Edit: Cố Tư Yên
Sau khi tắm xong, Giản Mạt phát hiện sợi dây chuyền mà Tô Quân Ly tặng cho cô đã biến mất, cô nhớ lại, nghĩ không chừng là rơi ở hội quán, cho nên liền gọi điện thoại đến dò hỏi.
Thế nhưng, đối phương nói lúc thu dọn nhà cũng không chú ý lắm, nhưng họ sẽ kiểm tra lại, ngày mai sẽ gọi lại cho cô.
Giản Mạt cũng không nghĩ nhiều, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện lớn, trong lúc cô tắm rửa vô ý làm rơi vào trong khe hở cũng rất bình thường... Huống chi, nhân viên phục vụ của hội quán đều là đã trải qua huấn luyện đặc biệt, không có đề nghị của khách hàng sẽ không động đến đồ dùng của họ.
Người nhận được điện thoại biết chuyện vòng cổ, trước tiên gọi đến số tổng đài nói nhân viên quyét dọn đến kiểm tra lại xem sao, vừa lúc quản lý Belle cũng ở đó, cô ta liền trực tiếp giao cho thư ký của tổng tài tập đoàn.
Về phần tại sao... Mọi người đều rất rõ ràng, không nên hỏi chuyện không nên hỏi, cũng không cần phải tò mò.
Bây giờ khách hàng đến hỏi thăm, các cô chỉ có thể yên vị chờ đó, sau đó báo cáo cho Belle biết...
Sau khi Belle nghe nhân viên báo cáo, liền đi gọi điện cho Tô San, đem chuyện của Giản Mạt nói ra.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Cảnh thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tô San, tò mò hỏi.
Tô San đem chuyện vòng cổ nói cho Tiêu Cảnh biết, phản ứng đầu tiên của Tiêu Cảnh chính là kinh ngạc, sau đó cười to.
“Ha ha...” Tiêu Cảnh cười trên nỗi đau của người khác, “Sợi dây chuyền đó nhất định là do một người đàn ông mua cho Giản tiểu thư... Lại nói, cô thử suy nghĩ một chút đi... Cô có lúc nào thấy Giản tiểu thư thích đeo trang sức mà cô đưa đến hay không?”
Sợi dây chuyền kia nhất định không phải do cô mua, Tô San rất rõ ràng, “Thần thiếu bận rộn cả ngày, sợi dây chuyền đó... Có thể quên thì sao? Không thể nói nhất định là người đàn ông khác tặng được?”
Tiêu Cảnh không ủng hộ nhún nhún vai, “Dù sao, tôi vẫn cảm thấy là do người đàn ông khác tặng... Nếu không, chúng ta đánh cuộc đi?”
“Chuyện nhỏ như vậy tôi sẽ tự nhiên đi không đánh cược đâu!” Tô San lắc đầu, liếc nhìn cửa phòng làm việc đang đóng chặt, “Anh ở lại chờ Thần thiếu, tôi đi trước.”
“Vì sao?” Tiêu Cảnh vô thức hỏi.
Tô San cong môi cười, “Hẹn hò...”
“...” Tiêu Cảnh mở to hai mắt, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Tô San vỗ vai Tiêu Cảnh nói: “Thị trường của chị gái tôi rất phổ biến trong thời gian gần đây, hoa đào nở rất tràn lan... Thần thiếu hỏi tới, anh cứ nói tôi có việc đi trước.”
“Vì sao?” Tiêu Cảnh lại hỏi.
Tô San chớp chớp mắt, “Tôi sợ Thần thiếu nhìn không thấy người khác có đôi có cặp...”
Tiêu Cảnh vừa nghe xong, lập tức cười to, cho Tô San một lời tán thưởng.
Trong phòng làm việc to như vậy, hơi thở lại có chút nặng nề.
Video đang phát, trong bầu không khí áp lực này, mấy vị giám đốc điều hành của chi nhánh bên châu Âu đã không dám thở mạnh, đang chờ đợi Cố Bắc Thần phê chỉ thị...
“Tổn thất bao nhiêu?” Cố Bắc Thần một lúc lâu mới nhàn nhạt dùng tiếng Anh hỏi, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc của hắn.
“Vượt lên trước hai ức...” Tổng giám đốc Ferry điều hành bên chi nhánh Châu Âu trả lời.
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nhẹ cong lên một độ cung tùy ý, độ cung đó lộ ra một tia lạnh giá.
Ferry âm thầm nuốt nước bọt, từ khi Cố Bắc Thần tiếp nhận Đế Hoàng đều khiến tập đoàn đi lên... Người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, ‘Vua nào triều thần nấy’*, đại khái chính là tình huống của hắn.
(*) Hán Việt: NHẤT TRIỀU THIÊN TỬ NHẤT TRIỀU THẦN. vua nào triều thần nấy; một đời vua một đời thần. 指一个人上台,就另换一班人马.
Thế nhưng, bây giờ vốn là thế lực ở khắp nơi đang cuộn trào mãnh liệt, vậy mà hắn lại khiến công ty xuất hiện một nhầm lẫn lớn như vậy trong hạng mục, hắn khó mà sửa lỗi.
Cố Bắc Thần cụp mắt, thu đi đáy mắt u ám, thâm trầm...
Chú hai quả nhiên vãn không chịu cô đơn... Một cây cầu ở thành phố Đông Hải và thành phố Nam Hải chẳng qua chỉ là mồi nhử, châu Âu mới là của mục tiêu chính của ông ta!
Môi mỏng cong lên nụ cười lạnh lùng, Cố Bắc Thần ngước mắt nói: “Trách nhiệm của ông, tôi vẫn sẽ truy cứu,” Dừng một lát, mực đồng trở nên lãnh đạm, nói, “Hiện nay tôi muốn thấy phương án giải quyết.”
Ferry hiển nhiên đã sớm ngờ tới, “Đã gửi đến e-mail của ngài.”
Cố Bắc Thần nghiêng đầu mở e-mail, đầu tiên là nhìn xuống phương án mà Ferry gửi qua, sau đó nói: “Cứ việc thực hiện trước, tình huống cụ thể tôi sẽ để Tiêu Cảnh thông báo cho ông.”
“Được!” Ferry trả lời.
Cố Bắc Thần dửng dưng chặt đứt video cuộc họp, con người sâu thẳm lại rơi trên màn hình máy tính lần nữa, nhìn phương án đánh giá, dần dần híp đôi mắt sắc bén lại...
Thời gian tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở đều nhẹ đi rất nhiều.
Cố Bắc Thần đem toàn bộ phương án sau khi xem xong sửa đổi một chút yếu điểm mới kêu Tiêu Cảnh tiến vào, “Tôi đã gửi vào e-mail của cậu một phần tài liệu kế hoạch, đem trọng điểm của kế hoạch liệt kê ra, rồi gửi bản sao cho Ferry.”
Tiêu Cảnh nghe xong trả lời, “Thần thiếu, có muốn đưa anh trở lại trước hay không...”
“Không cần.” Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, lập tức đứng dậy cầm áo tây trang khoác vào, định rời đi.
Thế nhưng, nhân tài vừa đi tới cửa, Tiêu Cảnh cũng đi ra theo, nhưng hắn đột nhiên ngừng bước chân...
Bởi vì quán tính, Tiêu Cảnh va phải Cố Bắc Thần.
Đôi mắt sắc bén của Cố Bắc Thần liếc xéo Tiêu Cảnh, khóe miệng hắn co giật, ai oán, liền thấy Cố Bắc Thần xoay người trở lại bàn làm việc, cầm một cái hộp nhỏ đi ra.
Mắt Tiêu Cảnh lập tức sáng ngời, “Đúng rồi, Thần thiếu...”
Cố Bắc Thần nhìn hắn, không mở miệng.
Tiêu Cảnh nói thẳng: “Tô San vừa nói, bên hội quán gọi điện thoại tới, nói Giản tiểu thư đang tìm dây chuyền.”
‘Xoẹt’, ánh mắt sắc bén của Cố Bắc Thần liền bắn về phía Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh âm thầm nhếch miệng, khó chịu không được... Càng âm thầm oán hận: Cũng không phải do hắn tìm, tại sao ánh mắt của Thần thiếu lại giống như hắn đang làm ra tội ác tày trời gì? Nói rõ sợi dây chuyền chính là do người đàn ông khác đưa cho Giản tiểu thư... Tuy nhiên, cũng không biết là người đàn ông nào?
Cố Bắc Thần lạnh mặt đi ra bãi đỗ xe, mở cửa chiếc Bentley, rồi rời khỏi tập đoàn Đế Hoàng...
Khi xe tới Nhuận Trạch viên, khi dừng xe lại, Cố Bắc Thần mới thình lình phát hiện mình bây giờ đã thành vô thức.
Tự giễu cười cười, nhìn chiếc hộp đang để ở bên cạnh ghế lái, ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, lập tức đem chiếc hộp ném vào thùng dụng cụ, sau đó xuống xe lên lầu.
Giản Mạt vừa bưng mỳ ăn liền từ phòng bếp đi ra, hôm nay sau khi từ hội quán trở về công ty, bởi vì câu lạc bộ thiết kế của Đế Hoàng, gửi tới một số tư liệu... Cho nên sau khi trở về cô cố vẽ bản thiết kế nên vẫn chưa ăn, lúc này có chút đói.
Mùi thơm mê người của mỳ ăn liền khiến Giản Mạt nhịn không được, nhanh chóng tiến đến bàn trà trước mặt, ngồi ăn, đúng là gặp may...
Thế nhưng, cô vừa mới nhét mỳ vào trong miệng, tầm mắt liền nhìn thấy ánh mắt thâm trầm có chút quỷ dị của Cố Bắc Thần.
“Ưm... Khụ... Khụ khụ...” Giản Mạt muốn nói chuyện, quên mất thức ăn còn đang trong miệng, lập tức bị mỳ ăn liền sặc vào trong cổ họng, khổ sở ho sặc sụa.
Cố Bắc Thần cau mày, tiến đến, cầm lấy bát mỳ ăn liền trong Giản Mạt để sang một bên, mới lạnh giọng nói: “Dạ dày không tốt, còn ăn những thực phẩm rác rưới này...”
"Khụ khụ..." Nước mắt của Giản Mạt trào ra, muốn phản bác hai câu, nhưng bởi vì giọng nói lúc này đau nhói lợi hại, không nói nên lời.
Cố Bắc Thần nhìn bộ dạng giống như sắp chết của cô, lạnh lùng hừ một tiếng, “Đáng đời!” Dứt lời, bàn tay hắn đã đưa ra phía sau lưng Giản Mạt, bắt đầu vuốt lưng cho cô.
Thật vất vả Giản Mạt mới đề ép cảm giác khó chịu kia xuống, bĩu môi làu bàu nói: “Tại sao anh lại trở về?”
“Nghe nói... Người nào đó đã làm mất vòng cổ?” Cố Bắc Thần không đáp mà hỏi lại.
Trong lòng Giản Mạt vang lên tiếng ‘lộp bộp’, đau đớn kêu gào... Chuyện nhỏ như vậy mà nhân viên cũng phải báo cáo lên tổng giám đốc tập đoàn hay sao?
“Làm sao anh biết?” Giản Mạt giả bộ hỏi.
“Tổng tài đặc biệt bàn giao cho nhân viên phải chăm sóc khách hàng như em thật tốt, nếu như em bị mất đồ, em cho rằng anh không biết sao?” Cố Bắc Thần hỏi lại.
Giản Mạt âm thầm nhếch miệng, rất sợ Cố Bắc Thần biết được vòng cổ kia là của Tô Quân Ly tặng, cố ý hỏi: “Vậy... Vòng cổ tìm được chưa?”
Đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần đem biểu tình của Giản Mạt thu hết vào đáy mắt, âm thầm hừ lạnh một tiếng, hắn cúi người, ghé sát vào tai cô...
Cảm thấy Giản Mạt hơi khẩn trương, đáy mắt Cố Bắc Thần càng trở nên lạnh lùng, “Tìm làm gì nữa? Thích gì thì anh mua tặng em...” Hắn nhíu mày, “Nghe nói... Nhãn hiệu tư nhân của Lin cũng không tệ lắm, chi bằng... Để anh tặng em một bộ?”