Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 235: Lãng mạn không bằng cầm thú




Editor: Cin

Giản Mạt cố ý không để ý đến giọng nói đang không vui của Cố Bắc Thần, toát miệng, vẻ mặt lấy lòng hoảng hốt: "Cố tổng, điện thoại vừa để trong túi không nghe thấy... Cho nên..."

"Giản Mạt, lý do ngây thơ như vậy em không cảm thấy sẽ kéo sự thông minh của anh xuống sao?" Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng.

Giản Mạt khóe miệng co giật, Cố Bắc Thần cái tên này đang muốn nói cô "ngu xuẩn" sao?

Hắn cùng con của hắn có phải cầm luôn sự thông minh của cô về công việc không?

Giản Mạt cong khóe miệng, thu lại vẻ mặt nịnh nọt, sau đó hỏi "Trong tay anh có quyển Alver Aalto nên tôi nghĩ muốn... Mới vừa tôi là tôi không đúng, tôi xin lỗi!"

Cố Bắc Thần nghe cô thừa nhận sai lầm nên cũng muốn cho cô đường lui, không khỏi môi mỏng cong lên, "Anh tại Lam Điều, em tới tìm anh đi!"

"Muộn như vạy?" Giản Mạt khẽ di một tiếng, "Không đi... Mai tôi tìm thời gian qua lấy!"

"Vậy thì tốt, anh bảy giờ sáng mai bay, em đến sân bay lấy đi..." Cố Bắc Thần nằm dựa trên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài xe.

Giản Mạt âm thầm oán giận, sau đó giật khóe miệng, "Vậy... Tôi chờ anh quay về!"

Dù sao, quyển sách này đã trong tay của Cố Bắc Thần, cô cũng không lo nó bay đi mất...

"Hơn nửa năm tìm kiếm, anh đại khái đi ít nhất hơn nửa tháng mới trở về." Cố Bắc Thần lạnh nhạt nói, "Đến lúc anh có khả năng tham gia thiết kế kiến trúc toàn cầu Hội Nghị Đỉnh Cai, đến lúc đó quyển sách này còn có thể mang về hay không... Anh không thể đảm bảo."

Giản Mạt liền thầm mắng nhiếc... Cố Bắc Thần, anh chính là cố ý chứ gì? Anh cầm theo một quyển sách trên người, anh còn chê nặng sao?

Biết rất rõ Cố Bắc Thần là cố ý, thế nhưng Giản Mạt lại không cho phép quyển sách kia có khả năng bay đi mất... Không biết thì thôi, bây giờ biết là có quyển sách này rồi, nếu như còn để cho nó bay đi mất, cô sẽ nên ra máu chết mất!

Hít sâu... Kéo khóe miệng, cười!

Giản Mạt chậm rãi, ngữ khí càng là rất giả dối nói: "Được, tôi nửa giờ sau đến Lam Điều tìm ngài... Kính xin Cố tổng chờ một chút!"

Cố Bắc Thần nghe Giản Mạt ẩn nhẫn lấy thanh âm tức giận, môi mỏng dần dần câu lên một vòng vui vẻ... Cười như vậy, lập tức lan tới đáy mắt.

Hắn không nói gì, chẳng qua là cúp điện thoại, "Đi Lam Điều!"

Tiêu Cảnh từ kính chiếu hậu nhìn Cố Bắc Thần, sau đó cũng cười rất giả dối: "Thần thiếu, ngài chẳng lẽ không có phát hiện Lam ĐIều sẽ đến ngay sao?"

Dựa theo Thần thiếu này phúc hắc bá đạo, lại nắm được yêu thích của Giản tiểu thư... Nếu như nói người đang ở Lam Điều, tất nhiên là muốn lừa Giản tiểu thư tới.

Làm một trợ lý đặc biệt, nhất định phải ở trước chủ tử của mình...

Cố Bắc Thần lạnh nhạt nhìn Tiêu Cảnh liếc mắt, ngay tại xe dừng lại, lạnh lùng nói ra: "Xe cậu lái đi!"

Đối với nét mặt khác biệt của Cố Bắc Thần đối đãi với Giản Mạt, Tiêu Cảnh đã vô lực muốn ói mửa rồi, "Thần thiếu, Lam Điều bên này không có xe."

"Ừm." Cố Bắc Thần ứng tiếng định mở cửa xe.

Tiêu Cảnh bất đắc dĩ, "Vậy đợi tôi tới đón ngài?"

"Không cần..." Cố Bắc Thần lạnh nhạt nói xong đồng đời hai chân thon dài đã bước ra ngoài, "Giản Mạt không phải là có xe sao?"

Tiêu Cảnh có chút cứng họng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn đóng cửa xe, tay đút túi, cái bóng Cố Bắc Thần trầm ổn mà nhanh nhẹn bước đi...

"Chậc chậc," Tiêu Cảnh vẻ mặt khinh bi lắc đầu, "Thần thiếu thật là có thủ đoạn không bằng cầm thú lãng mạn!"

Không có xe... Kể cả Giản tiểu thư không muốn tiễn hắn, Thần thiếu cũng phải nghĩ biện pháp để cho cô đưa hắn về!

Ừm, đưa đến đâu chứ?

Bất kể là biệt thự Bán Sơn hay vẫn là quay về cái vườn trơn bóng kia... Chậc chậc, chiếu theo Cố Bắc Thần cấm dục hơn bốn năm, vẫn không thể hát vang một khúc Ngạ Lang truyền thuyết?

Tiêu Cảnh tà ác nhìn Có Bắc Thần biến mất tại cửa ở Lam Điều, sau đó khởi động xe đã đi ra...

Giản Mạt thay đổi quần áo về sau, đi trước phòng của Giản Kiệt nhìn nhìn, gặp tiểu gia hỏa đã ngủ rồi, tại trán hắn nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô viết lại lời nhắn trên giấy, Giản Mạt sợ đợi một hồi Giản Kiệt tỉnh lại, không thấy cô sẽ lo lắng.

Đem lời ghi chép thả trên bàn ăn, Giản Mạt mới mở cửa ra...

Một đường thẳng tới Lam Điều, Giản Mạt nghiêng đầu nhìn cái bảng hiệu, rồi bước xuống xe đi vào.

Giản Mạt đẩy cửa bước xuống, bồi bàn liền mỉm cười đi tới nói: "Giản tiểu thư, Thần thiếu tại hầm rượu, để cho cô đến thì trực tiếp qua đó tìm ngài!"

"Cảm ơn!" Giản Mạt mỉm cười nhẹ gật đầu ra hiệu một cái, sau đó đạp trên những bước chân đã từng một lần đến hầm rượu này...

Cố Bắc Thần người ở trong hầm rượu, có chút trí nhớ cho là mình không nhớ rõ, thế nhưng, đứng ở chỗ mà lần đầu tiên Giản Mạt đến nơi này... Nội tâm cùng thân thể tưởng niệm, dời núi lấp biển tấn công tới.

Thuật tay cầm chai đảng cấp Xích Hà Châu đi ra, Cố Bắc Thần ánh mắt hơi thâm sâu, môi mỏng câu lên sự vui vẻ.

Có tiếng bước chân từ trên cầy thang truyền đến, Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy giầu cao gót nhọn kéo theo từng bước từng bước đi xuống, "Tới còn rất nhanh!" Hắn cố ý chế nhạo.

Giản Mạt đứng ở trên tủ rượu, bởi vì ánh sáng, vị trí của cô không thấy rõ lắm mặt của Cố Bắc Thần, "Không còn cách nào, có những người mặt rất dày muốn gặp tôi, tôi cũng chỉ có thể cố làm thôi."

Nghe Giản Mạt có chút cao ngạo nói, Cố Bắc Thần khóe miệng vui vẻ lan ra... Hắn không ngại tâm tư của cô giấu ở bên dưới, "Theo anh uống một chén?"

"Cố tổng, đã muộn rồi..." Giản Mạt than nhẹ, "Anh là độc thân không sao cả, tôi là người đã có con, không thể trở về quá muộn!"

Cố Bắc Thần có chút dở khóc dở cười, "Giản Mạt, em không nên mỗi lần trước mặt anh thì xách con của em ra chứ? Hắn khẽ di một tiếng, đi tới, "Em là sợ anh làm cái gì, còn là..." Đột nhiên hắn cúi người tiến lên, thâm âm cũng biến thành u chìm sâu xa, "... Em hi vọng anh sẽ tiếp nhận con của em?"

Bởi vì khí tức của Cố Bắc Thần đột nhiên tấn công tới, Giản Mạt tưởng là muốn chạy trối chết, bất quá, nhịn được!

"Cố tổng thực sự là nghĩ nhiều rồi..." Giản Mạt hơi nhíu mày, "Ngoài ra, tôi mặc dù biết Cố tổng hậu hắc học một mực không sai... Chẳng qua là, vài năm không thấy, muốn tốt càng thêm tốt hơn rôi."

Cố Bắc Thần khóe miệng cười trở nên ta mì, lại lấn đến thêm vài phần, hắn ngược lại muốn nhìn một chút... Cô thật sự không sao hay vẫn đang tự trấn định?

"Cái miệng này của em... Vài năm không gặp, đúng là bén hơn!" Cố Bắc Thần giờ phút này tuấn nhan hầu như cũng sắp dán lên cùng Giản Mạt.

Một người đàn ông quyết rũ gần đến như vậy nói với giọng trầm thấp và chậm rãi, đem nhiệt độ nóng chiếu trên mặt cô... Là một người phụ nữ, tim đều muốn đập rộn lên.

Giản Mạt cười nhạt rồi, "Đa tạ Cố tổng khích lệ..." Cô ung dung lui về phía sau một chút, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Cố Bắc Thần, "Quyển sách Alvar Aalto đâu rồi?"

"Cứ vậy mà lấy đi?" Cố Bắc Thần nở nụ cười, cười sâu thẳm làm cho người ta không biết hắn đang chứa tâm tư gì.

Giản Mạt khẽ nhíu mày, "Vậy ngài muốn thế nào?"

Cố Bắc Thần môi mỏng càng tà mị hơn, ngay tại thời điểm Giản Mạt còn chưa có phản ứng... Đột nhiên hắn tay dài chụp tới, nắm cả eo nhỏ của cô xoay tròn một cái, dĩ nhiên đưa cô đặt ở trên tủ rượu!

Thuật thế, tuấn nhan lừa gạt...