Editor: Nam Cung Tử Uyển
Truyền thông của Lạc Thành đứng chờ ở bên ngoài khách sạn Sofia, cuối cùng Cố Bắc Thần mang nữ nhân thần bí kia trốn thoát được, tin tức này trong nháy mắt liền truyền khắp toàn bộ Lạc Thành...
Cố Bắc Thần xảy ra scandal với không ít nữ nhân, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng có cấm kỵ không cho truyền thông phát ra ngoài.
Hơn nữa, chuyện trước kia có ghi lại, ái muội cũng rất nhiều, nhưng chưa từng ở cùng một chỗ với nữ nhân nào đó quá một đêm...
Hai điểm vừa kết hợp, mọi người liền nhao nhao nói người phụ nữ này là người được Cố Bắc Thần đối đãi rất đặc biệt, thậm chí mọi người còn tự mình suy nghĩ xem người phụ nữ thần bí đó là ai, biểu hiện trước nay chưa từng có sự tò mò, hiếu kỳ như vậy.
Sáng sớm, bất kể là giấy báo hay là tạp chí, hoặc là mạng lưới đều bị tin tức "Cố Bắc Thần cùng một người phụ nữ thần bí cùng rời khỏi khách sạn" bao trùm hết tất cả...
Có người phỏng đoán, người phụ nữ này thật ra là Cố phu nhân trong lời đồn, bởi vì Cố Bắc Thần không muốn để cô ấy dính vào scandal, cho nên mới sử dụng phương thức như thế... Nhưng rất nhanh đã có người phủ quyết.
Lại có người phỏng đoán, địa vị của Cố phu nhân lần này khó mà giữ được, Cố Bắc Thần bảo hộ người phụ nữ này như vậy, chắc hẳn là sắp sửa đem nữ nhân này thành nữ chính trong nhà.
Cũng rất nhiều người nhân nhắc đến scandal truyền ra gần đây của Cố Bắc Thần và Lục Mạn, nói rằng tình địch của cô đã bắt đầu xuất hiện...
Nói chung, mặc kệ bọn họ đang nói cái gì, cuối cùng mọi người lại không hề phát hiện có một nhân vật đang hết sức bi kịch, đó chính là Cố phu nhân trong lời đồn mà mọi người không biết là ai kia!
Tối hôm qua, Giản Mạt từ Lạc Đại đánh xe trở về Lam Trạch viên, cả đêm Cố Bắc Thần đều không trở về nhà, trái lại cô lại cảm thấy rất quen...
Chỉ là, cô không nghĩ đến, vừa đến công ty, Hướng Vãn sáp lại gần, chia sẻ tin tức trên mạng đang đồn đại ầm ầm kia cho cô nghe.
"Chậc chậc." Hướng Vãn vẻ mặt bát quái nhìn Giản Mạt, "Mạt tỷ, không phải là... Người phụ nữ tối hôm qua là chị đấy chứ?"
"Nếu như người đó là chị, chị nhất định sẽ đem em giới thiệu cho Thần thiếu, để cho em trở thành vợ nhỏ thứ năm hay thứ sáu của hắn..." Giản Mạt không vui trừng mắt, lập tức nói, "Còn không đi làm việc?"
Hướng Vãn bĩu môi, có chút mất mặt xoay người rời đi.
Giản Mạt ở thời điểm Hướng Vãn xoay người rời đi, thì sắc mặt cô đột nhiên trở nên có chút cứng ngắc, nếu như là trước đây, đối với những tin tức như vậy cô nhất định cũng chỉ cười cười cho qua, cũng hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác nhìn mình.
Nhưng hôm qua, sau khi mới vừa thấy rõ tâm ý của mình, hôm nay lại liền nhìn thấy tin tức của Cố Bắc Thần như thế, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu không thể nói rõ...
Giản Mạt nói trắng ra là không biết cảm xúc của mình đối với Cố Bắc Thần là như thế nào, nhưng tin tức như vậy truyền ra, cô lại hoàn toàn hiểu được, nếu như là người mà hắn không để bụng, tuyệt đối sẽ không bảo hộ như vậy.
Thế nhưng hai người bọn họ ở khách sạn qua một đêm, lại còn bị truyền scandal như vậy?
Giản Mạt đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cái loại cảm giác chua chát đó khiến cho dạ dày cô đều trở nên co giật, co quắp khó chịu đến đến mức khiến cô muốn nôn.
Trong bụng khó chịu thì không nói, ngay cả vị trí của trái tim cũng co quắp theo... Giản Mạt rõ ràng cảm giác khổ sở này chính là, ghen!
Không hiểu ra sao cả, sau đó cô liền nhớ lại Sở Tử Tiêu hôm qua nói với cô câu nói kia... Chẳng lẽ, người phụ nữ này chính là người được gọi là người phụ nữ duy nhất trong tim của Cố Bắc Thần kia hay sao?
Cả ngày, khuôn mặt Giản Mạt đều mang vẻ phờ phạc, chỉ cần một chút rảnh rỗi, trong đầu lại toàn nghĩ đến sự việc "Cố Bắc Thần qua đêm với một người phụ nữ".
Quả nhiên, trái tim của con người nếu như bị ai đó cướp đi, đều sẽ biến thành cái loại tình yêu trong thế giới của bệnh tâm thần! À không, phải nói là còn hèn mọn hơn cái loại đó!
Sau khi tan việc, Giản Mạt đi bệnh viện xem Lý Tiểu Nguyệt như thế nào rồi, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai sẽ có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Thế nhưng, sau khi cô tới bệnh viện, Lý Tiểu Nguyệt lại không có ở trong phòng bệnh...
"Xin chào, xin hỏi người trong phòng bệnh này đã đi đâu rồi?" Giản Mạt lôi một hộ sĩ lại hỏi.
Hộ sĩ liếc nhìn phòng bệnh, sau đó mới lên tiếng: "À, vừa có một phụ nữ đến tìm cô ấy, hai người đó hình như ở trong phòng bệnh nói chuyện qua lại mấy câu, sau đó cô ấy liền cùng người phụ nữ kia đi ra ngoài rồi..."
Giản Mạt trong nháy mắt nhíu mày, "Cô có biết hai người bọn họ đi đâu không?"
Hộ sĩ lắc lắc đầu, "Tôi cũng không rõ lắm..."
"Cảm ơn!" Giản Mạt nói cám ơn, sau đó liền gọi điện thoại cho Lý Tiểu Nguyệt, nhưng lại không có người nào nhận máy.
Trong lòng đột nhiên lướt qua một cảm giác bất an, Giản Mạt xoay người liền đi tìm một ít nơi ở bệnh viện, nhưng đều không tìm được...
"A, trên sân thượng hình như có người đang cãi nhau..." Đột nhiên, bên cạnh cô có người kêu lên một tiếng.
Tâm Giản Mạt đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu lên liền nhìn về hướng phía trên sân thượng... Liền nhìn thấy Lý Tiểu Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân, cả người đều bị một người phụ nữ áp trên lan can, bàn tay người phụ nữ kia còn siết chặt cổ cô ấy, mà tay cô ấy cũng lôi kéo tóc của nữ nhân kia.
Sắc mặt lập tức trở nên hoảng sợ, Giản Mạt không dám đứng yên, vội vàng chạy vội tiến vào thang máy, vội vã chạy lên sân thượng của bệnh viện.
"Lý Tiểu Nguyệt, cô có biết xấu hổ hay không, vậy mà dám câu dẫn chồng tôi, còn dám mang thai đứa nhỏ..." Người phụ nữ kia sắc bén siết chặt Lý Tiểu Nguyệt, "Tôi hôm nay muốn nhìn xem, da mặt của cô rốt cuộc dày đến đâu."
Lý Tiểu Nguyệt cũng không phải người dễ chọc vào, trực tiếp túm tóc của người phụ nữ kia, "Loại đàn ông đê tiện đó xứng để tôi mang thai đứa con của hắn hay sao... Kim Thục Mạn, tôi câu dẫn hắn ta thì thế nào? Điều đó chỉ có thể nói rõ người đàn ông của cô thiếu câu... Tôi mang thai đứa nhỏ thì thế nào, đó là bởi vì nhiều năm như vậy mà cô cũng không có lấy một đứa con cho riêng mình!"
"Cô có thể mang thai thì sao chứ? Còn không phải là bị một cước của hắn đạp cho sảy thai hay sao..." Kim Thục Mạn lên tiếng cười chế nhạo, cùng Lý Tiểu Nguyệt ẩu đã thành một chỗ.
Khi Giản Mạt vừa lúc đi lên, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cô không nói hai lời, liền tiến vào trong cuộc ẩu đả kia, một phen đem Kim Thục Mạn đẩy ra.
"Đàn bà đê tiện nhà cô, cô dám đẩy tôi, cô có biết tôi là ai không?" Kim Thục Mạn sắc bén hướng về phía Giản Mạt liền gào thét một trận.
Đôi mắt lạnh lùng của Giản Mạt nhìn cô ta một cái, hừ lạnh nói: "Chỉ có những nữ nhân không có suy nghĩ mới nói ra những lời sắc bén như vậy... Về nhà quản người đàn ông của cô cho thật tốt, nếu như cô còn dám đến đây quấy rối Tiểu Nguyệt một lần nữa, tôi liền báo cảnh sát!"
Tiếng cười lạnh lùng chế nhạo vang lên, Giản Mạt liếc nhìn Kim Thục Mạn, sau đó liền đỡ thân thể có chút mệt mỏi của Lý Tiểu Nguyệt hướng về phía cửa sân thượng đi đến.
Kim Thục Mạn bị khí thế của Giản Mạt đánh đến, lập tức trở nên sững sờ, đến khi phản ứng kịp thì hai người bọn họ đã quay người rời đi.
Sau khi đưa Lý Tiểu Nguyệt trở về phòng bệnh cô mới nhớ đến, không biết Kim Thục Mạn lấy tin tức ở chỗ nào, lại có thể biết được Lý Tiểu Nguyệt nằm viện là bởi vì lưu sản, lập tức đến tìm cô ấy trút giận.
"Tay của cậu có sao không?" Lý Tiểu Nguyệt nhìn dấu vết bị gãi đỏ ở trên tay của Giản Mạt, sau đó hỏi.
Giản Mạt nhìn nhìn, làm ra vẻ mặt không sao cả, chỉ lắc lắc đầu, sau đó nhìn bộ dạng có chút nhếch nhác của Lý Tiểu Nguyệt, tâm tình đặc biệt trầm trọng.
"Con nhóc, mình muốn xuất viện..." Lý Tiểu Nguyệt nhợt nhạt lên tiếng.
Giản Mạt mấp máy cánh môi, cái gì cũng không hỏi liền nói: "Ừ, mình đi làm thủ tục."
"Con nhóc, cám ơn cậu..." Lý Tiểu Nguyệt khóe miệng câu lên một nụ cười, "Cám ơn cậu đã ở bên cạnh mình."
Giản Mạt nhìn cô cũng không nói gì thêm, chỉ là cho cô một nụ cười an ủi, sau đó mới xoay người đi làm thủ tục xuất viện.
Đưa Lý Tiểu Nguyệt trở về nhà trọ của cô ấy, Giản Mạt lại đi siêu thị gần đó mua thịt cùng một số thực phẩm dinh dưỡng, làm cơm chiều, sau đó cùng nhau ăn...
Bầu không khí có chút hơi ngưng trọng, Giản Mạt không muốn làm Lý Tiểu Nguyệt buồn, cho nên không hề đề cập đến sự việc ở bệnh viện.
Mà Lý Tiểu Nguyệt bởi vì ngày hôm qua nhìn ra tâm tư của Giản Mạt đối với Cố Bắc Thần, sợ cô không vui, cũng không có hỏi sự việc sáng sớm hôm nay của Cố Bắc Thần.
Hai người tránh những lời này, cũng không tán gẫu khi đang ăn cơm, thẳng đến khi di động của Giản Mạt truyền đến âm thanh của tin nhắn.
Lệ Cẩn Tịch: Mỹ nữ, trễ một chút đến Thiên Đường Dạ, có một cuộc hẹn, có muốn cùng nhau đi đến đó hay không? Thuận tiện liền giới thiệu mấy người đang cần nhà thiết kế! Đến đây đi đến đây đi!
Giản Mạt ngoài ý muốn nhận được tin nhắn của Lệ Cẩn Tịch, cô vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi cô định từ chối thì trong đầu lại nghĩ đến nghề nghiệp bây giờ của mình cũng cần một chút quan hệ, cũng chỉ có thể đáp ứng.
"Cậu có việc bận thì đi đi." Lý Tiểu Nguyệt mở miệng, "Mình ở đây ngủ một lúc..."
Giản Mạt gật gật đầu, "Đừng suy nghĩ nhiều, được chứ?" Cô mím môi, "Tiểu Nguyệt, không có chuyện gì mà chúng ta lại không thể vượt qua được, mặc kệ bây giờ cái gì bị mất đi, ít nhất chúng ta vẫn còn ở đây, không phải sao?"
Lý Tiểu Nguyệt trong lòng lan tràn một trận ấm áp, "Ừ."
Giản Mạt ôm Lý Tiểu Nguyệt sau đó mới rời đi... Chỉ là, nếu như cô biết khi cô đến nơi hẹn đó lại có thể phát hiện ra được một chút sự tình, cô có lẽ cũng sẽ không đến!