Editor: NamCungTuUyen
Không gian ở trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở vang lên, Tô Quân Ly cầm chiếc khăn mặt ấm nhẹ nhàng lau chùi vầng trán rịn đầy mồ hôi của Giản Mạt, đáy mắt lộ ra sự thương tiếc.
"Không muốn... Mẹ... Đừng rời bỏ con..." Giản Mạt đang nằm ngủ, thường xuyên truyền đến thanh âm nói mớ, lộ ra bi ai.
Gương mặt anh tuấn của Tô Quân Ly càng lúc càng nặng nề, bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Giản Mạt áp vào trong lòng, anh nhẹ nhàng nói: "Mạt Mạt, sống chết chính là vấn đề khiến chúng ta trở nên khó xử nhất... Em phải kiên cường lên, biết không?"
"Mẹ... Mẹ..." Giản Mạt khóa chặt đôi mi thanh tú, cô điên cuồng lắc đầu, đột nhiên, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, bỗng nhiên ngồi bật dậy, "Mẹ -- "
Tô Quân Ly vội vàng đứng dậy, "Mạt Mạt?"
Giản Mạt nhìn Tô Quân Ly, thanh âm kích động hỏi: "Mẹ em đâu, mẹ em ở đâu?"
Tô Quân Ly nắm lấy vai Giản Mạt, không cho cô lộn xộn, "Mạt Mạt, bác gái đã đi rồi..."
"Không, không..." Giản Mạt gào thét thành tiếng, "Đây không phải là sự thật!"
Tô Quân Ly bình tĩnh nhìn Giản Mạt, "Đó là thật!" Anh cắn răng nói, "Mạt Mạt, bác gái đã đi rồi, bác ấy đã rời bỏ em rồi... Nhưng bác ấy rời đi là chỉ muốn ở cùng một chỗ với bác trai, em không thể ích kỷ chỉ biết đến bản thân như vậy!"
Nghe thanh âm bình tĩnh của Tô Quân Ly vang lên, nước mắt của Giản Mạt "ào ạt" không khống chế được liền rơi xuống, "Em không muốn... Em không muốn mẹ rời bỏ em... Em không muốn..."
Cô sụp đổ tuyệt vọng, đem trán tựa ở trên vai Tô Quân Ly, một khắc kia, cô cảm thấy tất cả kiên trì của hai năm qua cô đã làm không khác gì một câu chuyện cười.
Tô Quân Ly ôm Giản Mạt, cánh tay vòng qua thân thể run rẩy của cô, thanh âm êm dịu như chậm rãi kéo một khúc đàn violin, "Tất cả đã trở thành quá khứ... Mọi chuyện, sẽ trở nên khá hơn thôi."
Ngày hôm sau, mấy ngày ủ dột này rốt cuộc cũng có ánh nắng xuyên phá những tầng mây dày đặc rơi ở trên mặt đất đầy tuyết, ánh nắng gai mắt làm cho người ta không thể mở mắt ra.
Chiếc xe quét tuyết sáng sớm cũng đã bắt đầu quét sạch những mảng tuyết đọng lại trên đường, thanh âm "phật phật" hòa cùng những âm thanh khác tạo thành một tổ hợp tạp âm, làm cho người nghe cảm thấy bực bội.
"Theo ký giả của đài báo cáo, hôm qua những tầng cao của tập đoàn Đế Hoàng tăng ca đến tận sáng sớm, định sẽ làm tốt toàn bộ những hợp đồng để có thể thu mua JK..." Radio tin tức truyền đến thanh âm của nhân viên dẫn chương trình nữ, "Từ nhân viên của Đế Hoàng có vẻ cho thấy, trận chiến dịch cuối cùng của ngày hôm nay, sẽ do tổng giám đốc của Đế Hoàng là Cố Bắc Thần tự mình ra trận..."
"Bởi Cố Bắc Thần và Thẩm Sơ trước kia có quan hệ người yêu với nhau, sau khi Thẩm Sơ trở về cũng thường xuyên xuất hiện cùng với Cố Bắc Thần, và rất nhiều lần tiếp xúc thân mật, hoàn toàn không có cấm kỵ, nghiễm nhiên đây chính là tình yêu vẫn cuồng nhiệt như trước..." Một truyền thông khác báo cáo, "Mọi người suy đoán, cuối cùng hôm nay Đế Hoàng sẽ hoàn toàn thu mua JK, có thể bởi vì Thẩm Sơ mà mắc cạn kế hoạch hay không?"
"Bản tin của đài: Nhân viên JK đã đi trước Đế Hoàng... Là triệt để thu mua hay là khống chế tuyệt đối cổ phần, đều sẽ công bố hết tất cả vào ngày hôm nay!"
"..."
Các giới truyền thông sáng sớm cũng đã bắt đầu cọ rửa màng nhĩ của tất cả mọi người, bất kể là Đế Hoàng thu mua JK, hay là chuyện giữa Cố Bắc Thần và Thẩm Sơ, dường như mấy ngày nay đều trở thành đề tài duy nhất được truyền thông săn đón.
Ngay thời điểm thu mua, sự việc ở giới truyền thông đang trong lúc hừng hực khí thế trước lúc tiến hành, thì Giản Mạt lại mặc một thân trang phục màu đen đứng ở nhà xác.
Tay cô run rẩy nhẹ nhàng kéo tâm vải trắng lên, cực lực ẩn nhẫn cảm xúc bi thương, cắn răng thật chặt.
Tâm tình Tô Quân Ly trở nên trầm trọng, "Đều đã liên hệ được hết rồi, anh đưa em đến bệnh viện để sắp xếp mọi thứ..." Anh nhìn khuôn mặt Tô Mặc đã bị tấm vải trắng che lấy, sau đó nói, "Mạt Mạt, hôm nay liền đưa qua sao?"
Hàng mi của Giản Mạt nhẹ nhàng run rẩy, gật gật đầu.
Tô Quân Ly nói đúng, mẹ kỳ thực đã đi rồi... Đây cũng là một loại giải thoát.
Bởi vì cô cố chấp, mẹ nằm ở trên giường bệnh đã hơn hai năm, chẳng lẽ... Sau khi đi rồi cô còn muốn cho mẹ đợi ở nhà xác lạnh giá này sao?
Đơn giản là... Cô có thể tha lỗi hay không?
Cô làm không được...
Ở đây một mảnh trầm trọng lạnh giá, bên ngoài ánh nắng chói mắt, truyền thông nhiệt tình đưa tin còn nhanh hơn trận tuyết rơi...
Bên ngoài tập đoàn Đế Hoàng, truyền thông ký giả đã tập trung lại một chỗ. Khí trời rét lạnh, chờ đợi người nắm trong tay quyền lực trong thương trường mấy năm nay, một lần khiến kinh tế rung chuyển lớn.
Có một chiếc Limousine chạy qua, tất cả mọi người đều giơ máy ảnh lên bắt đầu quay chụp... Thế nhưng, phát hiện người trong xe không phải là người bọn họ đang chờ đợi, sau đó cánh nhà báo lại chán nản bắt đầu dài cổ chờ tiếp.
Cố Bắc Thần đứng trong phòng làm việc ở trước cửa sổ sát đất, nhìn trên cửa sổ có những bông hoa tuyết vừa mới đọng lại... Mực đồng dần dần trở nên u sâu không thấy đáy.
Mạc Thiếu Sâm gõ cửa đi đến, "Còn có nửa giờ nữa là ký hợp đồng..."
"Ừ." Cố Bắc Thần nhẹ nhàng trả lời.
Mạc Thiếu Sâm pha cà phê, "Đang suy nghĩ gì vậy?" Hắn hiếu kỳ liếc nhìn Cố Bắc Thần.
"Bận rộn nhiều ngày như vậy, cũng đã một ngày một đêm..." Cố Bắc Thần khẽ mở môi mỏng nhàn nhạt mở miệng, "Mình đang suy nghĩ, buổi tối về nhà ăn cơm, có thể kêu cô ấy đi ra ngoài ăn cơm không?"
Thanh âm pha cà phê "Đô đô" cuồn cuộn truyền đến, Mạc Thiếu Sâm nhìn Cố Bắc Thần một lúc lâu, mới tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
Cố Bắc Thần thu ánh mắt lại, hơi cụp mắt xuống, "Hai ngày này mình sẽ tìm một cơ hội nào đó để nói chuyện ly hôn với cô ấy..."
Mạc Thiếu Sâm lập tức nhíu mày, "Mình cứ nghĩ cậu đã động lòng với cô ấy... Hóa ra, là mình đã hiểu sai rồi!"
"Cậu không có hiểu sai..." Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nâng lên một độ cong vừa đủ, chậm rãi xoay người, "Ly hôn, chẳng qua là vì mình muốn bắt đầu một lần nữa..."
Mạc Thiếu Sâm không hiểu.
Khóe miệng Cố Bắc Thần tràn ra ý cười càng ngày càng sâu, "Sau này mình không muốn vì nhược điểm của mình mà kéo cô ấy cùng xuống theo..."
Lợi ích bắt đầu, thủy chung còn thiếu một số thứ.
Mạc Thiếu Sâm thật sâu nhìn kỹ Cố Bắc Thần, dù cho trước đây hắn và Thẩm Sơ ở cùng một chỗ, Bắc Thần chưa từng lộ ra quá nhiều biểu tình do dự như vậy.
"Trái tim của cậu quả thực đã thay đổi rồi, như vậy cậu không nên cho tiểu Sơ hi vọng nữa..." Mạc Thiếu Sâm có chút trầm mặc, lạnh lùng nói, đem cà phê rót ra hai cốc.
Cố Bắc Thần cầm lấy cốc nhấp một hớp, cà phê có chút đắng lan tràn ngấm vào đầu lưỡi, sau đó lưu lại sự tinh khiết và mùi thơm dễ chịu... Chủ yếu là rất nâng cao tinh thần!
"Mình chỉ muốn biết, cô ấy hôm nay có xuất hiện hay không..." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt như loài chim ưng đã thâm thúy không thấy đáy.
Mười giờ kém năm phút.
Ký hợp đồng thu mua bên trong phòng họp, bất kể là JK hay là nhân viên của Đế Hoàng, trừ mấy nhân vật đứng đầu thì mọi người cũng đã đến đông đủ.
Hôm nay là vụ đàm phán cuối cùng, bất kể như thế nào, JK từ hôm nay trở đi, lịch sử đều đã thay đổi... Mà mục đích của Đế Hoàng, lại là thu mua toàn bộ.
Kim giây "tích tắc tích tắc" chuyển động vang lên, theo thời gian sắp đến, trái tim của tất cả mọi người đều giống như sắp ngừng đập.
Còn hai phút nữa là đúng mười giờ, đối phương là Đế Hoàng, cũng là người thu mua, Cố Bắc Thần đã mang theo Mạc Thiếu Sâm bước vào phòng họp...
Hắn dừng lại đứng ở vị trí đầu não, bộ tây trang được cắt may thủ công mặc lên người hắn khiến cho từng đường nét cường tráng vĩ đại lộ ra một cách sắc bén.
"Cộc, cộc, cộc..."
Bên ngoài phòng họp, truyền đến thanh âm của đôi giày cao gót gõ nhẹ trên mặt đất, một chút một chút, lộ ra sự cao ngạo.
Cửa phòng họp lại lần nữa bị mở ra, có mấy người đi đến...
Cố Bắc Thần không nhìn, môi mỏng chỉ dần dần nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh nhạt... Một đô cung như vậy, lộ ra sự lạnh lùng cùng thất vọng.
Lúc Mạc Thiếu Sâm nhìn thấy Thẩm Sơ đứng ở nơi đó, lập tức, trong mắt lộ ra tia hoảng sợ.
Cố Bắc Thần ngẩng đầu, mực đồng đen láy khẽ nâng lên cùng chống lại ánh mắt của Thẩm Sơ... Nét lạnh lùng nghiêm nghị như hắc điêu trên khuôn mặt lãnh đạm như vậy, cũng không bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Sơ mà có chút biến hóa.
Thẩm Sơ cùng Cố Bắc Thần đứng đối diện nhau, sự lạnh lùng của hắn làm cho cô không tự chủ được hơi mấp máy môi... Đáy mắt dần dần tràn ra tia áy náy nhìn hắn.
"Hiện tại..." Cố Bắc Thần khẽ mở môi mỏng, thanh âm bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào, "Nên gọi cô một tiếng... Thẩm tổng?"