Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 219: Thần thiếu, ngài đây là làm việc trái nguyên tắc!




Edit: Airy Nguyen

"Cần gì phải đấu thầu giành quyền thiết kế nữa?" Cố Bắc Thần nhíu mày, ánh mắt anh tràn đầy vẻ vui mừng.

Tiêu Cảnh nhếch miệng, "Thần thiếu, ý ngài là... trực tiếp giao quyền thiết kế cho Tường Vũ?" Tiêu Cảnh nhìn qua Cố Bắc Thần qua gương chiếu hậu, thấy thần sắc anh không đổi, liền nói, "Thần thiếu, ngài đây là làm việc trái nguyên tắc! Là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, làm như vậy thực sự ổn không?"

"Tôi làm trái nguyên tắc sao?" Cố Bắc Thần cau mày, "Khả năng của Giản Mạt như thế nào cậu cũng biết, huống chi cô ấy vừa được tu nghiệp bốn năm tại đại học London... lại vừa đoạt giải nhất cuộc thi thiết kế. Tôi có lòng tin tuyệt đối và thiết kế của cô ấy!"

Tiêu Cảnh nhịn không nổi, chớp chớp mắt, "Tôi đồng ý là thiết kế của Giản tiểu thư rất tuyệt... Nhưng, Thần thiếu, thái độ của ngài lúc này rõ ràng dựa trên cảm xúc cá nhân. Vậy không công bằng!"

"Đế Hoàng là của tôi, quyết định của tôi chính là công bằng!" Cố Bắc Thần lúc này như mở cờ trong bụng, lần đó ở nơi trao giải nhìn thấy Giản Mạt, nghe cô nói muốn trở lại Lạc Thành thì anh thật sự không thể chờ đợi được nữa.

Không ngờ hôm nay anh vừa trở về, cô ấy cũng vậy... Chỉ là hai người không đi chung một chuyến bay!

Thế nhưng Cố Bắc Thần vừa nghĩ đến chuyện Giản Mạt sau khi rời khỏi anh, không cùng Tô Quân Ly bên nhau, mà lại bị một gã đàn ông tồi bỏ rơi, anh cảm thấy trong lòng tức giận đến trào máu... Anh tự hỏi nếu lúc trước nếu anh không để cô đi thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy...

Ý cười nơi khoé miệng Cố Bắc Thần dần thu lại, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thuý khiến người khác không thấy được cảm xúc.

Nếu lúc đó anh làm vậy... có lẽ bây giờ cô ấy đã sinh cho anh một đứa con!

Cảm thấy không khí trong xe có gì không đúng, Tiêu Cảnh nhìn Cố Bắc Thần qua gương chiếu hậu, khẽ cau mày.

Xe dừng lại ở nghĩa trang, nhiều năm nay Cố Bắc Thần đã có một thói quen... mỗi tháng anh đều đến đây thăm một cha mẹ Giản Mạt một lần, và mỗi lần anh trở về từ London cũng đều đến đây.

Nhìn bó hoa cúc dại đặt trước mộ, cánh hoa bị gió thổi nhẹ nhàng, Cố Bắc Thần đưa tay chạm lên bó hoa... Thời điểm anh cầm bó hoa lên để đặt lại... thì nhìn thấy một bức vẽ của trẻ con!

Bức vẽ gia đình có năm người, có thể đoán được có Giản Triển Phong, Tô Mặc, Giản Mạt và đứa bé đó... Chỉ là, người dắt tay đứa bé trong hình không có khuôn mặt, thay vào đó là vẽ như một nhân vật hoạt hình đang tươi cười.

Trong nháy mắt Cố Bắc Thần thấy trái tim anh đau đớn... Đứa bé này mới sinh ra đã không có cha?

Chậm rãi buông tay, Cố Bắc Thần đặt bức vẽ trở lại dưới bó hoa. Ngước mắt nhìn lên hình ảnh đen trắng của Giản Triển Phong và Tô Mặc trên bia mộ, Cố Bắc Thần yếu ớt mở miệng, "Cô ấy đã trở về, như hai người mong muốn, hai người nhất định rất vui đúng không?"

Môi mỏng Cố Bắc Thần mấp máy xúc động, gương mặt tuấn tú trở nên nhu hoà, "Cô ấy trở về, nhưng bên cạnh lại không có người chăm sóc, có thể cho phép con được chăm sóc cô ấy không?"

Nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sâu thẳm mang ý định kiên trì, "Lần này, con sẽ nỗ lực..." Giọng nói anh trở nên nhẹ nhõm vui mừng.

Cố Bắc Thần nhìn thật sâu hình ảnh của Giản Triển Phong và Tô Mặc, sau đó chậm rãi đứng dậy, rời khỏi nghĩa trang...

Mỗi một phút chờ đợi đều mang ý nghĩa khác nhau!

Lúc trước chờ đợi Thẩm Sơ năm năm, không phải vì yêu, mà là cần một câu trả lời.

Nhưng bây giờ bốn năm trôi qua... Anh đã nghiêm túc suy nghĩ, anh không chờ đợi Giản Mạt, mà là luôn tìm kiếm cô!

Anh mải theo đuổi hình ảnh Giản Mạt, dùng hai năm ký ức làm động lực để kiên trì!

Chỉ cần xuất hiện một bài báo có hình ảnh của Giản Mạt, Tô San liền đem tất cả tạp chí liên quan để lên bàn làm việc của anh, anh chỉ ngồi đó ngắm nghía hình ảnh của cô, dù anh tỉnh táo vẫn như người đang say!

...

"Bộ này không được!" Giản Kiệt nhìn y phục Giản Mạt đang mặc, làn váy mập mờ như ẩn như hiện, cau mày bất mãn, "Mẹ đây là muốn mặc bộ này đi quyến rũ ai sao?"

"..." Giản Mạt cười như mếu, chớp chớp lông mi nhìn Giản Kiệt, "Mẹ là quang minh chính đại mà!"

Nhìn thấy bánh bao nhỏ của cô mang bộ dáng "gia trưởng" hậm hực, Giản Mạt cảm thấy một niềm hạnh phúc nhỏ bé len lỏi vào tim, đáy lòng ngọt ngào.

"Tiểu Kiệt thiếu gia," Lý Tiểu Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, người dựa vào khung cửa, khoé miệng nở nụ cười, "Yên tâm, mẹ hai sẽ giúp con trông chừng mẹ của con. Chỉ là... con ở nhà một mình ổn không?"

Giản Kiệt thấy Giản Mạt cả việc chọn trang phục cũng không biết tính toán, liền hờn dỗi nói, "Mẹ hai lo cho con, không bằng mẹ hai lo cho mamy lớn mà như con nít này này!"

"Mẹ đây như con nít mà cũng vui lắm đó..." Giản Mạt bị Giản Kiệt chọc ghẹo riết thành thích thú, tự nói tự vui vẻ!

"Đi thôi!" Giản Mạt chuẩn bị xong liền quay sang nói với Tiểu Nguyệt, rồi nhìn về phía Giản Kiệt, "Nếu chín giờ rưỡi chưa thấy mẹ về thì nhớ gọi cho mẹ nhé!"

"Yên tâm đi, con tuyệt đối không trễ giờ..." Giản Kiệt vẻ mặt bực bội nói.

Giản Mạt nhún nhún vài rồi rời đi cùng Lý Tiểu Nguyệt...

Đêm này hẹn nhau ở nhà hàng Nam Hương, đây là nhà hàng lâu năm ở Lạc Thành, các món ăn ở đây đều rất hợp khẩu vị của nhiều người.

Thành viên tham gia buổi hẹn cũng không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng là Sở Tử Tiêu, Đường Dục và một số bạn bè thân quen thời đại học.

"Chậc chậc," Lâm Phàm nhìn thấy hai người đến, nhìn Giản Mạt không khỏi cảm thán, "Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, đúng là lúc nào cũng đẹp!" Nói xong, anh ta vội vàng đứng dậy chào đón hai người.

Từ lúc Giản Mạt đến, tầm mắt Sở Tử Tiêu đều không rời khỏi người cô...

Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ, ít nhất Giản Mạt so với bốn năm trước đây càng quảng đại, giao tiếp tự nhiên, người cô toát ra khí chất quyến rũ thanh tao đầy mị lực.

"Mình xin phép đi toilet một chút!" Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, rồi cầm túi xách đứng dậy.

"Cần mình đi cùng cậu không?" Lý Tiểu Nguyệt hỏi.

Giản Mạt cười, "Mình chỉ ra nước ngoài có bốn năm, đau phải bốn mươi năm!" Cô lên tiếng đùa, để lại sau lưng tiếng cười của mọi người rồi đi đến phía toilet.

Vừa bước ra thì di động đã có tiếng tin nhắn... Cô đã sử dụng số điện thoại mới, nên không có nhiều người biết số của cô.

Mở ra là tin nhắn của bánh bao: Mammy, dù sống ở nước ngoài nhiều năm có tư tưởng phóng khoáng, nhưng mẹ phải nhớ là nam nữ thụ thụ bất thân đó!

Giản Mạt nhìn lời dặn dò của người đàn ông tí hon ở nhà, gương mặt dở khóc dở cười, những vẫn bấm máy trả lời tin nhắn: Yên tâm, mẹ chỉ là của con thôi!

Giản Kiệt thấy tin nhắn trả lời của Giản Mạt, phiết phiết cái miệng nhỏ xinh xắn lầm bầm: Con đâu thèm giữ mẹ, con giữ cho daddy thôi!

Giản Mạt dĩ nhiên không đoán được tâm tư của tiểu công tử này, đi ra khỏi cửa toilet liền quay về phòng ăn, chưa kịp đi thì đã thấy Sở Tử Tiêu đứng dựa vào vách tường, ánh mắt có chút thâm trầm.

Thấy Giản Mạt bước ra, Sở Tử Tiêu chậm rãi ngước mắt nhìn, mâu quang thâm thuý nhưng muốn thu nạp Giản Mạt hoà vào thân thể của anh.

Ngược lại Giản Mạt rất điềm tĩnh, từ từ bước đến, "Chờ em sao?"

"Vì bàn ăn có nhiều người..." giọng nói Sở Tử  Tiêu trầm thấp, "Sợ khi ăn xong không có cơ hội nói chuyện riêng với em..."

Giản Mạt khẽ cau mày, bởi vì cô vốn dĩ không muốn cho anh cơ hội này!

"Mạt Mạt..." Giọng nói Sở Tử Tiêu như đang kiềm chế xúc động, "Em... mấy năm nay có khoẻ không?"

Giản Mạt cười, nụ cười tự tin xinh đẹp, "Anh không thấy à... Em rất tốt, không phải sao?"

Sở Tử Tiêu im lặng một lúc lâu, sau cùng mới lên tiếng: "Hai năm rưỡi trước đó không tính, thế nhưng anh cũng đã đợi em bốn năm rưỡi!"

Giản Mạt dĩ nhiên hiểu ý tứ của anh, chỉ là đối với sự cố chấp của Sở Tử Tiêu, cô cảm thấy có chút áy náy. Nhưng sự áy náy không đủ để cô chấp nhận quay lại, cô đành yếu ớt mở miệng: "Tử Tiêu, anh nên biết... em đã có con rồi!"