Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 221: Ba người đàn ông yêu một người phụ nữ! [1781 chữ]




Edit: Cố Tư Yên

Vừa nghe nói lúc này Giản Mạt đang độc thân, vẻ mặt chán chường của Sở Tử Tiêu vừa rồi bỗng nhiên giống như bị cuốn đi sạch sẽ, “Cháu sẽ không nhường cô ấy cho cậu.”

Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nâng lên tạo thành một nụ cười như có như không, hắn chỉ liếc nhìn Sở Tử Tiêu thật sâu, sau đó đưa cho hắn một ly rượu...

Người phụ nữ năm ấy là cô, chỉ với một điểm này, kiếp này hắn sẽ không buông tay.

Huống gì... Hắn đã yêu người phụ nữ tên Giản Mạt kia, cho dù trải qua bốn năm xa cách thì hắn cũng sẽ không buông tay!

Trên thế giới này, từ khi bắt đầu tiếp quản Đế Hoàng hắn đã luôn rất rõ ràng, với hắn chỉ tồn tại hai loại... Hoặc là đạt được, hoặc là hủy diệt.

Hiển nhiên, hắn không có khả năng hủy diệt Giản Mạt, còn lại cũng chỉ có thể dùng biện pháp để đạt được...

Chỉ có điều, sợ rằng quá trình này sẽ rất dài!

Ở Lam Điều là một mảnh tĩnh lặng, Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu đều biết suy nghĩ của đối phương là gì, ai cũng sẽ không lui bước.

Thế nhưng, bọn họ cũng không nghĩ tới sự việc, có một số việc nếu như làm sai một bước... Thường thường, sẽ không thể tìm lại được nữa!

Tô Quân Ly bị Tô Chấn Kỳ mắng ầm một ngày, đầu nặng nề giống như sắp hỏng mất.

“Ông nội, sự việc giữa con và Giản Mạt ông cũng đã nói bốn năm năm rồi, ông không thấy mệt sao?” Tô Quân Ly ôn nhuận cười, “Tuy nhiên, ông cũng đừng quá bận tâm! Nhìn cháu nội của ông mạnh mẽ như hắc mã như vậy, không chừng bận tâm của ông lại thành vô ích.”

Tô Chấn Kỳ vừa nghe xong, có chút tức giận, “Cháu bị gì vậy? Cháu là người của hào môn, nhiều thiên kim muốn giành giật nhau để gả cho cháu? Cháu lại cứ khăng khăng nói tốt cho Giản Mạt, đaz thế mấy năm nay cháu vẫn không lay chuyển được con bé đó!”

Tô Quân Ly dở khóc dở cười, “Không có biện pháp nào nữa, ông lại không ủng hộ!”

Tô Chấn Kỳ nghe xong, lập tức sửng sốt!

Ông ta có cảm giác mình trước sau có chút mâu thuẫn... Ông vừa không muốn cháu trai và Giản Mạt đến với nhau, thế nhưng, lại vừa ghét bỏ Giản Mạt không coi trọng cháu trai của mình...

“Nghĩ lại rồi, chuyện của cháu ông không muốn nói nữa!” Tô Chấn Kỳ tức giận nói, “Dù sao, muốn quản cũng không quản được...” Ông ta bất mãn bĩu môi, làm ra bộ dáng lão ngoan đồng, “Tuy nhiên, đứa nhỏ kia là con của Cố Bắc Thần, cháu không sợ sao...”

“Sợ cái gì chứ?” Tô Quân Ly cười, “Nếu như cháu đã muốn theo đuổi Mạt Mạt, đứa nhỏ kia cháu cũng sẽ xem nó như người thân trong nhà, hơn nữa...” Ý cười của anh vô cùng thâm sâu, “Chúng cháu cũng sẽ có con riêng của mình.”

Tô Chấn Kỳ nghe thấy điều này, cuối cùng mặt mày trở nên rạng rỡ... Thế nhưng, lại cảm giác mình chuyển biến quá nhanh, cuối cùng vội vàng tiếp tục làm bộ mặt tức giận.

Tô Quân Ly cũng không phơi bày tâm tình của ông, chỉ là đứng dậy nói: “Con đến chỗ mẹ một chút, buổi tối cháu không không trở lại nhà lớn...”

“Ừ.” Tô Chấn Kỳ vừa nghe hắn nhắc tới Lộ Hàm Đình, không khỏi nặng nề thở dài một tiếng.

Quên đi, cháu con có phúc cháu con, ông già rồi, cũng không quản được nhiều như vậy...

“Đúng rồi, anh trai cháu đi diễn qua mấy ngày cũng phải trở về, vừa lúc bác cả có làm một buổi tiệc sinh nhật, cháu sắp xếp thời gian một chút...” Tô Chấn Kỳ nghĩ một lúc, vẫn là nói, “Mang Giản Mạt và đứa nhỏ cùng nhau qua đây chơi đi.”

Tô Quân Ly cười, nhưng vẫn nói: “Con phải hỏi ý kiến của hai người họ trước đã!”

“Được được được, chính cháu nắm chặt đi!” Tô Chấn Kỳ có chút tức giận, “Dù sao, ông cũng không quản được!”

Tô Quân Ly hướng phía Tô Chấn Kỳ cười cười, sau đó rời đi...

Đi ra khỏi khu biệt thự, ở trên đường, Tô Quân Ly gọi điện thoại cho Giản Mạt: “Ở chỗ của Tiểu Nguyệt sao?”

“Không có, vừa mang theo bảo bảo đến Nhuận Trạch viên...” Giản Mạt không giấu giếm nói.

Khóe miệng Tô Quân Ly mềm mại nâng lên một cười, “Ở đó có quen không? Nếu như không được, để anh nghĩ biện pháp tìm một căn nhà gần đó... Ừm, chi phí mua nhà dùng tiền bán Nhuận Trạch viên!”

Giản Mạt nghe Tô Quân Ly nói vậy, không khỏi bật cười ‘Khúc khích’ một tiếng, “Quên đi, quá phiền toái... Huống gì, cho dù có cố gắng nhiều như vậy trái lại em cũng không cảm thấy gì.”

“Ừ.” Tô Quân Ly mềm mại đáp một tiếng, “Hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, vậy em và tiểu Kiệt nghỉ ngơi sớm một chút...”

“Vâng!” Giản Mạt trả lời, sau đó nói, “Thay em hỏi thăm mẹ anh nhé!”

“Làm sao em biết anh đến chỗ mẹ?” Tô Quân Ly nhíu mày hỏi.

Giản Mạt cười, “Đến lúc này anh mới gọi điện thoại cho em, cho thấy anh nhất định là bận rất nhiều việc…… Lúc này hẳn là anh đang ở trên đường, em đoán đại khái là anh đang trên đường đi đến chỗ mẹ anh!”

“Tư duy lô-gích không tệ.” Tô Quân Ly cười, “Sau khi xong việc anh sẽ làm cho em và tiểu Kiệt món canh hầm để khen thưởng!”

Giản Mạt đáp một tiếng, sau đó nói, “Đi đường cẩn thận, chúc ngủ ngon!”

“Chúc ngủ ngon!”

Giản Mạt cúp điện thoại, cùng lúc đó, mang theo Giản Kiệt tiến vào thang máy... Cô nhìn một loạt con số ở trên, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, sau đó ấn con số tầng cao nhất.

Giản Kiệt trước đây cũng đã nghe Lý Tiểu Nguyệt nói công nghệ của căn nhà này rất cao cấp, thằng bé nhìn nhưng con số đang nhảy lên, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Mammy, nơi này thật tuyệt... Ừm, đây là giảm âm hay là điều hòa hơi thở vậy?”

“Mẹ học thiết kế, không hiểu mấy thứ điện tử này lắm!” Giản Mạt nhún nhún vai.

Lời nói của cô vừa mới dứt, lập tức, liền nghênh đón ánh mắt khinh bỉ của Giản Kiệt...

Đứng trước cánh cửa đã xa cách khoảng bốn năm rưỡi, Giản Mạt nhìn ổ khóa số, đột nhiên xuất thần.

Đợi nửa ngày không thấy Giản Mạt ấn mật mã, Giản Kiệt nhíu mày, “Mammy, mẹ đừng nói mẹ quên mật mã rồi đấy nhé? Như vậy thực sự khiến con hoài nghi chỉ số thông minh của mẹ đấy...”

“...” Giản Mạt bất mãn trợn mắt, sau đó giơ tay lên, nhanh chóng ấn mật mã.

Giản Kiệt tinh mắt nói, “Hả, là ngày tháng sao?”

Giản Mạt “Ừ” một tiếng, sau đó mở cửa đi vào... Ngay khi có người đi vào, đèn cảm ứng ở trên liền sáng lên, theo sát đó, những ký ức của Giản Mạt giống như thủy triều lũ lượt trào về.

Mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, những ký ức lúc trước chỉ là phần của bộ nhớ... Bất kể là ký ức đó có hương vị gì!

Lúc rời đi, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ trở về nơi này... Sau khi trở về mới phát hiện, mọi chuyện cũng rất bình thường, cô có thể bình tĩnh đối mặt với mọi thứ.

Giản Mạt vẫn rơi vào mạch suy nghĩ của chính mình, Giản Kiệt đã hưng phấn chạy ở khắp mọi nơi trong nhà...

Lúc xế chiều, Lý Tiểu Nguyệt đã tìm người giúp việc qua đây dọn dẹp sạch sẽ, đệm chăn gì đó đều thay mới, nhìn qua không giống như mọi thứ đã bị bỏ trống trong một thời gian rất dài.

“Mammy.” Giản Kiệt đột nhiên nói, “Trước đây có phải mẹ là một người rất giàu đúng không? Ở đây tiện nghi như vậy nhất định giá cả cũng rất đắt?”

Giản Mạt thu hồi mạch suy nghĩ, “Nếu như con có hứng thú làm bất động sản hay là làm marketing, con có thể hỏi và mẹ sẽ trả lời... Còn nếu như liên quan tới vấn đề cá nhân của mẹ...” Cô lắc lắc đầu, “Không thể trả lời!”

Giản Kiệt bĩu môi, “Chỗ nghỉ ngơi của con ở đâu?”

“Tùy con lựa chọn!” Giản Mạt nói xong liền đóng cửa, “Hôm nay đã khuya, sáng sớm ngày mai mẹ đi đến công ty báo cáo trước, con tự sắp xếp đồ dùng của con. Sau khi ăn xong, mẹ dẫn con đi làm thủ tục nhập học!”

“Ok!” Giản Kiệt non nớt lại kiêu ngạo đáp lại một tiếng.

“Phòng tắm ở bên kia, con có thể tự mình tắm rửa không?” Giản Mạt chỉ về hướng phòng tắm.

“Đương nhiên là được!” Giản Kiệt nhún nhún vai, sau đó đi tìm quần áo của chính mình trong vali hành lí rồi đi vào phòng tắm.

Mấy năm nay Giản Mạt đi học ở bên kia, mặc dù đồng nghiệp học chung trong lúc đó chiếu cố Giản Kiệt rất nhiều, nhưng cũng có nhiều lúc không thể chiếu cố... Cũng may, tiểu gia hỏa từ nhỏ đã kiêu ngạo tự lập, đến hai tuổi, vốn cũng không cần Giản Mạt bận tâm hằng ngày.

Nhìn Giản Kiệt tiến vào phòng tắm, lúc này Giản Mạt mới nghĩ đem vali hành lý của mình đưa vào phòng ngủ, di động lại đột nhiên vang lên...

Bởi vì cô biết rằng số máy mới này có rất ít người biết, cho nên cô cũng không nhìn, trực tiếp ấn nút trả lời, sau đó đặt bên tai, “Alo?”

Trong di động đầu tiên là một mảnh trầm mặc, ngay khi Giản Mạt nhíu mày muốn xem là ai đang gọi đến, thì trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp nhưng đầy từ tính của Cố Bắc Thần, “Là anh!”