Edit + Beta: ALice.
Về chuyện tiệc tối từ thiện đêm hôm đó, người trong giới trên cơ bản đều đã biết. Vốn dĩ mọi người chỉ ở trong lòng đánh giá Giang Trúc Tâm có phân lượng thế nào ở Tần gia, nhưng xem như tìm được ví dụ cụ thể để tiến hành nghiên cứu rồi.
Nhưng mà cái tên Vương Lục Nhẫn cũng thật lớn mật nhỉ, nghe nói gã còn chưa chính thức kế thừa Vương thị xí nghiệp đâu, sao lại dám ở trước mặt người không có anh chị em như Tần Phú Hữu mà bắt nạt ái nhân Giang Trúc Tâm của hắn? Nơi này trừ bỏ người không đầu óc ra, thì đại khái bên trong cũng có nguyên nhân là do hiểu lầm Giang Trúc Tâm dựa vào sắc tướng thông đồng Tần Phú Hữu.
Giang Trúc Tâm cũng trong một đêm này, chính thức vào tầm mắt mọi người. Người Tần gia cũng không miễn cưỡng Giang Trúc Tâm nhất định phải làm ra bộ dáng "Tần thị phu nhân" gì đó, nhưng thật ra trong quá trình sinh hoạt ở bên nhau, loại cảm giác mưa dầm thấm lâu này, cũng đã đủ khiến Giang Trúc Tâm nhiễm "hương vị của Tần gia".
Cũng một đêm này qua đi, cuối cùng thì Tần Phú Hữu cũng có một người bạn cố định. Mỗi một lần tham gia yến hội hoặc là mặt khác, Tần Phú Hữu đều sẽ mang theo Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm vốn dĩ chính là một người có năng lực thích ứng rất mạnh, lúc nghèo thì tiêu tiền ít một chút, lúc có tiền thì trải qua cuộc sống chất lượng một chút. Nhà Tần Phú Hữu tuy rằng thật sự có tiền vượt quá sức tưởng tượng của cậu, nhưng những thứ này cũng đều ở trong sinh hoạt chung mà dần dần thích ứng.
Dù sao mọi người đều là sinh mà làm người, trừ bỏ điều kiện ngoại tại ra, thì cũng chẳng có ba đầu sáu tay, công năng đặc dị, cũng không có gì là không thể thích ứng.
Trong đó thật ra còn có nguyên nhân là người của Tần gia vẫn luôn lấy cậu là chủ, cho nên Giang Trúc Tâm vẫn không biết mình rốt cuộc đã dẫm phải vận may gì, mới có thể trở thành người một nhà với bọn họ.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Thời gian qua thật sự nhanh, game cơ giáp của công ty Tuyết Dã đã kiểm tra nội bộ xong, lại thêm hai ngày nữa thì sẽ chính thức phát hành.
"Bây giờ fans của cậu có phải đã được trăm vạn rồi hay không?" Sau khi cuộc họp dự án kết thúc, Cảnh Viên Bảo liền giữ Giang Trúc Tâm ở lại nói chuyện.
Tuy rằng Cảnh Viên Bảo và Giang Trúc Tâm bởi vì có mối quan hệ chung với Tần Phú Hữu mà trở thành bạn tốt. Nhưng ở trong công ty, bọn họ đương nhiên sẽ không tự nhiên mà đột nhiên nói chuyện trên trời dưới đất với nhau. Dù sao ở trong công ty vẫn cần phải có bộ dáng cấp trên cấp dưới, bằng không nhận thức của mọi người về vị trí sẽ bị sai lệch.
Nhưng này đó đều không quan trọng, bây giờ Cảnh Viên Bảo muốn nói chuyện với Giang Trúc Tâm về chuyện Weibo.
"Đúng vậy." Giang Trúc Tâm gật đầu, cậu lấy di động ra nhìn một chút. Nhìn thấy mình hiện tại đã có hai trăm vạn fans, tâm tình cũng có chút vi diệu.
Trước kia cậu nơm nớp lo sợ vẽ tranh ra tác phẩm, nên 5 năm qua cũng chỉ có mấy vạn fans. Trong đó có thể còn có fans cương thi mà Weibo tặng cậu, không nghĩ tới từ sau khi Tần Phú Hữu ở cùng cậu, lại cực kì ham thích show ân ái.
Thật ra, đại đa số thời điểm Giang Trúc Tâm chỉ like hoặc là bình luận Tần Phú Hữu mà thôi. Nhưng những fans của Tần Phú Hữu biết được sự tồn tại của cậu, liền dọc theo internet mà bò tới Weibo của cậu.
Trong lúc vô hình, hai ba năm này fans của mình liền nhiều bằng với một ít tài khoản marketing hoặc minh tinh nhỏ. Rõ ràng cậu chỉ là một người vẽ tranh, nhưng fans lại nhiều đến giống một account marketing. Nói mình chưa từng quảng cáo, thế nhưng còn có một ít fans mới không tin, cũng thật là kỳ quái.
"Vậy lần này 《 Chiến tranh cơ giáp 》 cậu nhớ tự lập một tài khoản Weibo rồi tiến hành tuyên truyền nhé, thời buổi này phí tuyên truyền mắc quá trời." Từ sau khi trở thành bạn bè với Giang Trúc Tâm, Cảnh Viên Bảo ở trước mặt Giang Trúc Tâm cũng không như thế nào ngụy trang chính mình. Cho nên lúc trước ở trong mắt Giang Trúc Tâm, vị Cảnh tổng sự nghiệp thành công người mang tài hoa, thật ra lại chính là một tên lúc nói chuyện sẽ mang theo một chút phun tào này.
"Được thôi." Giang Trúc Tâm gật đầu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đảm nhiệm nguyên họa tác phẩm, sau khi mô hình mẫu được xây dựng xong quả thực cậu không thể tin được vào mắt mình, cậu thế nhưng cũng là một phần tử trong trò chơi tinh mỹ như thế. Cho dù Cảnh Viên Bảo không nói, thì cậu có thể chờ game phát hành xong, về nhà cũng sẽ suy xét như thế nào nói một chút chuyện này cùng các fan. "Tôi có thể đăng nguyên họa ra ngoài sao?"
Dù sao tác phẩm của bọn họ đều được làm ở trong công ty, cho dù lúc trước khi cậu mang thai sinh con, Cảnh Viên Bảo cũng không cho phép cậu hoàn thành tranh vẽ ở nhà. Cho nên trong lúc này cậu đều đang làm việc này, cũng rất ít đăng tác phẩm. Độ sinh động trên Weibo sinh động đều bao gồm trong show ân ái, có fans cứng còn hiểu lầm cậu không còn vẽ tranh nữa, thật sự thất vọng.
"Đương nhiên có thể, nhưng sau khi trò chơi được phát hành, chúng ta đã sớm đăng ký bản quyền xong rồi, đăng lên cũng không sao." Cảnh Viên Bảo gật đầu, không ngoài ý muốn Giang Trúc Tâm sẽ đáp ứng. Nếu Giang Trúc Tâm thân là hắn nhân viên thế nhưng không đáp ứng tuyên truyền, vậy y, vậy y...... Sẽ tiến hành khiển trách bằng lời với Giang Trúc Tâm!! (Cảnh Viên Bảo: Sự thật là vốn dĩ cũng không có cách nào làm sao với Giang Trúc Tâm mà.)
Thật ra làm công tác bảo mật kỹ càng với trò chơi như công ty Tuyết Dã, vẫn rất ít, chủ yếu là trước kia Cảnh Viên Bảo trước kia tỉ mỉ làm một trò chơi, lại bởi vì bảo mật không tốt mà bị đánh cắp. Khi đó hai trò chơi đồng thời online, cho dù bản thân mình cũng kiếm tiền không ít, nhưng nhìn tiền lời cuồn cuộn không ngừng của công ty sao chép trò chơi kia của bọn họ, Cảnh Viên Bảo liền cảm thấy tiền của mình tiền rơi vào túi của người khác, có thể nói là bị hố đến thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim.
Giang Trúc Tâm đồng ý với Cảnh Viên Bảo xong, cuối cùng cũng ở trên Weibo của mình nói ra việc hiện tại mình đang đi làm ở công ty Tuyết Dã.
Đại khái cư dân mạng đều có ham muốn nhìn trộm nhất định, cho nên lúc Giang Trúc Tâm nói tình huống cụ thể của mình, thì bình luận phía dưới bình luận nháy mắt liền đột ngột tăng lên. Hơn nữa, người tiếp xúc vẽ tranh cũng có một bộ phận cũng sẽ tiếp xúc với trò chơi, dù sao thì trò chơi yêu cầu lượng trang trí rất lớn. Đây chính là ngoại trừ yêu thích làm vẽ tranh, có thể biến hiện thành một nghề nghiệp khác đấy.
【 khó trách phong cách của đại đại cậu hơn mấy năm nay lại trở nên cứng rắn như thế á!! 】
【 chời đất ơi, vậy khi nào mới có thể nhìn thấy được tác phẩm của đại đại zị. 】
【 cái gì? Hai ngày sau sẽ công bố à? Hóng nha! 】
......
Giang Trúc Tâm đơn giản lược qua một ít bình luận, làm lơ hết anti-fan, cho like tỏ vẻ đã duyệt tin nhắn của một ít fans xong, thì Giang Trúc Tâm quang minh chính đại lướt Weibo ở trong văn phòng.
Chủ yếu là bởi vì lượng công việc cơ bản của cậu đã hoàn thành, sau đó cùng lúc với việc bảo trì trò chơi này thì cậu cũng sẽ bắt đầu vào tổ tiến hành chế tác skin của Bão tuyết đối chiến. Hiện tại skin của đối chiến cực kì dễ kiếm, Kiều Tư Tư cũng là từ sau khi xem Giang Trúc Tâm bắt đầu vẽ chân dung Tráng Tráng, mới cảm thấy Giang Trúc Tâm có lẽ có năng lực này. Trong lúc làm việc ở công ty Tuyết Dã, Giang Trúc Tâm cũng đã bắt đầu có thể tự mình đảm đương một phía.
Trước kia, lúc Giang Trúc Tâm vẽ chân dung, dùng góc độ chuyên nghiệp mà xem qua, xác thật là không có linh hồn. Chỉ là từ sau khi sinh Tráng Tráng xong, Giang Trúc Tâm như là đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thật sự là rất đáng mừng.
"Còn anh thì sao?" Về đến nhà, Giang Trúc Tâm vẽ một bức ký họa cho Tráng Tráng. Tráng Tráng còn có nửa năm nữa liền phải đi nhà trẻ, Giang Trúc Tâm cảm thấy đây đều là việc có thể kỷ niệm. Tuy nói ảnh chụp thôi cũng đã đủ, nhưng Giang Trúc Tâm vẫn càng muốn dùng bút pháp vẽ lại quá trình trưởng thành của Tráng Tráng. Sau này lúc xem lại, đại khái sẽ cảm thấy những thứ này đều là hồi ức vô cùng quý giá.
Mà lúc Giang Trúc Tâm đang chuyên chú vẽ Tráng Tráng, thì Tần Phú Hữu đã ủy khuất ngồi xuống thảm, cằm gục xuống ở trên đùi Giang Trúc Tâm, thoạt nhìn cực kì đáng thương: "Bảo bối, em chỉ luôn vẽ Tráng Tráng, không vẽ cho anh. Từ lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, em cũng chỉ từng vẽ một bức tranh duy nhất cho anh. Hơn nữa vẫn là vẽ ở trên khăn giấy, em biết anh vì bảo tồn nó mà tốn bao nhiêu công sức hơm!"
Tần Phú Hữu nói chính là lần đầu tiên hắn và Giang Trúc Tâm gặp nhau. Giang Trúc Tâm say rượu, dưới ánh đèn lập lòe kỳ quái còn vẽ cho hắn một bức tranh. Đây đối với Tần Phú Hữu mà nói, là một món quà cực kì đặc biệt, thật ra ấn tượng của Giang Trúc Tâm đối với việc vẽ cho Tần Phú Hữu cũng không phải quá sâu. Nhưng mà sau khi cậu nhìn thấy tranh chân dung mà cậu vẽ cho Tần Phú Hữu ở trên khăn giấy xong, chỉ loáng thoáng cảm thấy bên trong có chút gì đó mà có thể ngay lúc mình vẽ cũng không ý thức được.
Có lẽ lúc Tần Phú Hữu đang nói chuyện với cậu, thì cậu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên đối với Tần Phú Hữu cũng không chừng.
"Anh đã nói rất nhiều lần rồi đó." Giang Trúc Tâm mỉm cười tiếp tục tô màu cho bức tranh của Tráng Tráng, mắt cũng không nhìn về phía Tần Phú Hữu, nhưng là trong giọng nói của cậu lại tràn đầy sự dung túng đối với Tần Phú Hữu, nói Tần Phú Hữu đã từng nói rất nhiều lần, nhưng thật ra hoàn toàn không có không kiên nhẫn.
"Vậy lúc nào em mới vẽ cho anh đây?" Tần Phú Hữu chọc chọc bụng Giang Trúc Tâm, nhưng mà Giang Trúc Tâm cũng không sợ ngứa, thậm chí còn cố ý gồng bụng, cho nên Tần Phú Hữu chỉ có thể chọc đến cơ bụng của Giang Trúc Tâm mà thôi.
"Chờ sau này lại vẽ cho anh nhé." Giang Trúc Tâm nói như thế, Tần Phú Hữu bất mãn mà lăn một cái ở trên đùi Giang Trúc Tâm. Giang Trúc Tâm mặt không đổi sắc, cũng không bởi vì có một con mèo lớn đang lăn lộn ở trên đùi mình mà khiến cánh tay có chút dao động. Dưới tình huống bị Tần Phú Hữu quấy rầy như thế, nhưng Giang Trúc Tâm thật là lôi đả bất động.
Tráng Tráng đang chơi khối Rubik, đứa nhỏ này hình như từ nhỏ đã thích chuyên chú chơi một chút an tĩnh trò chơi. Ba Tần mẹ Tần nói bé giống Tần Phú Hữu khi còn nhỏ, nhưng Tráng Tráng đáng yêu hơn so với Tần Phú Hữu khi còn nhỏ nhiều. Nhưng mà nguyên nhân nói đến cùng vẫn là bởi vì bé may mắn hơn so với Tần Phú Hữu một chút, không giống với Tần Phú Hữu, thời thơ ấu có một đoạn thời gian cha mẹ đều không ở bên.
"Vì sao phải chờ sau này chớ, em vẽ xong cho Tráng Tráng thì vẽ cho anh đi mà." Đây cũng là một nguyên nhân khiến Tần Phú Hữu có chút ghen ghét với Tráng Tráng. Tuy nói Giang Trúc Tâm không đến mức đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người Tráng Tráng, nhưng Tần Phú Hữu vẫn rất rõ ràng cảm giác được khi Tráng Tráng càng ngày càng lớn thì sự chú ý của Giang Trúc Tâm cũng càng ngày càng nghiêng về Tráng Tráng. Mỗi lần Tần Phú Hữu chăm sóc Tráng Tráng, tóm lại đều phải xoa nắn khuôn mặt béo của Tráng Tráng để giảm bớt cảm xúc ghen ghét, đương nhiên mỗi lần đều sẽ bị mắt to đáng yêu của Tráng Tráng nhìn đến nhụt chí.
"Em cứ không đó." Giang Trúc Tâm thuần thục cự tuyệt yêu cầu của Tần Phú Hữu, "Vẽ xong rồi!" Nói, Giang Trúc Tâm liền đẩy đầu của Tần Phú Hữu ra, ôm tranh màu nước đi tới trước mặt Tráng Tráng.
"Tráng Tráng, thích tranh mà ba ba vẽ cho con không?" Giang Trúc Tâm quơ quơ tranh vẽ ở trước mặt của Tráng Tráng, Tráng Tráng nghiêng đầu buông khối Rubik đã được khôi phục như cũ xuống, sau đó ôm bức tranh mà Giang Trúc Tâm vẽ vào trong lòng.
"Bá bá! Thích!" Thật ra Tráng Tráng đã có thể nói được câu dài, nhưng so với câu dài, thì ngày thường bé càng thêm thích nói từng từ từng từ một. Lúc trước khi Tráng Tráng lần đầu tiên học được gọi ba ba, thì Giang Trúc Tâm miễn bàn có bao nhiêu kích động. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như thế của Tráng Tráng, thì trái tim Giang Trúc Tâm đều mềm theo.
"Không còn xem ba nữa à!"
Tần Phú Hữu cọ lại đây, sau đó ôm Tráng Tráng vào trong ngực, "Con luôn cướp ba con với daddy, thật là tên vô lại."
Tráng Tráng ngửa đầu liếc mắt nhìn Tần Phú Hữu một cái, sau đó đột nhiên lật vài tờ ở giữa quyển tranh vẽ ở trong ngực mình. Tay nhỏ linh hoạt khiến người khác muôn ôm lấy hôn hôn cọ cọ, nhưng mà ngay sau đó, Tần Phú Hữu liền thấy được vốn dĩ trong toàn bộ quyển tranh đều vẽ Tráng Tráng, ở giữa lại đột nhiên xuất hiện mấy bức có bóng dáng của hắn, vừa thấy chính là sau đó mới vẽ thêm vào.
"Daddy!" Tráng Tráng chỉ vào tranh, giọng non nớt mà gọi Tần Phú Hữu. Tần Phú Hữu dùng sức hôn khuôn mặt của Tráng Tráng một chút, sau đó ôm quyển tranh mà nhìn vài tờ, phát hiện sự tồn tại của hắn còn không ít đâu.
"Bảo bối nhi, đây là em nói không vẽ hử?" Tần Phú Hữu cười xấu xa với Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm nhướng mày, nhưng vẻ mặt cũng không có gì xấu hổ buồn bực.
"Làm sao? Không được hả?"
"Được chứ! Không thể càng được hơn nữa ấy chứ!"
Nói, Tần Phú Hữu liền bịt kín mắt của Tráng Tráng, sau đó kéo Giang Trúc Tâm về phía mình, cùng Giang Trúc Tâm hôn một cái thật dài.
Tráng Tráng bị che mắt lại đã lâu:...... hết 30 giây rồi còn không buông con ra thì con sẽ khóc đó, con chuẩn bị xong hết rồi nè!!
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Tráng Tráng đi học rồi.