Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 22: 22: Ông Lớn Giới Kinh Doanh Thần Bí!





Tống Bảo Nghi nhìn Chu Phượng Ngôn, trong mắt đầy sự kiên định.

Cô thật sự nắm chắc mình có thể trị khỏi cho Vân Thi Dao.

Không phải tám mươi.

Mà là một trăm phần trăm!
Nói tám mươi là do cô khiêm tốn.

Tống Bảo Nghi cho rằng, bất kể lúc nào đi nữa thì vẫn nên khiêm tốn.

Chu Phượng Ngôn nhìn Tống Bảo Nghi, vẻ mặt hơi phức tạp, lại có chút dao động.

Chốc lát, Tống Bảo Nghi tiếp tục nói: "Vân thái thái, Trung y chú trọng ở duyên và sự tín nhiệm, nếu bà không tín nhiệm tôi, thì chỉ có thể nói là tôi và Vân tiểu thư không có duyên."
Nói tới đây, Tống Bảo Nghi đứng dậy: "Thời gian của bà quý giá, nếu tôi và Vân tiểu thư đã không có duyên, thì không làm phiền bà nữa."
Đây là khí phách của người học y.

Chu Phượng Ngôn không tín nhiệm cô, đó là tổn thất của bà ta.

Bà ta sẽ hối hận.

Chính vào lúc Tống Bảo Nghi sắp rời đi, Chu Phượng Ngôn mở miệng: "Tống tiểu thư đợi chút!"
Tống Bảo Nghi quay đầu nhìn Chu Phượng Ngôn, vẫn là dáng vẻ dịu dàng phóng khoáng.

"Vân thái thái, bà còn có việc gì sao?"
Chu Phượng Ngôn nhìn Tống Bảo Nghi, "Tôi tin cô, Tống tiểu thư."
Suy cho cùng thì Tống Bảo Nghi cũng là học trò của Ngô Việt.

Ngô Việt có danh hiệu là Biển Thước sống.

Vì nguyên do dung mạo nên những năm gần đây, Vân Thi Dao ngày càng tự ti, nhát gan, thân là mẹ, bà không thể trơ mắt nhìn con gái mình trở thành bộ dạng như vậy.

Vậy nên.


Bà lựa chọn tin tưởng Tống Bảo Nghi.

"Tống tiểu thư, con gái tôi phải làm phiền cô rồi."
Tống Bảo Nghi cười điềm đạm, "Cảm ơn sự tín nhiệm của bà.

Thân là người học y, cứu người là trách nhiệm của chúng tôi."
Chu Phượng Ngôn lại hỏi: "Tống tiểu thư, xin hỏi khi nào cô thể bắt đầu trị liệu cho con gái tôi?"
Tống Bảo Nghi nói: "Tôi cần xem mặt của Vân tiểu thư để phối một số dược liệu."
"Vậy giờ tôi sẽ gọi Thi Dao đến."
"Vâng." Tống Bảo Nghi gật đầu.

Không lâu sau, Vân Thi Dao đã tới, "Mẹ."
"Thi Dao." Chu Phượng Ngôn đi tới dắt tay Vân Thi Dao, "Cho Tống tiểu thư xem mặt của con đi."
Nghe vậy, Vân Thi Dao ngẩng đầu nhìn Tống Bảo Nghi, không nói ra được cảm xúc trong mắt là gì.

Cô đã trải qua quá nhiều thất vọng.

Giờ đây, cô sớm không còn ôm bất cứ hi vọng gì nữa.

Tống Bảo Nghi đi qua, hữu hảo nói: "Vân tiểu thư, phiền cô tháo khẩu trang xuống."
Vân Thi Dao ngẩn người.

Cô thật sự rất không muốn người khác nhìn thấy vết sẹo của mình.

Cô không chịu nổi ánh mắt khác thường của họ.

"Thi Dao ngoan." Chu Phượng Ngôn nhẹ giọng nói: "Cho Tống tiểu thư xem thử nhé."
Tống Bảo Nghi tiếp lời: "Vân tiểu thư, trong mắt bác sĩ chúng tôi không phân biệt đẹp xấu, nhiệm vụ của tôi là trị khỏi mặt cho cô."
Vân Thi Dao cắn môi, chần chừ tháo khẩu trang ra.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, rằng vết sẹo trên mặt Vân Thi Dao sẽ không quá tốt, nhưng khi thực sự nhìn thấy nó, Tống Bảo Nghi vẫn bị giật mình.

Hơn nửa gương mặt đều là vết sẹo bỏng, dữ tợn đáng sợ, thảo nào đứa bé kia lại sợ đến ngất xỉu.


Nhìn thấy vẻ kinh dị lộ ra trên mặt Tống Bảo Nghi, Vân Thi Dao vội vàng đeo khẩu trang lại.

Cô vốn nghĩ rằng Tống Bảo Nghi sẽ không sợ.

Ngờ đâu...!
Chu Phượng Ngôn nhìn Tống Bảo Nghi, "Tống tiểu thư, như thế nào?"
Tống Bảo Nghi nén sự kinh hoảng xuống đáy lòng, "Vết sẹo của Vân tiểu thư có hơi nghiêm trọng, tôi về sẽ phối một chút thuốc, dự là trong khoảng mười lăm ngày sẽ phối xong, tới lúc đó tôi sẽ đến nhà trị liệu cho Vân tiểu thư."
Tuy chỉ mới nhìn một cái, nhưng cô đã nhanh chóng xác định được tình trạng khuôn mặt của Vân Thi Dao.

Nếu là người khác, thì căn bản sẽ bó tay loại sẹo cũ này.

Nhưng cô là ai?
Cô là Tống Bảo Nghi!
Cô hoàn toàn nắm chắc có thể chữa khỏi cho Vân Thi Dao.

Chỉ cần cô chữa khỏi cho cô ta, đến lúc đó, cô sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của Vân Thi Dao!
Lúc đó, cô nói cái gì, cô ta sẽ làm cái đó.

"Tống tiểu thư, vậy thì quá cảm ơn cô rồi!" Chu Phượng Ngôn vô cùng xúc động.

Tống Bảo Nghi điềm đạm cười, "Tôi đã nói rồi mà, đây là trách nhiệm của người học y."
Chu Phượng Ngôn càng tán thưởng Tống Bảo Nghi.

Sau khi coi bệnh xong, Vân thái thái chào mọi người một tiếng rồi dẫn Vân Thi Dao rời khỏi.

Chủ đề trò chuyện của đám người lại trở về Tống Bảo Nghi.

"Tống tiểu thư ưu tú như vậy, lại còn biết y thuật, lẽ ra phải chọn một người chồng tốt.

Đúng là hời cho..." Hai chữ phế vật đã tới khóe miệng lại cua gấp thành, "Lão tam rồi!"
Tuy Úc Đình Chi là phế vật, nhưng dù gì cũng là vị hôn phu của Tống Bảo Nghi, trước mặt Tống Bảo Nghi thì vẫn nên nể mặt chút.


Nghe vậy, vẻ mặt Chu Lôi bất biến nói: "Phương thái thái, bà có nhớ nhầm không đấy? Có hôn ước với Úc Đình Chi là Tống Họa trưởng nữ nhà tôi."
Trưởng nữ?
Đám người chợt nhớ ra, vợ chồng nhà họ Tống còn có một đứa con gái nuôi.

"Đúng đúng đúng." Phương thái thái cũng là một người khôn khéo, lập tức phản ứng lại, cười nói: "Là tôi nhớ nhầm! Là tôi nhớ nhầm rồi!"
Lý thái thái bên cạnh nói: "Người theo đuổi Tống tiểu thư có thể xếp hàng từ thành phố Giang đến tận thành phố Vân bên cạnh đó! Lão tam nhà họ Úc có tư cách gì mơ tưởng đến Tống tiểu thư? Theo tôi thấy, Tống tiểu thư rất xứng với cậu Nhàn Đình!"
Cậu Nhàn Đình là ông lớn nổi tiếng nước Hoa.

Đừng nói ở nước Hoa, dù trên quốc tế cũng là một sự tồn tại khiến người nghe thấy liền mất mật.

Ba năm trước, tổng thương hội mà anh sáng lập đã chiếm được một chiếc ghế trên thị trường quốc tế, phàm là thương nhân nước Hoa, muốn làm ăn thì đều cần đến sự phù trợ của anh.

Đồng thời, anh cũng là thần bảo hộ của các thương nhân, là ngọn đèn chỉ đường dẫn lối cho họ.

Chỉ là cậu Nhàn Đình quá thần bí, chưa từng lộ mặt trên báo tài chính kinh tế, vậy nên ngoại giới cực kỳ tò mò về anh.

Nhắc đến cậu Nhàn Đình, trên mặt Tống Bảo Nghi hiện lên vài phần ngượng ngùng.

Cậu Nhàn Đình là thần tượng của cô, cũng là hình mẫu lý tưởng của cô.

Dù sao, thân là nhân vật chính, một là cô không lấy chồng, hai là phải lấy người tài giỏi nhất!
Tuy rằng hiện tại cô chưa từng gặp cậu Nhàn Đình, nhưng cô tin rằng sẽ có một ngày, cậu Nhàn đình sẽ cúi người vì cô.

Người ưu tú luôn hấp dẫn lẫn nhau!
Tiệc trà kết thúc.

Chu Lôi hỏi: "Sao rồi Bảo Nghi? Con có nắm chắc vết thương của Vân tiểu thư không?
"Mẹ đừng lo, con chắc chắn sẽ phục hồi dung mạo cho Vân Thi Dao."
Nghe thấy câu này, Chu Lôi vô cùng kích động, "Bảo Nghi à, vinh dự về sau của nhà họ Tống chúng ta phải dựa vào con rồi!"
Đừng nói thành phố Giang, dù là cả nước Hoa, cũng không tìm ra được cô gái ưu tú như Tống Bảo Nghi.

"Dạ." Tống Bảo Nghi gật gật đầu.

Cô có lòng tin là mình có thể đưa nhà họ Tống lên đỉnh giới hào môn.

Chu Lôi nói: "Bảo Nghi, nếu con có thể gả cho cậu Nhàn Đình, thì đời này của mẹ sẽ không uổng phí!"
Nhưng cậu Nhàn Đình à!
Là sự tồn tại như thần!

Tống Bảo Nghi hơi cong khóe miệng, tuy không nói, nhưng đáy mắt tràn đầy thần sắc nhất định phải có được.

Hôm nay là ngày Ngô lão thần y tái khám cho Thượng Quan Nghênh Nghênh.

Ba ngày trôi qua, vết thương trên mặt Thượng Quan Nghênh Nghênh quả thật khá lên không ít.

Bắt mạch xong, Ngô lão thần y sờ sờ chòm râu trắng tuyết của mình, "Ông Thượng Quan, bà Thượng Quan, còn có cậu Trình, ba vị cứ yên tâm, Thượng Quan tiểu thư đã ổn rồi! Nửa tháng sau có thể nhìn thấy ánh mặt trời rồi."
"Thật sao?" Thượng Quan Nghênh Nghênh vô cùng kích động.

Ngô lão thần y gật gật đầu.

Ông hành nghề y nhiều năm như vậy, hiếm khi sai sót.

"Cảm ơn ngài." Trình Lâm lấy thẻ ngân hàng sớm đã chuẩn bị xong ra, "Một chút tấm lòng, mong ngài vui lòng nhận cho."
Ngô lão thần y đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao ông cũng dựa vào chữa bệnh để kiếm ăn, "Nếu có vấn đề gì, hai vị có thể bảo cậu Trình liên hệ với tôi."
"Vâng."
Thượng Quan Chính tiễn Ngô lão thần y.

Trong phòng.

Trình Lâm vô cùng vui mừng, nhìn Trình Vũ Ngang nói: "Ngô lão thần y đúng là danh bất hư truyền!"
Trình Vũ Ngang cười nói: "Đó là đương nhiên! Dù gì ông ấy cũng là hậu nhân Biển Thước mà!"
Thượng Quan Nghênh Nghênh sờ mặt mình, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, "Cháu cảm ơn cậu."
Trình Vũ Ngang vỗ đầu Thượng Quan Nghênh Nghênh, "Đứa trẻ ngốc này!"
Sáng sớm hôm sau.

Một tiếng kêu sợ hãi phá tan sự yên tĩnh nhà họ Thượng Quan.

Hai người Trình Lâm và Thượng Quan Chính chạy đến phòng con gái trước tiên, khẩn trương hỏi, "Sao vậy Nghênh Nghênh?"
Hai tay Thượng Quan Nghênh Nghênh che mặt, khóc đến tê liệt tâm phế, "Ba mẹ! Làm sao bây giờ! Mặt con không xong rồi! Mặt con không xong rồi!"
"Nghênh Nghênh, không sao, con đưa mặt cho mẹ xem nào!" Trình Lâm bình tĩnh lại, dịu dàng an ủi.

Nghe vậy, Thượng Quan Nghênh Nghênh ở trên giường chầm chậm ngồi dậy, thả tay xuống.

Thấy mặt của con gái, Trình Lâm và Thượng Quan Chính đều kinh hãi!
Chỉ thấy khuôn mặt vốn đang dần tốt lên, bây giờ lại bắt đầu lở loét, miệng vết thương chảy dịch vàng trắng đan xen, nhìn thấy mà phát hoảng, cùng lúc đó, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối.

Trình Lâm lập tức quay đầu nhìn Thượng Quan Chính, "Mau! Mau gọi điện thoại bảo Trình Vũ Ngang qua đây!".