Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 167




Editor: Cin

Trong kiếp người này, bạn cảm thấy bản thân sẽ chỉ yêu một người duy nhất, và người đó sẽ không thể phai mờ trong trí nhớ của bạn… Thế nhưng, càng về sau bạn mới biết, đó chưa chắc đã là tương lai của bạn!

Giản Mạt bị y tá đang đổi ca làm tỉnh giấc, đêm hôm qua vậy mà liền nằm bò ở giường bệnh mà ngủ thiếp đi…

Cô lái xe vội vã trở về Nhuận Trạch viên, tắm rửa qua loa liền đến công ty.

Lúc Giản Mạt đến thì Đường Hạo Dương còn chưa thấy đâu, cô đợi đến khi mọi người thì đi tìm, vẫn không có người nào!

“Tìm tổng giám đốc sao?” Thư ký ôm tài liệu ra khỏi phòng, nhìn thấy Giản Mạt với vẻ mặt căng thẳng nhìn cửa phòng làm việc của Đường Hạo Dương, liền nói thẳng, “Tổng giám đốc tối hôm qua đi công tác rồi, dự đoán sáng sớm thứ hai mới trở về!”

Giản Mạt vừa nghe, lập tức nhíu mày… Sao cái gì cũng đều là thứ hai?

Thứ hai Đế Hoàng sẽ báo kết quả cuối cùng, thứ hai Cố Bắc Thần trở về… Tổng giám đốc đi công tác cũng là thứ hai mới có thể trở về.

Giản Mạt thần sắc có chút ngưng trọng, quay trở lại chỗ làm việc của mình lấy điện thoại di động ra, tính toán có nên gọi cho Đường Hạo Dương hay không… Nhưng vừa nhìn, di động hết pin liền tự động tắt nguồn.

Tối hôm qua đi đường có chút ngẩn ngơ, di động cũng không lấy… Xuống đến bãi đỗ xe mới nhớ ra.

Cũng không nghĩ đến sẽ có người gọi điện thoại, nên không có đi lấy… Sáng sớm đi gấp, vội vàng nhét điện thoại vào túi cũng không nhìn.

Giản Mạt cắm sạc pin di động, mới khởi động máy thì thấy có mười thông báo chưa trả lời, cô nghi hoặc mở ra… Tất cả đều là “G tiên sinh”!

Nhìn thời gian thì đều là từ tối hôm qua, Giản Mạt nhớ lại tối hôm qua… Thế nhưng mới vang lên một tiếng, bỗng dưng nghĩ đến mình đang ở trong phòng làm việc, lên vội vàng ấn từ chối trả lời.

Cố Bắc Thần đang họp ở công ti chi nhánh Đông Hải thị, di động vang lên, cũng chỉ là sáng màn hình, hắn liền thấy hai chữ “Giản Mạt“... Đáng tiếc, trong nháy mắt liền bị cúp!

Bên trong phòng họp nháy mắt không khí liền trở nên ngưng tụ, ánh mắt mọi người trao đổi, đái khái cũng không dám thở.

Bên này bầu không khí cứng ngắc, tâm tư Giản Mạt lại ở trên tạp chí… Tối hôm qua vốn cũng đến gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thần, giải thích vì sao không trả lời điện thoại của hắn, nhưng vô thức lại ấn gọi cho Đường Hạo Dương.

Đáng tiếc, không có dịch vụ!

Giản Mạt lại quay số gọi, nhưng không có trạng thái dịch vụ…

Cảm giác có chuyện tới, cái gì cũng đều là trở ngại… Giản Mạt vì không gọi điện được cho Đường Hạo Dương, trong lòng càng bất an càng nặng nề.Giản Mạt chính là đang xoắn xuýt có nên hay không gọi điện cho Đường Hạo Dương hỏi một chút, có thể hay không có biện pháp liên lạc với Đường Hạo Dương… Cùng lúc, di động vang lên.

Cô vội vàng nhìn lại… Là Tô Quân Ly, không phải Đường Hạo Dương!

Tiếp nhận, Giản Mạt có chút hậm hực hờn dỗi nói: “Alo?”

Tô Quân Ly ôn nhuận cuời, “ Em đang đợi điện thoại của ai à? Như thể là ai thất lạc vậy…”

“Dù cho không ở trước mặt, anh cũng có thể nhìn thấu lòng người… Anh có biết hay không em sẽ rất căng thẳng?” Giản Mạt một nửa đùa cợt.

Tô Quân Ly chỉ là ôn nhuận cười, “ Nhớ đến sân bay nhé!”

“Ừm!” Giản Mạt trả lời, đối với Tô Quân Ly cẩn thận, trong lòng thấy ấm áp.

Giản Mạt thẳng tới sân bay, điện thoại của Dương Hạo Dương cũng không gọi… Hoặc là chưa nhận đuợc, hoặc là không có người nhận được.

Cuối cùng, Giản Mạt nhắn một cái tin nhắn cho Đường Hạo Dương, sau đó liền gọi điện cho Tô Quân Ly, dò hỏi xem hắn đang ở đâu?

“Mạt Mạt…” Tô Quân Ly rất xa nhìn thấy Giản Mạt, đánh tiếng nhẹ nhàng mỉm cười tiến lên.

“Em đi đổi vé lên máy bay!” Giản Mạt nói, hướng tới quầy máy tự động.

Tô Quân Ly nói chuyện quá khứ cùng cô, “Thành phố A so với Lạc Thành còn lạnh hơn, em có mang đủ quần áo ấm không?”

“Em vừa tam tầm liền tới đây,“ Giản Mạt lắc đầu, “Quá khứ mua thì tốt rồi…”

Tô Quân Ly mỉm cười gật gật đầu, “ Thành phố A có muốn đi chơi ở đâu không? Ở bên kia so sánh thì anh còn thành thục hơn!”

“Anh không phải vẫn luôn ở bên nước ngoài sao?” Giản Mạt có chút bất ngờ.

Tô Quân Ly cười, hắn vốn có dáng vẻ ôn nhuận tuấn nhã, cười như vậy, giống như gió xuân, “ Trước đây hồi bé ở bên kia một thời gian…”, hắn dừng lại, mâu quang thâm thúy rơi vào tai của Giản Mạt, “Anh đến tám tuổi mới trở về Lạc Thành!”

Giản Mạt có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là tập trung đổi vé máy bay.

Tô Quân Ly âm thầm thở dài, biết Giản Mạt đối với sự việc năm đó, hắn đoán cô không có ấn tượng, cho nên dù hắn có nhắc lại thì trông cô cũng không có phản ứng.

Sau khi đổi vé máy bay, còn không đến chừng mười phút đồng hồ liền đến giờ lên máy bay, Giản Mạt cùng Tô Quân Ly cùng vừa cười vừa nói mà không để ý có người đang đi tới… Nghiễm nhiên, không hề phát hiện có một đôi mắt mang theo cơn lạnh giá, vẫn theo cô mà động.

Cố Bắc Thần một tay xách túi ở ngoài sân bay, xuyên qua kính thủy tinh to nhìn Giản Mạt càng lúc càng xa, lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt lộ ra cái rét lạnh thấu xương…

Hạ con ngươi, Cố Bắc Thần lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Giản Mạt: Ở đâu?

Giản Mạt đang xếp hàng qua cửa, nhận được tin nhắn mới của Cố Bắc Thần liền nhớ tới mười mấy cuộc gọi chưa trả lời kia, vội vàng hồi phục… Thế nhưng, còn chưa kịp đánh chữ, cô vô thức nhìn quanh bốn phía.

Cũng không thể nói cô ở sân bay? Vẫn là cùng Tô Quân Ly…

Giản Mạt nghĩ, dù sao Cố Bắc Thần thứ hai mới có thể trở về, mà cô tối đa là tối chủ nhật liền đã trở về, cho nên trả lời: Em vừa tan tầm liền về nhà!

Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn, môi mỏng câu một nụ cười lạnh, đôi mắt ưng lạnh giá như trời đông giá rét.

Tiêu Cảnh lái xe qua, Cố Bắc Thần lên xe liền nói: “Tra xem Giản Mạt sẽ hạ cánh chỗ nào?”

“A?” Tiêu Cảnh không kịp phản ứng.

Cố Bắc Thần lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt đã bị sương mù bao phủ một mảnh, “Nghe không hiểu lời của tôi?”

Tiêu Cảnh âm thầm nuốt nuốt xuống, hắn cảm giác gần đây Thần thiếu thật là nắng mưa thất thường cùng bà tháng như nhau… Hắn nghiêng đầu liếc nhìn sân bay, đây là Thần thiếu vội vàng trở về gặp Giản tiểu thư… Nhưng mà, Giản tiểu thư lại bay đi?

Tiêu Cảnh âm thầm nghĩ đến mùi vị cay đắng, lập tức cho người tra tư liệu của Giản Mạt, rồi tra xem khoảng thời gian này có chuyến bay nào của cô hay không…

Rất nhanh đối phương gửi thông tin đến, Tiêu Cảnh xoay người nhìn Cố Bắc Thần: “Giản tiểu thư đi thành phố A…” Hắn dừng lại, “Đi theo còn có… Tô Quân Ly!”

Tiêu Cảnh lúc này chỉ muốn rời khỏi xe, hắn cảm giác sắc mặt Thần thiếu đã nói rõ tất cả… Thường thường, Thần thiếu sẽ cất giấu đi lửa giận trong người, nhưng lúc này lại cười lạnh âm thầm biểu tình.

Giản Mạt ngồi ở trên máy bay, nhìn di động, thấy Cố Bắc Thần không nhắn tin lại nữa, cô nghĩ hắn có phải hay không hắn nổi giận, có muốn hay không lại trả lời một quá khứ…

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như lúc này lại trở lời lại, Cố Bắc Thần sẽ trực tiếp gọi qua đây, nghe thanh âm há chẳng phải là bị lộ?

Nam nhân tài năng như hắn cái gì cũng biết, dùng một giờ ở lạc Thành là tìm được cô… Cô cảm giác, hắn hoàn toàn có thể biết cô đang ở trên máy bay!

Suy nghĩ một chút, Giản Mạt cảm thấy vẫn là nên quên đi… Cuối cùng tắt nguồi điện thoại.

Bánh răng máy bay ma sát với mặt đấy phát ra tiếng nổ vang thanh, Giản Mạt ngồi trên máy bay chậm rãi cất cánh, Cố Bắc Thần cầm trong tay vé máy bay đi thành phố A, đã ngồi ở phòng vip chờ lên máy bay...