Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 147: Ván cờ tình yêu này... Sao mà khó quá!




Edit: Pey

Thẩm Sơ hơi kéo khóe miệng mình chút sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng rồi mới bước vào, mà cô cũng không nghe có tiếng động gì nên mới bước vào, "Em vừa hay đi ngang qua nơi này, thấy đã trưa rồi đến kéo anh đi ăn cơm..."

Nói một lúc rồi chợt dừng, Thẩm Sơ nhìn về phía Lệ Vân Trạch, "Ô hay! Vân Trạch anh cũng ở đây sao, tiện thể đi ăn cơm chung với chúng em đi?"

Lệ Vân Trạch liếc mắt nhìn Cố Bắc Thần sau đó nhìn Thẩm Sơ cũng không thấy điều gì bất thường nên không suy nghĩ gì nhiều bèn trả lời: "Em không ngại anh làm bóng đèn, dĩ nhiên anh không ngại ngùng..."

"Hừ chúng ta quen biết nhau đã lâu rồi, còn cái gì mà ngại với chả ngùng?" Thẩm Sơ cười ưu nhã giả bộ giận.

"Ôi thôi quên đi..." Lệ Vân Trạch cười nham nhở nhìn Cố Bắc Thần rồi nói: "Anh đây vốn rất tự giác đấy, để Trầm mỹ nữ biết được lại nói anh không có tròng mắt nữa."

Lệ Vân Trạch đứng dậy, thuận thế tóm luôn cuốn báo chí vào tay, "Anh đi trước, buổi chiều còn có ca phẫu thuật... Có gì liên lạc sau đi."

Vốn là anh muốn qua đây để bàn chuyện của Hướng Nam, còn giờ thì cảm giác tên Bắc Thần so với tên Hướng Nam còn đau đầu xoắn tít hơn?

Chậc... ván cờ tình yêu này quả là tiến thoái lưỡng nan!

Lệ Vân Trạch thầm than trong lòng, sau đó anh gật đầu chào với Thẩm Sơ rồi rời đi.

Cố Bắc Thần hơi cau mày hỏi Thẩm Sơ: "Qua đây từ lúc nào?"

Thẩm Sơ cười trừ, "Vừa mới qua thôi, em không thấy bọn Tiêu Cảnh ở ngoài nên trực tiếp đi vào..."

Cô nói mà khóe miệng hơi nhếch lên cười giảo hoạt, "Em vốn định ở ngoài nghe trộm hai người nói chuyện, chỉ là vừa mới lại gần đã bị anh phát hiện rồi."

Cố Bắc Thần môi mỏng hơi nhếch lên, cũng không có ý hỏi nhiều nữa, "Lát muốn ăn gì?"

"Đồ ăn Nhật Bản được không?" Thẩm Sơ đề nghị.

"Được!" Cố Bắc Thần đối với việc ăn uống cũng không có quan tâm nhiều, đôi khi quá nhiều việc bận, đến giờ ăn cái gì cũng không sao.

Cố Bắc Thần cùng với Thẩm Sơ bước đến thang máy thì thấy Tiêu Cảnh tay cầm hộp đồ ăn đi ra, hắn dửng dưng mở miệng: "Cuộc họp lúc một giờ rưỡi hoãn lại một chút."

"Vâng!" Tiêu Cảnh đáp, sau đó mắt nhìn anh ta và Thẩm Sơ tiến vào thang máy, thẳng đến thang máy đóng cửa anh mới thở phào một tiếng lắc đầu ngao ngán thầm nói: "Thật là... ban đầu vẫn thấy boss vẫn còn buồn bã tinh thần xuống dốc vì Giản Mạt và giờ đây thì cùng Thẩm Sơ song túc song phi, hây dà..."

Tiêu Cảnh nhìn hộp đồ ăn trong tay, bĩu môi nhắn tin cho Tô San rằng anh ăn phần cơm hộp ở trên đây sẽ không xuống nhà ăn... Ngoài ra còn tin tức lá cải bảo cô hóng nghe từ những người khác đàm luận một chút, mới có thể kết hợp với chuyện sáng sớm hôm nay boss đại nhân của anh một bụng đầy oán khí.

Doanh nhân thường không có quá nhiều thời gian cho việc riêng tư, đối với đại đa số nhân viên thì dường như rất tò mò chuyện đó...

---

Tô Quân Ly không nghĩ đến chuyện hôm qua bị đăng tin, trơ mắt nhìn ông nội cầm cuốn tạp chí phang thẳng vào mặt đẹp của mình, đầu anh hơi nhức nhói rầu rĩ nói: "Ông nội à, mấy báo lá cải nhàm chán này có mấy phần là sự thật đâu?"

Ông Tô trầm mặt xuống, "Nói! Cô gái trong hình là ai?"

Tô Quân Ly cầm báo chí lên nhìn ngang nhìn dọc, cơ bản lũ săn tin kia chụp không thấy rõ mặt của Giản Mạt, chỉ thấy hai bóng lưng hơi mờ ảo, sau đó cho ông Tô câu trả lời, "Là một người bạn mà thôi!"

"Phải không!?" Ông Tô hừ lạnh sau đó châm chọc tiếp: "Là bạn à? Ông thấy là bà xã của nhà nào thì có!"

"..." Tô Quân Ly khóe miệng co rút cũng không giải thích hay phản bác lại.

Ông Tô nhìn thấy anh vậy liền tức muốn nổ phổi, "Cô gái đó có phải là Giản Mạt không?"

Hiển nhiên đáp trả lại cho ông là một màn im lặng, ông hận đến mức cầm cái tách trà mà ném vào đầu thằng cháu này tỉnh ra, "Con bé hiện giờ là vợ của Cố Bắc Thần, cháu muốn chọc tức chết ông già này hả?"

Tô Quân Ly thầm thở dài, "Ông à cháu cùng với Mạt Mạt chỉ là bạn bè mà thôi..."

Anh thấy ông Tô trừng mắt nhìn mình, đơn giản quăng thêm một trái bom mini, "Huống chi mối hôn nhân của cô ấy và gã họ Cố kia cũng không duy trì được bao lâu nữa."

"À~ không duy trì được thì sao?" Ông Tô cười lạnh hỏi.

Tô Quân Ly nghiêm túc trả lời: "Sau khi ly hôn cháu muốn theo đuổi cô ấy! Cháu không phải vì chuyện hồi bé, chỉ là cảm thấy cô ấy đáng giá để cháu theo đuổi..."

Dừng một chút sau đó anh nói tiếp, "Ông à cháu muốn ở bên cạnh cô ấy!"

Ông Tô tức tối nhìn vẻ mặt thằng cháu nghiêm túc suýt khiến tim ông ngừng đập.

Cũng không phải ông khinh thường chuyện Giản Mạt ly dị, mà là đứa cháu này của ông là niềm kiêu ngạo của ông, không thể nào đi lấy một cô gái đã từng kết hôn như vậy chứ? Rồi bảo ông làm sao ra đường ngẩng đầu lên được?

Nhìn bộ dạng run run của ông Tô, anh cũng đoán được mấy phần ông nghĩ thế nào, Tô Quân Ly thầm than, sắc mật cũng dịu lại khẽ nói: "Ông nội, Mạt Mạt và cái tên họ Cố kia kết hôn trong bí mật, chỉ sợ có ly hôn đi chăng nữa cũng chỉ người bên cạnh thân thiết mới biết được. Nếu như ông lo lắng nó sẽ thành trở ngại cho cháu thì không sao ạ, vì nó không đủ điều kiện thành mối họa sau khi cháu theo đuổi cô ấy."

Tô Quân Ly đứng dậy nhặt cuốn tạp chí dưới đất lên, "Cháu đi xem tiến độ sảnh âm nhạc..."

Anh nhìn ông Tô thật sâu biểu đạt kiên định của mình, xoay người rời khỏi.

Còn ông Tô khóe miệng run rẩy một hồi, cuối cùng nằm tựa trên ghế sô-pha, bất mãn với bóng lưng vững vàng rời đi của Tô Quân Ly, mà ông cũng không thể nói thêm cái gì được.

---

Rốt cuộc hiện tại Giản Mạt và Cố Bắc Thần vẫn còn chưa ly hôn, anh có tâm tư này hình như quá sớm!

Tô Quân Ly ra khỏi khu vườn nhà học Tô liền gọi cho Giản Mạt, "Báo cáo! Có phải anh quấy rầy em không?"

"Không có đâu..." Giản Mạt lừa gạt nói, "Xem ra không rõ mặt chúng ta!

Tô Quân Ly dựa vào giọng nói của cô cũng nghe ra được manh mối, thế nhưng cô đã không muốn cho anh biết thì anh sẽ hùa theo cô, "Vậy thì tốt!"

Anh ngừng lại rồi nói, "Nếu như..."

"Giản Mạt ới, Du tổng muốn cô qua đó gặp ngài!" Chẳng may cái giọng phá đám bên kia cắt ngang lời muốn nói của anh. Chỉ nghe Giản Mạt đáp "Được, tôi lập tức qua ngay!" sau đó cô cầm điện thoại nói, "Em..."

"Em cứ làm việc của em!" Tô Quân Ly săn sóc nói, "Em cúp máy trước đi."

"Vâng, bye anh!" Giản Mạt cúp điện thoại liền tới phòng làm việc của Du Tử Quân.

Vừa bước vào phòng chưa được bao lâu, thì vài tiếng xì xầm ghen ghét từ phòng rửa tay nữ truyền ra.

"Chu choa, nhìn người ta kia kìa... Tưởng mình đẹp lắm sao."

"Đúng rồi...Không chỉ tạo scandal với Tô Quân Ly, còn làm cho Sở Tử Tiêu khom lưng vì cô ta... Nói không chừng cả tổng giám đốc tập đoàn Đế Hoàng cũng qua lại với cô ta chăng!"

"Tôi xem Du tổng của chúng ta cũng khó tránh kiếp số rồi... Nhớ lại mấy ngày nay xem Du tổng đối với Giản Mạt có chú riêng tư gì ấy? Động một chút là kêu cô ta qua phòng làm việc rồi!"

"Ôi hay vừa đúng giữa trưa nghỉ ngơi, Du tổng gọi Giản Mạt về phòng làm việc... Há há tôi nhịn không được muốn đi xem trộm quá."

Lập tức có vài cô cười ác ý, "Tôi đoán chừng..."

"Tôi nói các cô đều miệng thối nhất ở công ty này!" Mạc Tiểu Nhã khí thế nữ vương lại gần, quác mắt mấy "con hát" trang điểm trát phấn tô son cười khẩy nói, "Bản lĩnh không bằng người thì liền xem người khác vô dụng như các người à!"

Cô hừ lạnh một cái khinh miệt đám đàn bà này, tới bồn rửa cho sạch tay. Có vài cô vẻ mặt kiêu căng thậm chí có người phản bác lại, "Có mặt mà không cho người khác nói..."

"Có điều..." Đột nhiên trong đám "con hát" đó có một người thành thật nghi ngờ đặt nghi vấn, "Vào giờ trưa nghỉ trưa, Du tổng gọi Giản Mạt qua phòng làm việc làm gì? Chưa từng thấy Du tổng có thời gian làm project lớn, vậy mà trong giờ giải lao lại gọi người ta qua?"