mắt Giản Kiệt lập tức sáng lên, "Thật sao?"

"Ừ!" Cố Bắc Thần cười nói, sau đó im lặng hạ một nụ hôn xuống môi Giản Mạt, bất đắc dĩ nhìn Giản Mạt, "Nhưng một giờ sau mới đến..."

Dứt lời, Cố Bắc Thần rời khỏi người Giản Mạt, nhìn khoé môi Giản Mạt cong cong đắc ý "Anh cũng có hôm nay", mặc dù có chút tiếc nuối, thế nhưng... Trong lòng vẫn rất vui mừng.

Mạt nhi của hắn lần này là đã chân chính trở về...

Cố Bắc Thần cúp điện thoại của Giản Kiệt, ngay sau khi Giản Mạt đứng dậy, cánh tay dài ôm lấy eo cô, trằn trọc trên môi cô một lúc, thanh âm bên tai cô khàn khàn và ẩn nhẫn, ở bên tai cô nói: "Ngày tháng còn dài, anh sẽ bù đắp lại cho em!"

Hơi nóng phả vào da thịt trên tai khiến người cô run rẩy...

Giản Mạt cười, khóe mắt nâng lên ngạo mạn, "Cố tổng... chắc không phải là con anh sao? Em và anh ngày tháng còn dài sao, ai biết được?"

Cố Bắc Thần hơi nhíu mày đứng dậy nhìn về phía Giản Mạt, đáy mắt thâm thúy.

"Hình như... Quan hệ hiện tại của chúng ta không đến mức thân mật như vậy!" Giản Mạt cười duyên nói, trong mắt đều là giảo hoạt.

Cố Bắc Thần cười, môi mỏng cong lên bá đạo nói, "Phụ nữ mà Cố Bắc Thần anh nhìn trúng... Để xem người đàn ông nào dám tư tưởng đến! Em..." Hắn cố ý dừng lại một lúc mới nói tiếp, "... Sớm muộn cũng sẽ là của anh!"

"Bá đạo..." Giản Mạt liếc mắt, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.

"Bá đạo không phải rất phù hợp với anh sao?" Cố Bắc Thần cố ý dùng lời của Giản Mạt mà đáp, trong lúc cô hơi giật mình, đã sửa sang lại quần áo cho Giản Mạt, kéo tay cô ra khỏi phòng.

"Muốn ăn cái gì?" Cố Bắc Thần hỏi.

"Tùy tiện..."

"Lại tùy tiện?"

Giản Mạt cười, "Vừa đi vừa nghĩ đi?"

"Được..." Cố Bắc Thần nhẹ nhàng trả lời, kéo tay Giản Mạt biến mất ở trong thang máy.

...

Tiếng nhạc sôi động trong quầy rượu ầm ĩ đến mức khiến người khác không chịu đựng nổi, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh của Mạc Thiếu Sâm nhìn vào Thẩm Sơ đang nhảy điên cuồng, đáy mắt sâu thẳm.

Di động hợp thời ở trên mặt bàn không ngừng rung lên, màn hình nhấp nháy liên tục.

Mạc Thiếu Sâm liếc nhìn, sau đó lại liếc nhìn Thẩm Sơ ở trên sàn nhảy, lập tức lấy di động đi hướng bên ngoài...

Cách một cánh cửa, cản trở ầm ĩ bên trong, nhưng cũng không hoàn toàn biến mất...

Mạc Thiếu Sâm dửng dưng tiếp điện thoại đồng thời đặt bên tai, "Làm sao vậy?"

"Luật sư Mạc, vụ án này phát hiện có điểm rất quái lạ, anh có muốn quay lại xem qua một chút không??" Trong điện thoại, truyền đến thanh âm của Hàn Nghị Phi làm ở văn phòng luật của Mạc Thiếu Sâm.

Ánh mắt Mạc Thiếu Sâm trở nên sâu thẳm, "Tình huống nào?"

"Vụ án này cứ tiếp tục như vậy, thế nào cứ kéo dài lại càng xuất hiện nhiều manh mối?" Hàn Nghị Phi nhíu mày nói.

Mạc Thiếu Sâm vẫn dửng dưng như trước, "Chúng ta là luật sư, không phải là cảnh sát... Cậu chỉ cần đem vụ án này cho người phụ trách quyết định là được, hiểu không?"

"Chỉ là..." Giọng của Hàn Nghị Phi hơi ngập ngừng, sau đó mới lên tiếng, "Tôi xem qua hình như có thể liên quan đến Đế Hoàng, cho nên..."

Mạc Thiếu Sâm đột nhiên híp mắt, lập tức mở miệng nói: "Cậu đem hồ sơ để trên bàn làm việc cho tôi, cậu tan tầm trước đi."

"Được..." Hàn Nghị Phi đáp lời, sau đó cúp điện thoại.

Hàn Nghị Phi lật dở hồ sơ, vẻ mặt nghi hoặc, "Tại sao vẫn cứ có cảm giác gì đó rất kỳ quái..." Hắn than nhẹ, sau đó bĩu môi, đem hồ sơ đã chỉnh sửa hoàn thành bỏ trên bàn làm việc của Mạc Thiếu Sâm, sau đó mới tan ca.

Mạc Thiếu Sâm trở lại quán bar, vô thức tầm mắt lại rơi trên sân khấu...

Khi thấy Thẩm Sơ đang cùng một tên đàn ông xăm trổ kín tay nhảy áp thân vào nhau, mà người đàn ông kia rõ ràng đã nổi lên phản ứng, lập tức lạnh mặt.

Mạc Thiếu Sâm sải bước tiến lên, sau khi lên sân khấu, không nói một lời liền kéo cổ tay Thẩm Sơ đem cô trở về.

"Anh làm gì vậy, buông em ra..." Thẩm Sơ bất mãn rống lên, định giãy.

Mạc Thiếu Sâm không để ý đến cô, chỉ là thẳng kéo cô đi ra ngoài...

"Này, người đẹp này không muốn đi cùng mày, mày lôi kéo cái gì?" Người đàn ông xăm hình đã nhảy xuống sàn nhảy, ngăn cản Mạc Thiếu Sâm.

Ánh mắt Mạc Thiếu Sâm trở nên sắc bén lạnh lùng rơi vào thân người đàn ông xăm mình, "Tránh ra!"

Người đàn ông xăm mình vừa nghe xong, cười nhạo một tiếng, hai cánh tay khoanh trước ngực, "Đùa giỡn à? Ha hả... Tao muốn nhìn xem mày có cái gan lớn thế không!"

Mạc Thiếu Sâm lạnh lùng hơi nâng khóe môi, hoàn toàn xem thường người đàn ông xăm hình kia.

Thẩm Sơ nhíu mày, muốn rời khỏi Mạc Thiếu Sâm, "Buông tay, em muốn đi toilet..."

Mạc Thiếu Sâm không buông tay, hắn biết, lời nói này của Thẩm Sơ là đang nói dối.

Người đàn ông xăm mình cười nhìn về phía Thẩm Sơ, "Anh có thể đi cùng em a..." Nói xong, hắn định đi kéo tay Thẩm Sơ.

Đáy mắt Mạc Thiếu Sâm trầm xuống, kéo Thẩm Sơ ra sau lưng...

Cùng lúc đó, ánh mắt người đàn ông xăm mình phát lạnh, lập tức, tay đang nâng lên muốn kéo Thẩm Sơ nắm thành quyền... Sau đó, mang theo sắc bén phóng về phía mặt Mạc Thiếu Sâm...