Editor: Airy Nguyen
Giản Mạt liếc nhìn chiếc áo khoác âu phụ trên ghế sofa, sau đó nhìn về phía Cố Bắc Thần, khẽ mím môi cười, nụ cười không cảm xúc nói: "Một người đàn ông..."
Ánh mắt Cố Bắc Thần lạnh lùng, sắc bén nhìn Giản Mạt, làn môi mỏng cười lạnh "Nhìn cũng biết..." Anh lành lạnh hừ một tiếng, "Giản Mạt, hình như em quên mất hiện tại chúng ta vẫn chưa ly hôn!"
Giản Mạt không giải thích càng làm Cố Bắc Thần giận sôi gan.
Vì dự án xây cầu từ thành phố Đông Hải và Nam Hải xảy ra vấn đề, anh bận bịu xử lý tới mức không thể có thời gian nhàn hạ... Khi trở về anh cứ lái xe vô ý thức không biết đã đến Nhuận Trạch Viên khi nào. Nghĩ thật buồn cười, anh không trở về biệt thự Bán Sơn, càng không đến Lam Trạch Viên... Đôi mắt trông ngóng tới Nhuận Trạch Viên, sau đó nhìn thấy gì?
Giản Mạt trong lòng thoáng sợ hãi, nhưng nhìn khoé miệng cười chế nhạo của Cố Bắc Thần thì cô cảm thấy khó chịu, "Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi..." Cô nói với gương mặt điềm tĩnh.
"Vậy là..." Cố Bắc Thần nói chậm chạp nhưng ý tứ phát ra rõ ràng, "Em cũng đã tìm được một ngôi nhà tốt rồi à?"
Trái tim Giản Mạt bỗng nhiên trở nên khó thở, cảm giác bị ai đó hung hăng bóp nát. Cô nhíu mày, dù trong lòng đau đớn khó chịu, thế nhưng, cô đã quen với vẻ nguỵ trang suốt hai năm qua.
"Vậy bây giờ thì sao? Cũng không thể chờ khi anh đuổi em đi thì em mới đi tìm được?" Giản Mạt cười nụ cười vô hồn, trong giọng nói có chút đùa cợt, "Hai năm qua được sống trong sung túc, em thực lo khi rời bỏ nhất thời sẽ không quen."
Giản Mạt cảm giác mình đang thể hiện quá ti tiện, nhưng vì những lời của Thẩm Sơ, vì những suy nghĩ về việc thiết kế hội sở, mà còn là vì cái nhìn của người đàn ông đối diện... Thế nhưng, thật buồn cười là cô không muốn cúi đầu trước mối quan hệ của Cố Bắc Thần và Thẩm Sơ!
Cố Bắc Thần tiến đến gần, nắm chặt cánh tay cô, đẩy cô dựa sát vào tường, "Dường như... em rất mong chờ ly hôn?"
Lời nói của Sở Tử Tiêu trong nháy mắt vang lên trong đầu Cố Bắc Thần... đường hoàng rời khỏi?
Ha hả, thật sự rất giỏi... Dùng Tử Tiêu để đạt tới mục đích, Giản Mạt, em thực sự rất giỏi!
Cánh tay của Giản Mạt bị Cố Bắc Thần nắm chặt làm cô thấy đau, nhưng bản tính quật cường ương ngạnh nên cô không hé răng, chỉ càng cười to: "Cái gì mà rất mong chờ? Chẳng lẽ chồng không muốn sao?"
Cố Bắc Thần nhíu mày nhìn Giản Mạt, anh mắt cô trong suốt, đến mức anh không thể hiểu được tâm tư của cô...
Giản Mạt tiếp tục cười, "Thẩm Sơ đã trở về, không lẽ chồng lại muốn cô ấy mang tiếng người thứ ba?"
Giản Mạt nhíu mày, cô cười với vẻ mặt xán lạn, "Nếu như chồng thật nghĩ vậy, em cũng sẽ không để ý... Dù sao, ai làm tiểu tam tiểu tứ đối với em không có gì khác biệt!"
Lời nói tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại vô tình của Giản Mạt làm Cố Bắc Thần thất vọng, anh buông Giản Mạt ra, đưa mắt nhìn cô thật lâu, lạnh lùng nói: "Em đừng quên, hợp đồng hôn nhân đã ghi... chỉ có anh mới có quyền đề nghị ly hôn! Em, không có bất kỳ quyền gì!"
Dứt lời, Cố Bắc Thần cười lạnh lùng, quay người bỏ đi, chiếc áo khoác âu phục cũng rơi xuống đất...
"Rầm!" Tiếng đóng của vang đến, tim của Giản Mạt cũng đập mạnh run rẩy theo.
Cô nhìn cánh cửa đã đóng chặt, khoé miệng nở nụ cười tự giễu... Tại sao cô phải diễn để tìm đường tuyệt cho chính mình?
Đã biết rõ đây chỉ một hợp đồng hôn nhân, biết rõ đây là hôn nhân hợp pháp để bán thân thể đổi lấy tiền... Giản Mạt, mày đã làm gì mà đánh mất trái tim? Đã mất, giờ thì sao? Lại phải luôn sống ngụy trang và giả tạo như thế này?
Giản Mạt xoay người bước vào phòng tắm, cô đi không chút sức lực, đặt mình vào bồn tắm, chậm rãi nhắm mắt lại, nhằm che giấu nỗi bi thương tự giễu cợt bản thân... Cô tự nhủ mình phải kiên cường... Bắt đầu từ ngày mai, chẳng cần biết trái tim này có bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu vết thương, Giản Mạt... mày cũng không được phép khóc!
Đêm tối bao phủ lên Lạc Thành, nhưng không thể che phủ được những điều điên rồ đang diễn ra trong đêm.
Trang nhất của tờ báo giải trí đã được huỷ bỏ và in mới, cũng bởi vì... toàn bộ ban biên tập và bộ phận in ấn đều làm việc suốt đêm để cho ra tờ báo mới cho buổi sớm.
Tia nắng ban mai xuất hiện xé rách màn đêm, làm lộ ra ánh rạng đông, một ngày mới không yên bình đã được dự báo trước.
Giản Mạt dựa vào tường bên trong thang máy, tinh thần cô không hề có chút gì phấn chấn, bởi vì tối qua khóc nhiều lại không chăm sóc tốt đôi mắt sau đó, giờ hai mắt cô đã sưng lên.
Trên đường đến công ty, Giản Mạt cảm thấy mình bị chú ý... nhưng cô lại cảm thấy chắc là trùng hợp, vẫn chưa cảm nhận được có điều gì không đúng.
"Mạt tỷ..." Hướng Vãn nhìn thấy Giản Mạt liền lập tức chạy đến, làm mặt thần bí hỏi "Mạt tỷ, tối qua... chị có đi qua đường Phong Việt không?"
Giản Mạt nhíu mày, nhất thời không kịp phản ứng nghi hoặc nhìn Hướng Vãn, "Làm sao vậy?"
Hướng Vãn hạ khóe miệng, vừa đúng lúc, Mạc Tiểu Nhã cầm một báo chí đi tới, "Thì đây!"
Giản Mạt nhíu mày, cô nghi hoặc cầm tờ báo lên xem... chỉ thấy tiêu đề thật to "Vương tử dương cầm đêm gặp giai nhân, hẹn hò ôm nhau lãng mạn tại sảnh đường hay còn mây mưa trong xe?" Một tiêu đề kinh khủng.
Nội dung hoàn toàn không có gì, một đống hình ảnh không rõ ràng hai người ôm nhau và hai chiếc xe, nhưng nếu để liên tưởng thì tiêu đề này cũng khá hợp, Giản Mạt thực sự không biết phải nói gì.
"Kỳ thực là ảnh chụp không rõ ràng lắm..." Mạc Tiểu Nhã khoanh tay nói, "Thế nhưng, người trong công ty cũng có thể nhìn ra chiếc xe màu trắng hiện đại kia là của cô..."
Mạc Tiểu Nhã dùng ngón tay chỉ vào biển số xe trong hình, "Dù góc chụp không rõ lắm, nhưng mấy số đầu tiên của biển số xe hoàn toàn y như xe của cô."
"Tối qua là chuyện ngoài ý muốn..." Giản Mạt bất lực giải thích.
Hướng Vãn nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của Giản Mạt, "Mạt tỷ, không lẽ là Tô Quân Ly bắt nạt chị... nên chị khóc, sau đó anh ta mới...?"
"Em nghĩ em đang viết tiểu thuyết à?" Giản Mạt liếc mắt không vui, rồi lại nhìn tờ báo, sắc mặt cô ủ dột.
"Này mọi người đọc báo sáng nay chưa?" Đinh Hương cầm tờ báo trong tay đi vào phòng thiết kế, "Tôi vừa đi thang máy lên, các bộ phận khác trong công ty đang bàn tán nói Mạt Mạt có được quyền thiết kế sảnh âm nhạc của Tô Quân Ly là do quan hệ nam nữ..."
Đinh Hương đang nói chợt thấy Giản Mạt, trong nháy mắt cô như muốn nuốt lại lời đã nói, "Mạt Mạt!"
"Đám nhà báo này thật sự quá đáng!" Mạc Tiểu Nhã cắn răng tức giận, "Không biết bản thân bọn họ có chịu được không nếu họ bị nói như vậy?"
Giản Mạt cười tự giễu, "Miệng là của người khác, chúng ta sao quản được?" Nói xong, cô đem tờ báo đưa lại cho Hướng Vãn, rồi lập tức đi làm việc.
Có thể nhờ quy tắc ngầm để giành được quyền thiết kế hội sở của Đế Hoàng, thì sao còn sợ người khác nói mình dựa vào quy tắc ngầm để dành quyền thiết kế sảnh âm nhạc của Adrian?
Giản Mạt cười giễu cợt chính mình, dường như đối với những scandal như vậy, cô đã bất lực và không muốn giải thích...