Editor: Gấu
"Nửa giờ sau tôi về công ty, lập tức thông báo cho các nhân viên và quản lý cấp cao, cùng làm các tài liệu khoa học kỹ thuật, sau đó mười giờ rưỡi sẽ đông đủ để tiến hành họp." Giọng nói Cố Bắc Thần đã vơi chút sự bất bình, trả lại vẻ bình tĩnh và lãnh đạm hằng ngày.
Khuôn mặt điển trai không hề thoáng một chút đắn đo nào.
Tiêu Cảnh răm rắp vâng dạ lui lại sắp xếp kỹ càng. Riêng Cố Bắc Thần, hắn chỉnh đốn lại bộ com lê đang hơi lệch vì cơn bất bình lúc nãy để lấy lại vẻ chững chạc của mình, thong thả bước xuống tầng trệt.
Tựa người vào chiếc xe đen nháy dưới bãi đỗ, nhìn mọi thứ xung quanh, hắn chẳng thể nào không cười nhẹ, làn môi mỏng như cười nhạt. Tận đáy mắt ánh lên một vẻ đĩnh đạc lạ thường.
Cố Bắc Thần trong lòng hân hoan mà chẳng hiểu cớ là vì sao, chỉ là hai tay nắm lấy chặt vô lăng, chạy thẳng tới công ty, tập đoàn Đế Hoàng phía trước.
Khi hắn bước vào căn phòng quen thuộc, mọi thứ đã tươm tất cả. Một ly cà phê khói hơi trầm do Tô San chuẩn bị từ trước đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, cạnh những chồng tài liệu chất ngập đầu. Vì lịch công việc hôm nay chật, cô sợ hắn kham chẳng xuể nên chỉ chọn những giấy tờ quan trọng nhất để hắn lướt bút và chấp thuận.
"Tình hình của tập đoàn JK tiến triển ra sao rồi, báo cáo đi."
Tô San vừa nhận lấy xấp giấy mới được Bắc Thần ký ôm vào người vừa nhanh nhảu trình bày, "Đã xong hết tất cả giấy tờ và trình lên tòa án, chỉ còn chờ lệnh từ cấp trên thôi ạ!" Nghỉ một chút, cô ta lấy hơi dõng dạc tiếp theo phần trình bày, "Tối qua, em cùng Đường luật sư có cùng nhau nghiên cứu, theo ông ấy, đẩy nhanh tiến độ từng nào thì công việc sẽ thành công đến nhường đó, thưa sếp!"
"Tốt, chu đáo!", mắt hắn vẫn không rời tờ giấy, môi cong lên như thể, đây là việc chắc chắn hắn nắm trong lòng bàn tay.
Không gian trả lại sự tĩnh mịch và chuyên nghiệp, đúng với một tập đoàn danh giá. Vọng trong cõi lặng thinh, chỉ có tiếng thở đều cũng nét bút chải đều trên tờ giấy phủ đầy chữ ngoặng ngụa.
Mãi đến lúc tâm trí hắn nhận ra rằng, còn năm phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, Bắc Thần gạt ghế sang bước ra ngoài cầm tách cà phê hết khói, bàn giao công việc cho Tô San, "JK cứ theo lời Mạc Thiếu Lâm làm, nhất định vang dội"
"Vâng, thưa sếp!" Tô San cúi đầu chào bước chân hắn ra khỏi căn phòng tịch mịch.
Cố Bắc Thân giẻo gót toan đi về phía thang máy. Trùng hợp thay, Tiểu Cảnh cùng kẻ trợ lý tay kệ nệ đống hồ sơ bước ra từ sau chiếc cửa gỗ nặng trịch, người trợ lý đằng sau mạnh dạn tiếng lên, đưa cho hắn xấp giấy tờ kẹp.
Thang máy bất giác mở ra, hắn rảo bước tiến vào trong, nhìn thấy tài liệu kim dương, môi hắn chợt cong cong vòng cung: "Tầm chiều nay cho bọn người mang hàng mẫu đến đây chờ phê duyệt"
"Long Thiếu cho người ta đi làm cả rồi..." Tiểu Cảnh nhỏ nhẹ từ tốn, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng.
Cố Bắc Thần ném cho người đối diện cái liếc xéo rồi cất cao giọng, "Thế nào, muốn trở về đấy?" Âm thanh nghe như chẳng có trình tự, sang sảng vào tai Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh ngừng cười lại, vẻ mặt khổ sở méo mó biện minh, "Sếp! Mặc dù chỉ là nhận viên quèn, nhưng thiết nghĩ, ta cần có nhau để phụ trách... Cớ sao giờ lại muốn tôi trở về..."
Cố Bắc Thần hừ lạnh " Với cậu phụ trách, nhưng một mình tôi làm cũng chẳng bại được.""
Tiểu Cảnh cười ha hả: "Sếp, theo người tôi qua đây theo JK, phụ trách có làm sai hay không?"
Đùa giỡn cái gì, việc đó là điều không cần phải tranh cãi, nếu Tiểu Cảnh có hai lòng, chết như thế nào cũng không ai dám nghĩ.
Huống chi, sếp là một người rất tốt, trắng đen rõ ràng, văn võ song toàn ra dáng người lãnh đạo. Nghĩ trăm sự quá tốt đẹp.
Thang máy mở cửa, trước mắt hắn là phòng họp. Khi tiếng giày hắn gõ xuống sàn trong phòng, muôn tiếng sột soạt của com lê va vào nhau. Tất cả đứng lên kính cẩn chào:
"Tổng giám đốc!"
Cố Bắc Thần ngồi ở đầu não buổi họp, ngay cạnh là Tiểu Cảnh đang kéo ghế. Hắn đứng dậy, dòng dạc cầm hờ kim dương tài liệu dõng dạc ầm vang, "Chiều nay sẽ là buổi đấu thầu thứ hai, tiết kiệm thời gian. Đặc biệt chú ý, mọi thứ phải hoàn hảo, tôi không muốn bất kỳ một sự sai sót nào..."
Ngắt một đoạn ngắn, hắn tiếp, "Công ty ta với công ty đối phương chỉ là một công ty nhỏ nhưng tôi muốn đấu bằng chính thực lực."
Khi nghe hắn dõng dạc tuyên bố, các quản lý cấp cao không dám lên tiếng nửa lời. Âu cũng chỉ là khép nép kinh sợ. Thình thoảng bị hỏi đến khảo sát ý kiến, cũng đều nghiêm túc trả lời nuông theo, không tí phản kháng.
Nhưng đến lúc hội nghị kết thúc, tổng tài cũng đưa ra một quyết định mà không ai ngờ tới được... Ý của hắn, là phải o bế công ty đó nhỏ vậy!
Mà lần này tiến vào được trận đấu cuối cùng của công ty, cũng chỉ có ba tiểu công ty nhà, hình như trợ lý đã nắm chắt kế hoạch kim dương?
"Ôi, tổng giám đốc, chẳng lẽ sếp muốn kim dương chuyên đề nhập vào ta?"
"Chẳng thể ngờ được chuyện gì cả, cảm giác tôi cũng..."
"Dù sao cũng được thêm đối sự, lại có kim dương nữa thì quá tốt rồi." Có người ngồi yên ổn đĩnh đạc phát biểu.
Giám đốc nhíu mày: "Những trước giờ kim dương quá giảo hoạt."
Vương tổng giám suy nghĩ cũng quá là: "Ba công ty nhỏ có kim dương bổ đề cũng có thế!"
Buổi chiều, nắng thu nhẹ nhàng lan tỏa khiến người ta lại muốn quay về sự oi bức và nóng nực của thời tiết mùa hè.
Những chuyên viên khoa học kĩ thuật của Đế Hoàng khi được mời đến buổi thầu, được giới truyền thông khắp nơi đưa tin săn đón tốn không ít giấy mực.
Lập tức, toàn bộ Lạc Thành đều ồ lên...
Tường hoa được bao phủ xung quang không gì đáng trách, mô hình của một công ty mới giống như là một con ngựa đen, cộng thêm việc thiết kế được đưa ra hết sức tỉ mỉ... Nhưng cuối cùng Kim Dương vẫn phải ra tòa án, khiến tin tức lập tức được tràn ra, khiến cho mọi người đều phải ghé mắt.
Mà bởi vì bao phủ xung quang cho nên cuối cùng phía bên khoa học kỹ thuật lại trở thành tài liệu cung ứng, Kim Dương lập tức nước lên thì thuyền lên... Nguyên bản khiến rất nhiều người cảm thấy chướng mắt, cũng nhao nhao ném đá.
Giản Mạt nhìn tin tức, đoán chắc lần này Cố Bắc Thần muốn chỉnh chết phía bên Kim Dương mới thôi...
Cũng nghĩ có thể hắn đã chơi đủ rồi, lại đột nhiên không muốn hắn đi?
Dù cho như vậy, mặc dù cảm giác khiến cho tập đoàn Đế Hoàng chịu tổn thất rất khó chịu, nhưng bởi vì vấn đề này có thể tạo ra được hiệu ứng, hơn nữa Kim Dương còn là nơi khiến cô cảm thấy bất mãn.
Cầm di động lên, Giản Mạt gửi cho Cố Bắc Thần một tin nhắn: A Thần, anh xác định là đang giúp em chỉnh chết tên đàn ông khốn kia, mà không phải đang giúp tên đàn ông khốn đó đánh bóng thương hiệu đấu chứ??
G tiên sinh: Ngoan ngoãn chờ xem kịch vui, tối đa một tiếng nữa sẽ biết kết quả.
Giản Mạt không nghĩ đến Cố Bắc Thần trả lời nhanh như vậy, nhìn mặt trên lời, trong lòng liền không tự chủ được dâng lên một tầng ngọt ngào, lập tức lấy lòng gửi tin nhắn: Được, nếu như hiệu quả tốt, em giúp lão công xoa bóp!
G tiên sinh: Xoa bóp tiểu huynh đệ?
"..." Giản Mạt cảm thấy mình thực sự không thể cùng Cố Bắc Thần nói chuyện phiếm cho tốt được, mặc kệ nói cái gì, hắn tuyệt đối đều là dùng nửa người dưới tự hỏi vấn đề.
Giản Mạt nghiến răng: Anh không sợ xài nhiều quá rồi sau này thành bất lực à, em là không quan tâm đâu!
Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn mang vẻ cảnh cáo của Giản Mạt, khoé môi mỉm cười vô ý thức dù không nhắn tin lại.
“Chậc chậc, cười đến vui vẻ như vậy…” Lâm Hướng Nam lên tiếng.
Lệ Vân Trạch hơi nhíu mày nhìn Cố Bắc Thần, “Là Thẩm Sơ?”
Cố Bắc Thần không trả lời, trong lòng bỗng khựng lại, âm thầm cau mày.
Long Kiêu hơi híp mắt, sắc bén nhìn, “Nếu như đối với Thẩm Sơ vẫn còn tình cảm, thì sớm giải quyết chuyện của Giản Mạt đi…”
“Lão đại, đó chính là nỗi khổ tình yêu của tam ca…” Lâm Hướng Nam nhíu mày vui cười nói, “Trong nhà hồng kỳ không ngã, gia ngoại cờ màu phiêu phiêu.”
“Giản Mạt là một cô gái tốt, nếu có thể, đừng làm tổn thương cô ấy.” Lê Vân Trạch tiếp lời, nghĩ đến tối qua nửa đường hai người tạm biệt, Cố Bắc Thần có chút không ổn nên cũng hơi lo lắng, “Quay đầu để biết lựa chọn đúng.”
Cố Bắc Thần hơi sững sờ, lập tức rơi vào trầm mặc.
Long Kiêu và Lệ Vân Trạch thông đồng liếc nhìn nhau, sau đó hai người bọn họ liền lập tức âm thầm nhíu mày.
Nếu như Cố Bắc Thần có động tâm với Giản Mạt, trong giả định Thẩm Sơ không trở về thì có lẽ sẽ trở thành một chuyện tốt đẹp hoàn hảo… Nhưng bây giờ… Thẩm Sơ đã trở về...