Editor: Nam Cung Tử Uyển
Khóe miệng có thứ gì đó lan tràn ra, cay đắng khiến trái tim Giản Mạt đau đớn... Cô cười tự giễu, cụp mắt xuống, yên lặng ăn xong bữa sáng.
Chỉ là, thức ăn này rõ ràng rất ngon, nhưng nhai trong miệng lại giống như đang nhai sáp.
Lý Tiểu Nguyệt nhìn bộ dạng nhếch nhác, hồn bay phách lạc của Giản Mạt, có chút bất đắc dĩ, nhưng vì chuyện của chính mình, tâm tình của cô cũng không tốt, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng than nhẹ.
Đưa Giản Mạt đến công ty, Lý Tiểu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được ngưng trọng hỏi: "Nhóc con, cậu đang tự chọn cho chính mình một con đường rất gian nan... Cậu có biết không?"
Giản Mạt nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tiểu Nguyệt, con người màu hạnh nhân mấy ngày qua đã mất đi sự kiêu ngạo vốn có.
Lý Tiểu Nguyệt ôm chầm lấy Giản Mạt, mũi có chút chua chát, "Mặc kệ quyết định của cậu là gì, cậu đều phải nhớ... Mình luôn ở bên cạnh cậu."
"Ừ..." Giản Mạt nhắm mắt lại, đáp một tiếng phát ra từ trong cổ họng, sau đó hít một hơi thật dài rồi đứng dậy, "Mình đi lên đây."
Lý Tiểu Nguyệt gật gật đầu, nhìn Giản Mạt xuống xe, tiến vào tòa nhà văn phòng, sau đó mới lái xe rời đi... Chỉ là, một khắc kia, tâm tình của cô cũng bắt đầu trở nên trầm trọng.
Một người đàn ông như Cố Bắc Thần, rất ít khả năng có một người phụ nữ ở bên cạnh hắn không động lòng... Thế nhưng, yêu hắn, nhất định sẽ rất bi thương, Giản Mạt sau này phải làm thế nào đây?
Sáng sớm, cơn mưa phùn đem toàn bộ Lạc thành bao phủ trong một tầng sương mù mờ mịt, mơ hồ giống như giọt nước mắt, lộ ra hơi mỏng bi thương...
"Kít ——" một tiếng, thanh âm chói tai vang lên ở phía bắc của vùng ngoại ô Lạc Thành đặc biệt chói tai cùng đột ngột.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu, đầu tiên là liếc nhìn đất sườn núi trên cao, nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang đứng gần đó, sau đó mới cởi dây nịt an toàn ra, xuống xe đi tới, "Thẩm Sơ, anh không phải nói em chờ anh ở tại chỗ sao?"
Có gió thổi tới, chạm vào mái tóc dài có chút ươn ướt của Thẩm Sơ, cô nghiêng đầu, lông mi cũng dính một vài hạt mưa, lúc cô khẽ run mí mắt, những giọt nước trên mắt kia rung động tạo thành một điệu nhảy của nước.
Có nước mắt nóng hổi hòa lẫn với nước mưa ở trên gương mặt trườn xuống, cuối cùng ở khóe miệng lan tràn ra... Mùi vị mặn chát giống như lưỡi dao sắc bén, một chút một chút cắt khoét thần kinh của cô, đau đến mức cô không có cách nào hô hấp.
Cố Bắc Thần tiến lên, một phen đem cô ôm vào trong ngực, "Xin lỗi... Anh không phải muốn tức giận với em..."
Thẩm Sơ nhắm mắt lại, trong hốc mắt, nước mắt nóng hổi thoáng cái rơi ra, "Bắc Thần..." Cô ôm chặt lấy hông của hắn, "Em không muốn như vậy, em không muốn như vậy..."
Cố Bắc Thần cau lại mày kiếm, cảm nhận được Thẩm Sơ giống như người chết đuối đang níu chặt áo quần của hắn.
"Thế nhưng, cả đêm, em cả đêm cũng không có cách nào ngủ được..." Thẩm Sơ bởi vì ẩn nhẫn, thân thể khẽ run, "Thế nhưng, khi em từ xa nhìn thấy anh ở trong xe hôn cô ấy... Em, em không biết phải làm sao..."
Cố Bắc Thần như trước ôm thật chặt thân hình run rẩy của Thẩm Sơ, nói cái gì cũng nói nên lời.
"Em cứ như vậy đi theo anh và cô ấy, cuối cùng theo tới Lam Trạch viên..." Thẩm Sơ nói đến đây, cười, cũng khóc càng thêm lợi hại.
Cô đẩy Cố Bắc Thần ra, đáy mắt đỏ ửng lộ ra sự thất vọng, "Chỗ đó... Là anh đã đưa cho em, anh vốn muốn tặng cho em!" Cô lên án, nhưng thanh âm rõ ràng là đang kiềm chế, "Bắc Thần, anh là đang trả thù em, có đúng hay không?"
Đáy mắt Cố Bắc Thần trở nên u sâu không thấy đáy, nhìn gương mặt lộ ra thất vọng của Thẩm Sơ, không trả lời.
Lúc trước đem Giản Mạt an bài ở Lam Trạch viên xác thực trong lòng ít ít nhiều nhiều có muốn vứt bỏ một thứ gì đó tính toán... Nữ nhân này, nói đi là đi, thậm chí đi rồi cùng cũng không có cùng hắn liên hệ quá.
Hắn tức giận... Thế nhưng, để Giản Mạt chân chính ở tại Lam Trạch viên là có nguyên nhân, lại là Giản Mạt có một song cùng Thẩm Sơ như nhau, hoàn toàn đều là nói nhi linh động lại lộ ra ẩn nhẫn lãnh đạm mắt.
Hắn không phải là người thích tìm kiếm sự an ủi trên người của người khác, thế nhưng, khi biết Giản Mạt cần tiền, hắn dưới tình huống cần một người vợ, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là cô...
"Tiểu Sơ..."
"Anh không được gọi em như vậy!" Thẩm Sơ thất vọng lắc đầu, từng bước một lui về phía sau, "Bắc Thần, em ghét anh!" Cô hét xong, liền xoay người chạy ra ngoài.
Cố Bắc Thần không động đậy, chỉ nhìn bóng lưng phẫn nộ của Thẩm Sơ... Dần dần, ánh mắt đen sâu thẳm chuyển thành bi thương. Chỉ là, sự bi thương ấy, ẩn giấu một ít cảm xúc mà hắn không biết đó là cảm xúc gì.
"A —— "
"Tiểu Sơ..." Cố Bắc Thần ở khoảnh khắc Thẩm Sơ bị vấp kia, trong nháy mắt con ngươi mở rộng, vội vàng chạy vội đến đem cô đỡ lên, lo lắng kiểm tra xem cô có đụng bị thương chỗ nào hay không.
Khi thấy trên đầu gối Thẩm Sơ có loáng thoáng vết tơ máu màu hồng chảy ra, hắn vội vàng ngồi chỗ cuối đem cô ôm lấy, liền hướng về phía xe sải bước đi đến...
Thẩm Sơ mím môi, ẩn nhẫn vết thương đang truyền đến cảm giác đau nhói trên đầu gối, một đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm khuôn cằm kiên nghị của Cố Bắc Thần, trong lòng bi ai dần dần lan tràn tới toàn thân, cô nghiêng mặt, không muốn tiếp tục nhìn hắn.
Cố Bắc Thần đem Thẩm Sơ ngồi ở ghế lái phụ, sau đó lập tức xoay người trở về ghế lái, chạy xe tiến về hướng bệnh viện...
Trong xe trở nên trầm mặc, giống như muốn đem trái tim của hai người bọn họ nổ tung, ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên lạnh lùng, Thẩm Sơ nghiêng đầu nhìn về phía ngoài xe, ai cũng không nói gì.
Mãi đến khi bác sĩ xử lý ổn thỏa vết thương của Thẩm Sơ, Cố Bắc Thần mới cắn răng nói: "Em không thích cô ấy ở đây, vậy sau khi trở về anh sẽ an bài một nơi ở khác cho cô ấy."
"Nhưng cô ấy cũng đã từng ở đây không phải sao?" Thẩm Sơ chỉ là cảm thấy buồn cười, đầu mũi chua chát lợi hại, "Cô ấy là ai?" Lời nói vừa nói ra, đôi mắt đỏ hồng của cô nhìn Cố Bắc Thần, "Người phụ nữ ở Lam Trạch viên là ai?"
Tối hôm qua bởi vì cả hai người bọn họ đều ở trong xe, cộng thêm vị trí có vấn đề, Thẩm Sơ chỉ có thể đại khái nhìn thấy một hình dáng, yên lặng không nhìn tới người phụ nữ kia rốt cuộc là ai...
"Là người có tên trên giấy hôn thú." Cố Bắc Thần yên ổn mở miệng.
Thẩm Sơ hơi kinh ngạc, lập tức tự giễu cười, "Em bây giờ hình như giống như một người ngoài đang vô cớ chất vấn anh vậy... Ha hả, ha hả... Cố Bắc Thần, anh tại sao có thể khiến em rơi vào tình cảnh hèn mọn như vậy?" Cô ta nỗ lực ẩn nhẫn bi thương đang dần lan tràn khắp cơ thể, từ từ cắn răng đứng lên.
Cố Bắc Thần muốn đỡ nhưng lại bị cô ta một phen đẩy ra...
"Anh để vợ của anh ở lại Lam Trạch viên, đấy chính là đáp án tốt nhất mà anh cho em... Bắc Thần, đáng lẽ ra em không nên bởi vì nhớ anh mà quay về đây!" Thẩm Sơ tự giễu nói xong, không đếm xỉa trên đầu gối đang đau nhói, cà nhắc đi ra ngoài...
Tóc dài ướt đẫm nước mưa, khiến cho những sợi tóc dán cả trên gương mặt, có vẻ Thẩm Sơ có chút nhếch nhác. Nhưng cô ta mặc kệ, chỉ là từng bước một đi ra như vậy.
Cố Bắc Thần nhanh chóng tiến lên, vội vàng đem Thẩm Sơ kéo lại, "Em vô duyên vô cớ rời đi là có thể, còn việc anh giữ một nữ nhân ở lại Lam Trạch viên tại sao lại không được... Thẩm Sơ, em không cảm thấy em quá ích kỷ sao?"
Thẩm Sơ nhìn Cố Bắc Thần, đáy mắt ửng đỏ, cô ta giãy dụa cánh tay của mình, muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Bắc Thần, "Đúng, là em ích kỷ... Cho nên, em quyết định không trở thành kẻ ích kỷ... Cố Bắc Thần, em hôm nay liền rời đi, không bao giờ trở lại Lạc Thành nữa, làm như vậy có phải sẽ khiến anh hài lòng hay không?"
Cố Bắc Thần vừa nghe, hơi híp mắt, sau đó hạ tầm mắt xuống, "Anh cũng đã nói rồi, nếu như em không muốn, anh liền đem cô ấy an trí đến một nơi khác ở... Thẩm Sơ, em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới có thể hài lòng, em nói đi?"
"Anh cảm thấy lúc này là em đang cố tình gây sự phải không?" Thẩm Sơ thấy Cố Bắc Thần không trả lời, cô ta tự giễu cười, nước mắt trong nháy mắt không bị khống chế liền rơi xuống, thanh âm lộ ra sự ẩn nhẫn, cô ta nghẹn ngào nói, "Cố Bắc Thần, anh có thể tùy ý giẫm đạp lên em, thế nhưng, anh không thể giẫm lên thứ tình yêu mà em giành cho anh như vậy được..."