Edit: Cố Tư Yên
“Dạ dày của em không được khỏe...” Giản Mạt bắt đầu chơi xấu, buông đũa xuống, “Cấp độ nấu ăn của anh, đến cả chó cũng không thèm ăn!”
“Em là chó sao?” Cố Bắc Thần nhíu mày hỏi.
Giản Mạt thở phì phì trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, “Đương nhiên không phải!”
“Cho nên... Em ăn đi!” Cố Bắc Thần lãnh đạm nói.
“...” Giản Mạt thật tình thấy chỉ số thông minh của chính mình hoàn toàn không có bằng cấp, vì sao cứ mỗi lần nói được dăm ba câu cô liền đem chính mình rơi vào hố như thế này?
Môi mỏng của Cố Bắc Thần nâng lên ý cười, như có như không, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác, “Vừa nãy không phải em muốn anh làm cơm cho em sao...”
Giản Mạt nghiến răng nghiến lợi nói, “Đây là lần đầu tiên anh làm cơm, có phải bởi vì Thẩm Sơ biết trình độ làm cơm của anh có thể hại độc chết người hay không?” Cô tức giận hỏi.
Đáy mắt Cố Bắc Thần đột nhiên trầm xuống, “Có cần anh làm thêm mấy món nữa không?”
Giản Mạt không chú ý Cố Bắc Thần đang có cảm xúc không thích hợp, chỉ lo lắng nhìn mấy món ăn đen thui ở trên bàn... Cô chớp mắt, sau đó gắp một thịt mà qua nửa cuộc đời rồi cô vẫn chưa từng ăn, thừa dịp Cố Bắc Thần không chú ý, liền bỗng nhiên đưa vào trong miệng của hắn.
Cố Bắc Thần tức thì nhíu mày, miếng thịt kia mặn đến mức kích thích đầu lưỡi của hắn...
“Ăn ngon không?” Giản Mạt chớp mắt vô tội, bởi vì nhịn cười, cho nên thân thể của cô đều đang run rẩy.
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần tức thì tối sầm lại, “Em còn chưa thưởng thức món ăn này, có thể nếm thử!” Nói xong, hắn vươn đũa ra gắp, chuẩn bị đuổi theo Giản Mạt.
Đáng tiếc, Giản Mạt đã chạy ra xa...
“Mấy món này của anh đem so với mấy đứa học sinh tiểu học, bọn nó còn làm ngon hơn, anh ngay cả một học sinh tiểu học cũng không bằng ha ha...” Giản Mạt không nể nag mặt mũi của hắn, vui vẻ cười nói.
Cố Bắc Thần để đũa xuống liền nhanh chóng đuổi theo Giản Mạt, muốn bắt cô nếm thử mùi vị của miếng thịt... Hai người trưởng thành đuổi bắt nhau trong phòng khách rộng lớn, đôi khi còn kèm theo tiếng cười đắc ý của Giản Mạt.
Đáng tiếc, tiếng cười của cô không duy trì mấy giây, người đã bị Cố Bắc Thần bắt được, sau đó bởi vì quán tính, cô thuận thế đâm vào lồng ngực của hắn...
Giản Mạt hơi ngửa đầu, tươi cười vẫn còn trên mặt, khi tầm mắt cô nhìn vào đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần, nụ cười dần dần tắt... Tuy nhiên qua giờ khắc chơi đùa này, dường như thoáng cái liền trở lại vẻ yên tĩnh.
Mắt Cố Bắc Thần nhìn sâu vào mắt Giản Mạt, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn thoải mái cười giống như một đứa nhỏ như vậy...
Có thứ gì quay về giữa tầm mắt hai người, dần dần vượt qua tầm mắt đối phương, thẳng tắp chọc vào tim... Một khắc kia, không có bất kỳ tác động bên ngoài nào, thiên lôi câu động địa hoả*, mọi sự việc đều thuận theo tự nhiên.
(*) Thiên lôi câu động địa hỏa:
- Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất).
- Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là "thiên lôi", một bên là "địa hỏa", vậy thì nếu ở gần nhau thì... bén bén bén... cháy cháy cháy...
Quần áo rơi lả tả đầy trên mặt đất của phòng khách, bên trên sofa, dưới tấm thảm bằng nhung chính là nơi có điều kiện tốt nhất để làm một chiến trường rực cháy lửa tình...
Tiếng thở dốc thô dát, tiếng rên rỉ kiều mị, giao hòa với nhau tạo thành một khúc hòa âm vang lên suốt cả buổi tối!
Giản Mạt cho rằng khi mình đến quán bar và nhìn thấy tên xã hội đen kia thì sẽ nảy sinh tâm lý chống cự đối với Cố Bắc Thần... Thế nhưng, khi nụ hôn của hắn rơi xuống như mưa, khoảng khắc khi hắn chiếm lấy cô, cô lại không cảm thấy bài xích!
Giản Mạt không hiểu...
Cứ cho rằng mình rất quan tâm cái đêm hai năm về trước... Thế nhưng sự thật là, cô căn bản không quá quan tâm như vậy.
Hoặc là nói... năng lực của Cố Bắc Thần khi ở trên người cô đã đủ khiến cô quên đi cái đêm của hai năm về trước?
“Ông xã, anh giỏi quá!” Khi hắn đâm vào chỗ sâu nhất, Giản Mạt cười quyến rũ, mở miệng khen ngợi hắn.
Một người đàn ông khi bị nói là “Không được” thì đó chính là một vết nhơ trong cuộc đời, thế nhưng nếu được nói là “Quá giỏi” thì quả thực là thể hiện được sự vinh quang trong cuộc đời, chỉ biết làm càng nhiều hơn càng mạnh hơn...
Khen xong, Giản Mạt liền hối hận... Cơm không ăn được, cuối cùng thể lực còn bị làm cho tiêu hao.
Cũng may Cố Bắc Thần đã cố gắng khắc chế, nên không đem cô phá vỡ hoàn toàn...
Cánh tay Giản Mạt chống ở trên bàn làm việc, lòng bàn tay nâng hai má, nghiêng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ... Lúc này, trong đầu cô toàn là hình ảnh của đêm hôm qua, những món ăn, cuối cùng là sự ôn tồn, đến sáng nay tỉnh dậy ở trên khuỷu tay của hắn.
Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng Giản Mạt vô thức mỉm cười, ngay cả trong mắt đều tràn đầy niềm vui.
“Cứ cười dâm đãng như thế...” Mạc Tiểu Nhã cầm bản thiết kế đặt trước mặt Giản Mạt, “Vừa nhìn là biết tối hôm qua xảy ra một cuộc chiến tranh, mùi lửa tình bắn lan tràn!” Nói xong, cô còn ái muội liếc nhìn cổ Giản Mạt, phía sau có một vết hôn màu hồng như ẩn như hiện.
Giản Mạt bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt có chút mơ màng nhìn Mạc Tiểu Nhã, “Hả?”
Mạc Tiểu Nhã hất cằm, trong lòng Giản Mạt đột nhiên vang lên tiếng ‘Lộp bộp’, vội vàng lấy gương ra soi... Quả nhiên, trong cổ có một trái dâu tây mà Cố Bắc Thần để lại!
‘Đùng’ một cái, mặt Giản Mạt lập tức đỏ bừng giống như tôm chín.
“Chậc chậc...” Mạc Tiểu Nhã dựa trên bàn làm việc nói, “Xem ra... Mối quan hệ phát triển không tệ nhỉ?” Cô cười nói, “Tuy nhiên... Tô Quân Ly là một người rất tốt, nếu như cô và anh ta qua lại với nhau cũng được xem là một đôi trai tài gái sắc!”
“...” Giản Mạt nhíu mày, “Tôi và Tô Quân Ly chỉ là bạn bè!”
Mạc Tiểu Nhã cười, “Ồ, bạn bè... Bạn trai cũng được xem là một người bạn!”
Giản Mạt có chút đau đầu, không biết phải giải thích như thế nào... Bây giờ thực sự là càng tô càng đen, đơn giản, cô cũng không muốn giải thích.
“Cô tìm tôi có việc gì?” Giản Mạt chuyển sang đề tài công việc.
Mạc Tiểu Nhã nhìn bộ dạng tránh né vẫn đề của Giản Mạt, hé miệng cười đồng thời đem bản thiết kế đưa cho cô, “Vị khách này không hài lòng với cách bố trí của phòng đọc sách, nói cách bố trí quá phức tạp...”
Giản Mạt nhận lấy bản thiết kế, nhìn một lúc sau đó nhíu mày, “Đúng là có chút phức tạp.”
Mạc Tiểu Nhã gật gật đầu tán thành, “Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bản đồ họa này... Mạt Mạt, đây không phải là tác phong làm việc thường ngày của cô!”
Giản Mạt cười lúng túng... Hôm qua bởi vì nghĩ đến chuyện năm mươi vạn kia, trong thời gian vẽ hình như cô đã thất thần, cuối cùng mới có sơ hở nghiêm trọng như thế.
“Cũng may vị khách này rất dễ nói chuyện...” Mạc Tiểu Nhã nói, “Cô sửa lại bản vẽ đi, sau đó trực tiếp đưa cho Tôn Kha.”
“Được...” Giản Mạt gật đầu trả lời.
“Tôi có chuyện gấp nên đi trước đây.” Mạc Tiểu Nhã nói xong định xoay người, thế nhưng, phút cuối cùng vẫn thần bí hỏi một câu, “Thật không phải là Tô Quân Ly sao?” Còn thập phần ái muội quét mắt nhìn “Dâu tây” trong cổ Giản Mạt.
Giản Mạt cúi vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mạc Tiểu Nhã, “Không phải!”
Mạc Tiểu Nhã cũng không biết nên tin hay không, sau cùng vẫn cười thần bí, xoay người đi làm công việc của mình.
Giản Mạt bất đắc dĩ hít một hơi, vươn tay sờ vết hôn kia... Lập tức, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp, nhưng vẫn có một tia bất đắc dĩ.
“Cốp cốp cốp”, tiếng giày cao gót gõ theo từng nhịp trên mặt đất cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác màu be, cô ta đeo kính mát, cơ hồ che lấp gần một nửa gương mặt, đang đứng ở trước mặt cô.
“Nghe nói... Nơi này có một nhà thiết kế tham dự hội thảo thiết kế của Đế Hoàng sao?” Lời nói kiêu ngạo tràn ra khỏi đôi môi đỏ mọng như lửa cháy, mang theo thái độ khinh bỉ.
Giản Mạt nhìn Lạc Hiểu Đồng, lập tức nhíu mày.
Tôn Kha nhanh chóng bước đến, “Xin chào, xin hỏi vị tiểu thư này cần giúp gì?”
Lạc Hiểu Đồng tháo kính mát, trừng mắt liếc xéo Tôn Kha, sau đó nói với Giản Mạt: “Tôi đang tìm một nhà thiết kế, tôi muốn cô là người thiết kế cho tôi!”
“Xin lỗi, không có thời gian!” Giản Mạt nói xong, đã cầm bản thiết kế vừa rồi Mạc Tiểu Nhã đã giao cho cô, sau đó đứng dậy, định đi đến phòng khách để sửa lại bản thiết kế.
Lạc Hiểu Đồng bị Giản Mạt trực tiếp bơ đẹp, hình tượng lập tức bị phá vỡ, cho nên cô ta liền trở nên tức giận, “Giản Mạt, cô không có thời gian để thiết kế, nhưng vẫn có thời gian để lên giường với đàn ông sao?”