Hào Môn Sủng Hôn

Chương 77: Phiên Ngoại: Yêu Thầm (Truyện của Tư Thần)




Tháng tám như một cái lò lửa thiêu đốt tới tận cùng, làm cho sân thể dục xi măng bị phơi tới nóng bỏng, chói mắt. Chỉ có những cậu trai trẻ tuổi, một chút cũng không để ý tới những chuyện này, vội vã chạy trên đó, rải mồ hôi của thanh xuân xuống sân.

"Tư Thần."

Tư Thần thay người chơi bóng, mở một chai nước khoáng, đổ lên mái đầu đầy mồ hôi, nghe thấy có người gọi tên mình, bàn tay to tùy tiện lau lau mặt một phen, trầm mặc quay đầu lại.

Cô gái đối diện với đôi mắt trầm ổn không gợn sóng của anh, trong lòng có chút khẩn trương theo phản xạ, nhưng ngay sau đó cô vẫn cố lấy dũng khí bước lên trước một bước, "Tư Thần, xin cậu hãy chấp nhận..."

"Toét——!"

Tiếng còi bén nhọn đột ngột vang lên ở bên kia sân thể dục, tựa như một cọc tiêu đi nhầm hướng, cắm thẳng vào vân tiêu, cũng trực tiếp cắt đứt lời thổ lộ chưa kịp nói ra của cô gái.

"Xin lỗi, cậu mới nói gì?" Tư Thần quay đầu lại nhìn một cái, bên kia đã có tiếng điểm số xa xa truyền tới, lại quay đầu nhìn cô gái kia hỏi một câu.

Hốc mắt của cô gái lập tức đỏ bừng, không phải bởi đối phương không chuyên tâm nghe mình nói, mà bởi ngay cả lời thổ lộ của mình đối phương căn bản cũng không chú ý, chuyện này cho thấy đối phương căn bản không thể nào có cái ý kia, tùy tiện thổ lộ, cũng chỉ làm cho cả hai bên thấy khó xử mà thôi.

Tư Thần có chút mờ mịt, không biết tại sao cô gái lại đột nhiên khóc lên.

"Không có gì, thật xin lỗi, quấy rầy rồi." Cô gái vội khom người, xoay người hốt hoảng lao đi như một con bướm bay đi.

Đường Huyền lắc lắc tay, đi xuống khỏi sân bóng, nhìn theo ánh mắt anh thấy bóng dáng yểu điệu của cô gái kia, cười nói: "Lại có người tới thổ lộ với cậu?"

Tư Thần nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, lúc này mới hiểu rõ mục đích của cô gái, có điều anh cũng không quá để ý, bởi anh vĩnh viễn cũng không thể đáp lại các cô.

Đây là một trường học được gọi là "Bồi dưỡng người thừa kế", nó cũng không tuyên truyền ra bên ngoài, tuyển học viên mới, gần như không có mấy người dân thường biết được sự tồn tại của nó, mà người được đưa tới học viện này, không giống như những người nhà giàu quý tộc người lớn nhét tiền vào cho con vào học, có thể được nơi này thu nạp, đều là các đệ tử được gia tộc nhìn trúng, kí thác kì vọng cao, nói đơn giản, họ tới đây, là học, cũng là để phát triển mối quan hệ, những chuyện khác thì không cần phân tâm.

Giống như cô gái vừa rồi, tuy giữa đường cô lại đào ngũ, sinh ra tình ái mộ với bạn học cùng, nhưng sau khi bị hạ "sắc lệnh chỉ hôn" thì cô nhanh chóng tỉnh táo lại, rồi sau đó kịp thời ngăn chặn tình cảm lại, kịp thời ngăn lại tổn hại cho mình.

Tư Thần và Đường Huyền cùng nhau vào học, tính cách hai người tương đối hợp nên rất thân.

Hai người cùng đi vào hai gian phòng tắm, tắm xong, Đường Huyền cầm quyển sách dày cộp gặm tiếp, vừa gặm vừa phân tâm nói chuyện với anh, "Sau khi cậu tốt nghiệp rồi có định ra ngoài gây dựng sự nghiệp không?"

Vấn đề này làm Tư Thần có chút phiền não, nhưng anh biết đây là vấn đề hiện thực sớm muộn gì bản thân cũng phải gặp, anh xoa xoa trán nói: "Tính sau đi." Thành tích của anh thực ra cũng không tệ lắm, thực hành làm cũng khá tốt, tuy không bằng Đường Huyền - thiên tài kinh thương có năng khiếu bẩm sinh thì cũng có thể duy trì được vị trí trong top hai, ba mươi, ở một trường học quản lí nghiêm khắc thế này thì đã là rất không tồi, nhưng anh thực sự là không có hứng thú với mấy việc kinh thương này.

Người nhà họ Tư nếu không phải tòng quân, thì chính là đi con đường làm quan, ý của ông nội là muốn chọn ra một đứa cháu làm kinh thương, tích lũy tài phú cho gia tộc trong tương lai, ý của ông cụ rất rõ, một khi nhà họ Tư không có gốc rễ sâu là ông đây thì sẽ phải đối mặt với sự ganh đua tới đổ máu của đời sau, mất đi ưu thế, nếu không có tài phú chống đỡ sau lưng, sẽ rất gian nan.

Tư Thần chính là do ông cụ chọn ra, ông nhìn trúng sự trầm ổn của Tư Thần, nhưng cũng biết khuyết điểm của anh quá rõ nên thực ra ông vẫn luôn duy trì thái độ xem xét.

Đường Huyền không hỏi lại, đã quay đầu tập trung trầm tư đọc sách trong tay.

Tư Thần cũng ngồi bên cửa sổ, đọc sách trong chốc lát, lúc sau bỗng nhiên nghe thấy có người dưới tầng gọi, "Tư Thần, các đàn em tới học rồi, xuống đây giúp chút đi."

Tư Thần đáp lời, đứng dậy chạy xuống tầng, rõ ràng hoạt động thể lực càng hấp dẫn hơn sách vở buồn tẻ...

...

Nhà họ Sở vì muốn sớm bồi dưỡng cho Sở Nghiễm Ngọc nên đã sớm sắp xếp lịch học cho y. Thực ra Sở Gia Đức chẳng hề để tâm tới những việc này, hoặc nên nói là ông ta đã không còn để tâm tới Sở Nghiễm Ngọc như vậy, tất cả chuyện này đều là do dòng họ sắp xếp, Sở Nghiễm Ngọc cũng đã quen với tháng ngày cha bận rộn tới mức không rảnh đâu đi lo cho mình rồi.

Quản gia giúp y mang hành lí xuống xe, bởi trong trường học không cho phép mang người hầu hay quản gia vào, mọi chuyện chỉ có tự mình làm, hoặc là dùng tài ăn nói, thậm chí là "nhan sắc" để những thiên chi kiều tử khác giúp mình, cũng có thể phát huy sở trường của mình để đạt được, cũng có thể coi là một loại rèn luyện.

Chẳng qua ưu thế của Sở Nghiễm Ngọc thực sự quá rõ ràng, thiếu niên mười sáu mười bảy, thân cao dáng như ngọc, nụ cười ôn hòa luôn luôn treo trên khuôn mặt tinh xảo như đồ sứ, đẹp tới có chút lóa mắt.

Vì thế sau khi y xuống xe, rất nhanh đã có vài đàn anh đàn chị chủ động tới hỏi xem y có cần giúp không, Sở Nghiễm Ngọc dịu dàng lại galant từ chối mấy đàn chị xinh đẹp, dù sao hành lý của y vốn cũng chẳng nhiều lắm, cũng đã được một đàn anh dáng người cao lớn xách đi giúp rồi.

Khi Tư Thần tới, tân học viên tới báo danh cũng đã đi gần hết rồi, anh giúp bạn học nữ thu dọn bàn ghế chiêu sinh, nghe các cô ríu rít, kích động bàn tán rằng trong số các đàn em có một em trai cực kì đẹp trai, thật muốn đi thông đồng!

"Cực phẩm, vừa rồi còn cười với tớ nữa, dễ thương baby, vừa xinh vừa đẹp trai, cười tới mức lòng chị đây cũng muốn nhũn a a a ——"

Tư Thần nghe mà cảm thấy hứng thú, anh vốn đã thích đàn ông, đúng lúc thẩm mỹ khi còn trẻ cũng có chút giống với những cô bé này, anh cũng có chút muốn đi xem cậu bé kia.

Thật đáng tiếc, bởi đủ các nguyên nhân mà một thời gian dài sau khai giảng anh cũng chưa từng có cơ hội nào gặp được cậu bé vừa xinh vừa đẹp trai kia, anh chỉ biết kí túc xá của cậu ấy cách rất xa kí túc xá của mình, phòng học cũng vậy, đường đi mỗi ngày gần như đều không giao nhau.

Tư Thần cũng có chút tiếc nuối nhưng cũng chưa nghĩ gì nhiều.

Chỉ là không lâu sau, trường học tổ chức vũ hội, anh mới ngoài ý muốn gặp được đối phương.

Cho dù mới mười sáu mười bảy tuổi thì khí chất của Sở Nghiễm Ngọc vẫn cứ ôn nhã lại galant như thế, nụ cười tinh xảo trên mặt luôn thường trực, một thân lễ phục thuần trắng thậm chí còn bị y mặc ra cảm giác thánh khiết, y tựa như trời sinh đã là một vật phát sáng, dù có đi tới nơi nào, cũng có thể mau chóng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Tư Thần lúc ấy cũng vẫn còn là thiếu niên đã sợ ngây người, tựa như có nước lũ ầm ầm kéo tới trong đầu anh, gào thét chiếm cứ lí trí và năng lực biểu đạt của anh, anh cứ vậy nhìn đối phương, tận tới lúc đối phương bắt cặp nhảy với bạn nữ, sắp không thể nhìn thấy thì anh mới ngơ ngẩn hoàn hồn lại.

Lúc sau, họ vẫn không có nhiều cơ hội tiếp xúc, nhưng dưới đáy lòng thiếu niên đã được gieo một hạt giống mang tên "tình yêu", hạt giống này không hiểu sao mọc từ dưới đất mà lên, trở thành một nguồn lực mạnh mẽ thuộc về sinh mệnh?

Anh vẫn luôn không nhịn được nán lại thật lâu nơi đối phương từng qua, chỉ vì muốn được đối phương liếc mắt nhìn một cái, hoặc là tới nhà ăn ăn một chút thức ăn đối phương từng ăn, những món này với anh mà nói có hơi ngọt, anh vốn cũng không thích ăn, nhưng dưới ánh sáng tình yêu, mọi thứ đều có thể gạt sang một bên. Anh vừa thưởng thức những món ngọt này, vừa tưởng tượng cảm nhận của thiếu niên khi ăn xong chúng, tựa như họ có thể tâm ý tương thông vậy.

Không có gì có thể cứu vớt tâm hồn của một thiếu niên đang yêu, Tư Thần không dám đi quấy rầy đối phương, bởi đối phương rõ ràng thích con gái, đối phương vẫn luôn rất săn sóc họ, hơn nữa ở chung với họ cũng rất vui vẻ, mà lí trí cũng nói cho anh biết, dù bây giờ họ có thể ở bên nhau thì cũng sẽ không có kết quả, bởi lực lượng đơn bạc của họ chẳng thể nào bảo vệ được tình yêu của họ, vì thế anh chỉ có thể mỗi ngày nén nỗi cuồng si tình yêu này dưới đáy lòng.

Tình yêu bởi bị nén xuống mà càng được ấp ủ tới thơm ngọt thuần hậu, dư vị cũng càng dài lâu, cũng mang theo độc tố trí mạng.

Thành tích học tập của Tư Thần ở tuổi dậy thì của anh ngày càng sa sút, thầy cô tự mình tới gặp anh nói chuyện, còn gọi điện cho người lớn trong nhà họ Tư. Tư Thần không phải không nghĩ tới chuyện học hành thật tốt, sau đó đạt được sức mạnh càng lớn để bảo vệ tình yêu của mình, nhưng hormone tuổi dậy thì như trải qua thời kì ủ bệnh thật lâu, thời kì phản nghịch tới muộn của anh cuối cùng cũng tới, như bùng nổ, kinh thiên động địa, ai cũng không khuyên được anh, bao gồm cả bản thân anh, cũng không khuyên được mình.

Ông cụ Tư thật thất vọng về anh, sau khi nói mãi cũng không có hiệu quả thì ném thẳng anh vào bộ đội.

Một ngày trước hôm đi, Tư Thần đứng trong rừng cây nhỏ trước kí túc xá của Sở Nghiễm Ngọc cả một đêm, không thấy đối phương, chỉ có thể ngóng trông cửa sổ thật lâu.

Không ai biết tâm tư của anh, đây là cảm giác thuộc về ngọt ngào và ưu thương của thiếu niên, chỉ có Đường Huyền giao hảo với anh là biết một chút ít.

Thấy anh mang quầng thâm mắt về lại kí túc xá, Đường Huyền có chút lo lắng hỏi, "Cậu không tới gặp mặt cậu ấy một lần sao?"

Tư Thần lắc đầu, "Không cần."

Đường Huyền cũng không biết nên nói gì nữa.

Tư Thần thu dọn xong đồ đạc của mình rất nhanh, trước khi đi anh dừng một chút, mới thấp giọng nói: "Phiền cậu giúp tôi để ý tới em ấy một chút." Học tập và sinh hoạt ở trường học rất nghiêm, kỉ luật cũng vậy, không có mấy ai bắt nạt người khác nhưng nơi nhiều người, dù sao cũng khó tránh khỏi mâu thuẫn, có Đường Huyền học lớp trên để ý tới hộ thì những người muốn bắt nạt người khác kia cũng sẽ không dám làm quá lên.

Đường Huyền đồng ý, "Được rồi."

Tư Thần gật đầu, không để hắn tiễn, tự mình cầm hành lý rời khỏi trường học.

Sở Nghiễm Ngọc và vài người bạn đã hẹn nhau ra ngoài làm một vài điều tra, khi tới cửa, một chiếc xe lướt qua họ. Sở Nghiễm Ngọc nghe thấy bạn học nữ bên cạnh nói gì đó thì tò mò hỏi một câu, "Đó là ai vậy?"

"Đàn anh đó, trông đẹp trai lắm, nhưng nghe nói anh ấy thôi học vào bộ đội rồi."

Sở Nghiễm Ngọc càng tò mò, "Vậy tại sao anh ấy không để tốt nghiệp rồi hãy đi, không phải chẳng bao lâu nữa sẽ có kì thi rồi sao?"

"Ai biết, chắc là trong nhà có sắp xếp khác?" Đàn chị trả lời y nhún nhún vai, người thuộc gia tộc này như họ, sau khi học nói được, chuyện đầu tiên chính là "phục tùng sắp xếp của gia tộc", những người này như vậy, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần cũng thế, bởi vậy cũng không ai thấy kì lạ.

Khúc nhạc dạo nhỏ này rất nhanh đã trôi qua trong mấy câu chuyện tám ríu ríu rít rít của các cô bé, tận tới rất nhiều năm sau, Sở Nghiễm Ngọc mới hồi tưởng lại một cảnh này, y thực lí trí phân tích: Nếu lúc ấy họ gặp, hiểu nhau, vậy họ có thể sẽ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu nhau, bởi khi đó Sở Nghiễm Ngọc không cần.

Cái thứ tình yêu này, nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, nó yêu cầu sự "gặp mặt" của thiên thời địa lợi nhân hòa, mới có thể yêu được. Mà một chuyện có thể làm cho một người để bụng tới một chuyện, điều kiện tiên quyết chính là: có nhu cầu.

Khi đó Sở Nghiễm Ngọc vẫn cứ là người thừa kế đại gia tộc cao cao tại thượng, lại vừa có đối tượng kết hôn, muốn gì có nấy, tình yêu đối với y cũng không phải là thứ gì cần thiết. Mà khi y ngã từ trên mây xuống, Tư Thần lại là sự tồn tại như phao cứu sinh, chữa lành miệng vết thương của y, cho y một bến đỗ an tĩnh, làm y trầm mê thật sâu vào sự dịu dàng cực độ, không bao giờ có thể thoát ra được nữa.

Sau khi rời khỏi trường vài năm, Tư Thần anh dũng lập nhiều chiến công ở bộ đội, đổ máu và mồ hôi, trở thành một chiến sĩ đĩnh đạc qua khảo nghiệm sinh tử, ai nấy cũng coi trọng tiền đồ của anh, chỉ là trong lòng anh vẫn luôn nhớ tới thiếu niên đã chiếm lấy cả thanh xuân kia của mình, qua một thời gian dài do dự, cuối cùng anh vẫn rời khỏi quân bộ mình tha thiết, đi gặp chàng trai mình yêu thương.