Edit: Cố Tư Yên (@editor_CoTuYen)
Giản Mạt cúp điện thoại, nhìn thời gian... Bây giờ đã là 19:47 phút tối!
Đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi xách, Giản Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn của trung tâm mua sắm ở phía đối diện, nhìn từng cái từng cái quảng cáo, dường như thời gian trôi qua rất nhanh... Nhưng lại rất chậm.
Giản Mạt không biết Cố Bắc Thần có thể tìm được cô hay không, chỉ là... Trong một giờ chờ đợi, cô nghĩ, những ký ức đó sẽ lưu lại trong cuộc sống của cô, không có cách nào phai mờ dấu vết.
Sau khi Cố Bắc Thần tắt điện thoại của Giản Mạt liền gọi điện cho Tiêu Cảnh, “Điều tra những trung tâm mua sắm có gắn màn hình ngoài trời thường xuyên phát quảng cáo về hội thảo của Đế Hoàng, nói cụ thể những nơi đó cho tôi?”
“Hả?” Tiêu Cảnh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Cố Bắc Thần tức thì trầm mặt, nhưng không đợi hắn lại mở miệng, Tiêu Cảnh đã vội vàng nói: “Hai phút!” Dứt lời, hắn đã cúp thẳng điện thoại.
Không đến hai phút, Tiêu Cảnh đã gửi địa chỉ của những màn hình hiển thị bên ngoài của tất cả các trung tâm mua sắm có phát quảng cáo về hội thảo của Đế Hoàng.
Cố Bắc Thần dừng xe ở ven đường, lựa chọn dựa theo những động tĩnh truyền ra từ trong điện thoại của Giản Mạt, sau đó rời xe đi, phóng như bay hướng đến ba nơi cuối cùng đã được xác định cụ thể...
Lúc ấy nếu hắn không nghe lầm, Giản Mạt hẳn là đang ở gần ga tàu điện ngầm, hắn nghe thấy bên cạnh cô có người nhắc tới ga tàu điện ngầm.
Các trung tâm có quảng cáo, chỉ có ba nơi là ở gần ga tàu điện ngầm!
Đến nơi thứ hai, Cố Bắc Thần không tìm được người, hắn không chút do dự đi đến nơi cuối cùng.
Ở câu lạc bộ Thiên Đường Dạ, Lệ Cẩn Tịch sống chết cũng không nghĩ ra, cũng không hiểu.
“Vân Trạch, hiện tại Bắc Thần đang xảy ra tình huống nào vậy? Chị thế nào cũng không biết, có chuyện gì so với chuyện của A Sơ còn quan trọng hơn?” Lệ Cẩn Tịch nhíu mày, “Huống hồ, lúc này là buổi tối... Nhưng cho dù là ban ngày, nếu như là chuyện của công ty thì so với chuyện tình cảm cũng phải lượng thứ chứ.”
Lệ Vân Trạch liếc xéo Lệ Cẩn Tịch, lập tức cụp mắt nhìn ly rượu đỏ trong tay... Ánh đèn mơ màng chiếu xuống, đem dung dịch màu đỏ của rượu nổi bật một cách kỳ lạ, màu đỏ tươi giống như màu của máu.
“Em làm sao biết được?” Lệ Vân Trạch dửng dưng mở miệng, “Lại nói, công ty bên nước ngoài của Đế Hoàng cũng không ít, bình thường cũng có lúc ngoại lệ.”
Lệ Cẩn Tịch có chút tức giận ngồi ở một bên, cúi người cầm một ly rượu, liền hào khí uống một hơi cạn sạch.
Lệ Vân Trạch liếc nhìn kẻ kết tội trên đường một đi không trở lại - Lệ Cẩn Tịch, nhàn nhạt nói câu: “Mấy chuyện tình cảm này, em khuyên chị nên để chính bọn họ tự mình phát triển...” Hắn lắc lư ly rượu rồi nhấp một ngụm, “Một người mà từ trước đến giờ chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu thì làm sao hiểu được chuyện tình cảm của người khác!”
“Lệ Vân Trạch, em dám nói với chị như vậy hả?” Lệ Cẩn Tịch hướng phía hắn liền quát, “Chẳng lẽ em không giống chị sao...”
Lệ Vân Trạch lười cùng Lệ Cẩn Tịch tranh luận, uống một hớp rượu sau đó mới hỏi: “Tuy nhiên... lúc trước tại sao Thẩm Sơ lại muốn đi?”
“Chị không nói cho em biết đấy!” Lệ Cẩn Tịch tức thì tỏ vẻ kiêu ngạo, “Ngày mai nếu như Bắc Thần không đến cầu xin chị, chị cũng sẽ không nói!”
Lệ Vân Trạch cười nhạo, cũng không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, thu hồi tầm mắt.
Rượu đỏ ở trên miệng, tinh khiết và thơm nồng, kích thích đầu mũi... khiến đáy mắt Lệ Vân Trạch cũng trở nên thâm sâu.
Lệ Cẩn Tịch không nói chuyện này ra, nhưng hắn thấy... Nếu quả thật là chuyện quan trọng, vậy không phải cứ trực tiếp gọi một cuộc điện thoại là xong sao?
Tin nhắn đó?
Sợ rằng... Là của Giản Mạt?
Cuối thu, buổi đêm gió thổi rất lạnh, một trận gió thổi qua, Giản Mạt liền co rúm lại.
Cụp mắt nhìn xuống thời gian, đã qua tám giờ rưỡi... Có hơn mười phút nữa, nếu Cố Bắc Thần không tìm được cô trong một giờ thì Cố Bắc Thần sẽ đáp ứng cô một điều kiện, lúc này Giản Mạt càng hy vọng có thể thấy được hắn!
Giản Mạt vừa chạy vừa nhảy ở một chỗ cho bớt lạnh, nhìn kim giây từng vòng chuyển động, lòng của cô bắt đầu trở nên nôn nóng cùng lo lắng...
Lạc Thành lớn như vậy, đi được một phần ba đường cũng phải hơn một giờ, hơn nữa còn không có bất kỳ gợi ý nào, liệu Cố Bắc Thần có thể tìm được cô hay không?
“Ôi...” Giản Mạt có chút ảo não nhìn kim phút chỉ vào con số bốn mươi, “Sớm biết như vậy đã cho anh ấy một ít gợi ý rồi, cùng lắm thì rút ngắn thời gian lại... Hiện tại thì hay rồi, đáng đời mày phải đứng ở chỗ này chịu mấy trận gió này, còn mất trật tự như chó đông lạnh như vậy!”
Giản Mạt vừa chạy thành vòng tròn, vừa lầm bầm nói lảm nhảm, biểu tình cực kỳ phong phú...
Cố Bắc Thần dừng xe ở đường cái đối diện, ánh mắt thâm thúy xuyên qua kính chắn gió nhìn Giản Mạt, đôi môi mỏng bất giác nâng lên thành một nụ cười nhạt.
Từng giây từng phút trôi qua, từ khi chạm vào mốc bốn mươi phút đó, Giản Mạt đã vừa nói lảm nhảm vừa nhìn chằm chằm thời gian.
Đã qua bốn mươi lăm, thế nhưng...
Đột nhiên, chuông điện thoại di động truyền đến, mạch suy nghĩ của Giản Mạt còn chưa kịp phản ứng, trên màn hình liền hiển thị “G tiên sinh”.
Giản Mạt ngừng động tác giậm chân, sững sờ nhìn cái người gọi điện đến một lúc lâu, sau đó mới nhận máy, đặt bên tai... Một khắc kia, cô cảm thấy trái tim mình đã quên đập.
“Đã một giờ...” Giản Mạt nỗ lực giữ vững bình tĩnh, có chút kiêu ngạo nói, “A Thần, xem ra là anh phải đáp ứng em một điều kiện!”
“Ồ, phải vậy không?” Cố Bắc Thần nhẹ ồ một tiếng, vào đêm nghe thật quyến rũ, giống như đàn cello êm dịu và đầy sức hút.
Giản Mạt khẽ nhíu mày, bị Cố Bắc Thần hỏi ngược lại, trong lòng có chút căng thẳng... Cô vô thức nhìn hai bên, nhưng tầm nhìn không thấy bất cứ điều gì.
Cố Bắc Thần nhìn bộ dạng ngốc nghếch hiếm thấy của Giản Mạt, nụ cười bên khóe miệng trong nháy mắt đã lan tới đáy mắt, "Đối diện về hướng hai giờ... Lên xe!” Dứt lời, hắn cũng không cho Giản Mạt có cơ hội nghi vấn, cúp thẳng điện thoại.
Giản Mạt nghe di động truyền đến tiếng cúp máy “Đô đô đô”, mờ mịt nhìn về hướng hai giờ... Chỉ thấy dưới mảnh ánh sáng khúc xạ, một chiếc Bentley bình tĩnh, trầm ổn dừng lại ở bên lề đường.
Đúng lúc đó, cửa sổ bên cạnh ghế điều khiển hạ xuống, Giản Mạt thẳng tắp chống lại ánh mắt thâm thúy của hắn... Dù cho, ở giữa khoảng cách một dòng xe cộ!
Vào lúc đó, Giản Mạt không biết làm thế nào để mô tả cảm xúc của mình...
Có vui mừng, có hạnh phúc, có cảm động, còn có...... chua chát!
Đúng, còn có chua chát... Loại mùi vị tình yêu đó giống như cô đã từng trải qua rất nhiều lần.
Giản Mạt qua đường cái, cũng không quan tâm có người chú ý hay không, đi thẳng đến ghế lái phụ, “Anh làm thế nào tìm được em vậy?” Cô lên xe, liền hiếu kỳ nhìn về phía Cố Bắc Thần hỏi.
“Em cho là ai cũng ngu ngốc như em sao?” Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn Giản Mạt, da thịt trắng nõn của cô bởi vì gió lạnh thổi trúng cho nên có chút ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta muốn nếm thử.
“...” Giản Mạt lập tức cứng đờ ở tại chỗ.
Cùng một câu mà nói cô hai lần, thực sự được sao?
Giản Mạt bĩu môi, “Gần mực thì đen!”
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần nhẹ nâng lên thành một độ cung tà mị, đôi mắt như ưng sâu thẳm nhìn Giản Mạt, “Ừ, coi như cũng có chút thông minh, vẫn biết mình là mực...”
“...” Khóe miệng Giản Mạt co quắp, cảm giác giống như cô đang tự đem chính mình ném vào trong hố.
Đáy mắt tràn đầy ý cười của Cố Bắc Thần dần dần lan tràn ra, lập tức rời đi xe, khi chiếc xe xa hoa nhập vào dòng xe cộ, cùng lúc hắn đó hỏi: “Đêm nay tại sao lại trở nên khác người như vậy, nói đi... Có chuyện gì?”
“Em nhớ anh không được sao?” Giản Mạt mím môi nói.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc nhìn Giản Mạt sau đó nhìn về phía trước, “Sao vậy, bởi vì anh đã cho em một chiếc thẻ phụ thuộc, cho nên bây giờ em đang đến cảm ơn để lấy lòng kim chủ sao?”