Mới vừa rồi bị anh ra sức giày vò, giờ phút này mặt cô ửng hồng, vô cùng thẹn thùng ôm lấy Ngôn Mặc Bạch, trốn vào trong ngực của anh, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ vào ngực anh, khiến tim anh cũng ngứa ngáy.
Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không rõ tại sao cô phải xấu hổ, anh chỉ hưởng thụ dáng vẻ xấu hổ, đáng yêu của cô.
Cho nên bàn tay đang đặt trên mông cô khẽ bóp một cái, thỏa mãn lại hả hê: "Hôm nay biểu hiện của em còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, coi như đã trả nợ gấp đôi. Lần sau cứ thế mà phát huy!"
Tư Mộ chợt ngẩng đầu, đôi mắt phun lửa nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý cười của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gì! Anh còn muốn lần sau? Em muốn anh đền tiền thuốc! Anh gần như đã bẻ gãy eo em." Nghiêng mặt qua liền nhìn thấy mười mấy người đứng thẳng tắp như hàng cây bạch dương, liền đỏ mặt vùi đầu vào ngực anh, há mồm cắn viên đậu đỏ trước ngực anh.
"Hít.." Ngôn Mặc Bạch hít sâu một hơi, khẽ mắng "Tiểu yêu tinh", nhưng cũng không tức giận, lông mày khẽ nhếch, cười nói: "Bồi thường tiền thuốc? Điều đó không có khả năng, trừ khi em trả lại vật anh đã cho em."
"Khi nào thì em lấy đồ của anh chứ?"
"Mới vừa rồi đó! Tất cả đều cho đi vào..." Anh mím mím môi, dáng vẻ vô tội.
Lại đang diễn trò?
Tư Mộ bị vẻ mặt này của anh làm cho dao động, sau khi lấy lại tinh thần, lại nhớ đến anh đang vu oan cho mình, cô nắm chặt tay thành quả đấm hét lên: "Mới vừa rồi anh cho em cái gì? Bà đây cái gì cũng không lấy được..."
Ngôn Mặc Bạch bị cô quát chẳng những không tức giận, mà lại cười như không cười nhìn, đôi tay dùng sức nắm bóp người cô.
Cái gì?
Cuối cùng Tư Mộ cũng đã biết anh đang ám chỉ đều gì?
Nghẹn đỏ mặt, cắn chặt răng, thầm mắng: Ngôn Mặc Bạch, anh là đại cầm thú siêu cấp vô địch nhất thế giới!
Ngôn Mặc Bạch cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ như máu ở trong ngực mình, cười đến đáng đánh đòn nói: "Nghĩ gì vậy? Nếu em có thể trả lại tất cả cho anh, anh sẽ suy nghĩ đến việc bồi thường tiền thuốc."
Tư Mộ nắm chặt quả đấm, khốn kiếp, khốn kiếp! Mới vừa rồi không phải anh bắn một phát súng lục mà là súng cát, một phát bắn ra vô số hạt cát.
Cho dù đem cô đi giải phẫu, cũng tìm không ra. (Nói chung có thể hiểu hai câu này: Chị bị anh nói đến mức không thể nói gì được.)
Thật là quá vô sỉ, quá lưu manh rồi!
Tư Mộ tự nhận mình không phải một danh môn khuê tú, không lịch sự cũng không dè dặt, thậm chí ở cùng mấy người Sở Kỳ một thời gia dài, cũng có một chút lưu manh vô lại.
Nhưng mà bây giờ đối mặt với Ngôn Mặc Bạch, cô phát hiện mình chẳng là cái gì.
Người này là Ngôn Mặc Bạch mặt lạnh, ít nói, lịch sự, lạnh nhạt, mà lúc đầu cô gặp sao?
Rõ ràng anh miệng lưỡi trơn tru còn mặt người dạ thú nữa chứ!
Thấy cô tức giận không nói, Ngôn Mặc Bạch ôm cô bước đi thật nhanh về phía thang máy.
Ngôn Mặc Bạch coi những người vây xem như tượng, nhưng họ có mắt, có lỗ tai có tư tưởng là người sống sờ sờ đó!
Đại ca của bọn họ lại tán gái trước mặt nhiều người như vậy.
Dĩ nhiên, người đại ca đùa giỡn chính là bà xã của mình, cái này không quan trọng, quan trọng là đại ca làm sao lại nói ra những lời như vậy? Đây là Boss mặt lạnh không gần nữ sắc sao?
Một đống người đứng ở đó, không tin vào hai mắt của mình, cũng không tin lỗ tai của mình, thậm chí cảm thấy đầu óc của mình cũng ngưng hoạt động.
Tóm lại, từ giờ phút này hình tượng Ngôn Mặc Bạch trong lòng bọn họ hoàn toàn bị phá vỡ rồi!
Mọi người nhìn bóng dáng đại ca đang dần dần khuất xa, ai cũng vui mừng: Có yêu thật tốt! Cảm thấy mình sẽ không tịch mịch nữa, chúng ta không bao giờ lo lắng nữa! Chúng ta cũng phải tìm phụ nữ thôi.
....
Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào thang máy, dọc đường đi cô nắm chặt quần áo, sợ da thịt bị lộ ra ngoài.
"Yên tâm đi, anh che cho em rất kỹ, không có lộ đâu." Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn cô, trong lòng tự nhủ anh sẽ không để người khác nhìn em! Người phụ nữ của mình bị người khác nhìn anh cũng rất lỗ đó!
Tư Mộ nhìn chằm chằm anh, hai tay vẫn giữ chặt quần áo. May mắn bộ quần áo này khá rộng và dài, nếu như mặc đồ ôm sát người bên trong cô lại không mặc gì thì đã lộ không còn một mảnh.
Cô giùng giằng muốn xuống, Ngôn Mặc Bạch cũng không kiên trì, nhẹ buông tay, người cô trượt xuống, cũng may mà một tay anh vẫn giữ eo cô, nếu không cô đã té xuống đất.
Đồ trên người cô đã bị anh lột hết khi ở trên xe, ngay cả giày và vớ cũng không tha. Hiện tại cô chân không đứng trên đá cẩm thạch lạnh như băng. Lạnh khiến cả người cô run lên, bàn chân co lại.
Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy thế, liền đưa tay ra nhấc cả người cô lên, anh không ôm cô, mà đặt đôi bàn chân trắng bõng của cô lên giày mình.
Tư Mộ thấy hành động của anh thì sợ hết hồn, khi anh đưa tay nâng chân cô lên, cô cho rằng anh lại muốn làm chuyện ấu, nhưng không ngờ anh sợ cô lạnh, cho nên để cô đứng lên chân anh...
Ngôn Mặc Bạch rất khó tính về cách ăn mặc, toàn thân đều là hàng hiệu bậc nhất thế giới, ngay cả giày da trên chân cũng do nhà thiết kế quốc tế đặc biệt làm ra.
Mà lúc này, anh lại nâng chân cô lên, để cô đứng trên giày của mình....
Tư Mộ cảm thấy bàn chân cũng đau!
Một đôi giày đắt như vậy....
Vì Tư Mộ đứng trên giày của anh nên cô cẩn thận không dám dồn trọng tâm về hai chân, người hơi ngả ra sau cho nên cô phải đưa tay ôm lấy hông anh để giữ vững thăng bằng.
Mới vừa rồi hai người liều chết triền miên, bây giờ trên người cô vẫn lưu lại mùi hương và hỗn hợp sau khi hoan ái, khiến anh hô hấp không thông.
Cơ thể mềm mại của cô lại dán chặt vào người anh, cánh tay mảnh khảnh đang ôm hông anh, hơn nữa hơi thở ấm áp của cô còn phun lên lồng ngực rắn chắc của anh, làm tim anh đập loạn cả lên.
Nếu không phải thương tiếc cơ thể cô không chịu được, anh thật muốn cô thêm một lần nữa.
Cố gắng áp chế lửa nóng trong người, Ngôn Mặc Bạch hít sâu mấy hơi. Nhưng cô gái trong ngực đúng là yêu tinh, anh đang cố nén, cô lại ở trong ngực anh cọ tới cọ lui. Mặc dù chỉ cọ vài cái nhưng cũng làm anh suýt nữa phá tan lớp phòng thủ.
May mà "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra bằng không không biết mình có thể nhẫn nữa không.
Đến lầu 18, Ngôn Mặc Bạch khom người bế cô đến phòng 1818.
Tư Mộ giùng giằng không muốn đi vào: "Này, đổi phòng khác được không? Người phụ nữ kia vẫn ở bên trong, em không muốn vào...."
Ngôn Mặc Bạch không nghe kháng cự của cô, trực tiếp đá văng cửa phòng 1818, sau khi vào phòng lại lấy chân đóng cửa lại.
Trong phòng đã đươc xử lý, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì, nếu không phải Tư Mộ tận mắt chứng kiến, thì cô không thể tin nơi này đã từng trói người.
Căn phòng hơi giống phòng 1817 của Vưu Ưu ở sát bên nhưng lại có chút khác.
Lần đầu tiên Tư Mộ vào căn phòng này chính là vào đêm cô say rượu rồi bị thất thân. Lúc đó trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì. Đến khi rời đi cũng không biết nó có cấu tạo như thế nào.
Lần thứ hai đi vào là vừa nãy thấy Đường Uyển trong lòng rất sợ hãi, mới vừa vào đã bị một nhóm người vây quanh cộng thêm hiếu kỳ về việc Đường Uyển bị trói, cô đâu còn tâm tư để ngắm nó.
Hiện tại đi vào mới đánh giá toàn bộ căn phòng. Bố cục của phòng này không khác gì phòng sát bên nhưng cách trang trí lại hoàn toàn khác.
Không a hoa giống phòng sát bên, bày trí đơn giản nhưng không mất đi sự cao quý, hơn nưa còn có rất nhiều thiết bị công nghệ cao.
Tư Mộ ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, bĩu bĩu môi, nhưng lại không hỏi gì.
Vẫn biết anh rất thần bí, nhưng không biết rốt cuộc anh làm nghề gì. Không phải không tò mò mà là nhưng không có dũng khí để hỏi.
Ngôn Mặc Bạch ôm cô vào phòng, sau đó ném cô lên giường, rồi tự mình vào phòng tắm chuẩn bị nước cho cô.
Động tác của anh rất thô lỗ, Tư Mộ bị anh ném đầu váng mắt hoa, nhe răng kêu đau, đợi khi cô hết đau thì Ngôn Mặc Bạch đã chuẩn bị nước xong và ra khỏi phòng tắm.
"Nước đã chuẩn bị xong rồi, trước tiên em hãy tắm rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta về nhà cha mẹ." Vừa nói vừa kéo cô qua, hai ba cái đã cởi sạch đồ trên người cô, ôm cô vào phòng tắm.
Tư Mộ đỏ mặt kháng nghị nhưng không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoan mặc anh định đoạt.
Khi anh thả cô vào nước, cô thoải mái thở dài, lại thấy anh đứng cạnh bồn tắm, không có ý định đi ra.
"Anh muốn cùng tắm sao?" Tư Mộ nằm trong bồn tắm, cũng không có ý định giả bộ căng thẳng, dứt khoát hỏi anh.
Người này luôn ăn đậu hũ của cô ở mọi lúc mọi nơi, kháng nghị cũng vô dụng, nên cô đã quen rồi.
Thói quen thật là đáng sợ, thấy anh đứng im một bên, chính cô lại cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ mình bị coi thường.
Vốn Ngôn Mặc Bạch không có ý định tắm chung với cô, nghi đến lúc trước ở trong thật sự đã phóng túng một lần, cũng biết cô chịu không nổi, anh không dám đụng vào cô, chỉ sợ lau súng cướp cò.
Thế nhưng cô nhóc kia, lại chủ động đề nghị tắm chung.
Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh....nhanh chóng cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm.
Bồn tắm rất lớn, chắc là đặc biệt thiết kế để tắm uyên ương. Vừa đủ chứa hai người.
Hơi nóng bao lấy toàn thân, cơ thể đau nhức được ấm áp bao quanh rất thoải mái, giống như có thể loại bỏ mệt mỏi và sưng tấy.
Mới đầu Ngôn Mặc Bạch rất quy củ, nhưng sau đó không kìm chế được mà ôm Tư Mộ bắt đầu giở trò sờ khắp người cô, đồng thời cũng tự hành hạ bản thân, khiến mình đau đớn không chịu nổi, cuối cùng không chịu được nữa để Tư Mộ giải quyết giúp mình.
Hai người thở hỗn hển ngồi phịch trên mép bồn tắm, tay Ngôn Mặc Bạch vẫn nhẹ nhàng vuốt ve người Tư Mộ, từ xương quai xanh đến những vùng ngần đó, tay anh nhẹ nhàng vuốt vết sẹo không quá rõ.
Tư Mộ rất sợ nhột, mới đầu khi anh sờ người cô, cô còn kháng cự nhưng sau đó bị ép phải tiếp nhận dần dần đã trở thành thói quen. Nhưng hiện tại anh như chuồn chuồn lướt nước vuốt xe xương quai xanh của cô, khiến toàn thân Tư Mộ nổi da gà, hơi cử động cơ thể để tránh cái tay tà ác của anh.
"Này… không được bắt nạt em! Biết em sợ nhột, vậy mà lúc này cũng dùng chiêu này trêu ghẹo em!" Mặc dù biết kháng nghị không có hiệu quả, nhưng Tư Mộ vẫn oán trách anh, đánh không lại, không dám mắng, lại có thể lườm chứ?
"Em, lúc đó có đau không?" Ngôn Mặc Bạch không cho cô tránh né mình, liền ôm cô vào ngực, tay vừa vuốt vết sẹo ở xương quai xanh vừa nhỏ giọng hỏi cô.
Tư Mộ sửng sốt, cảm nhận được chỗ anh đang sờ, nhất thời nghĩ đến dấu răng kia, liền tức phát điên.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt dịu dàng của Ngôn Mặc Bạch. Mặc dù rất khó mới có thể nhìn thấy vẻ mặt như vậy, hơn nữa Tư Mộ không có sức kháng cự với vẻ mặt này, cô hoàn toàn bị say mê rồi, nhưng vẫn giận dữ muốn cắn anh một cái.
Rồi hỏi anh có đau không?
Anh vẫn dùng vẻ mặt thương yêu đó hỏi lại cô: "Lúc đó có đau không?"
Tư Mộ đã bị anh chọc cười.
Ngẩng mặt lên nhìn vào con ngươi đen tỏa sáng kia, cô nở nụ cười rực rỡ và quyến rũ. Vòng tay ôm lấy cổ anh nâng người lên rút ngắn khoảng cách của hai người, cô vùi đầu vào hõm vai anh cọ cọ, đột nhiên cô há mồm cắn lên cổ anh, Ngôn Mặc Bạch không hề có phản ứng gì, ngược lại anh còn vỗ nhẹ đầu cô, giống như kích lệ Tư Mộ dùng sức thêm chút nữa.
Cho đến khi trong miệng ngửi thấy mùi máu tươi Tư Mộ mới buông ra.
Nhìn dấu răng trên cổ của anh, Tư Mộ mới hoàn hồn.
Không thể không bội phục sự xúc động của mình, lại dám lấy răng cắn Ngôn Mặc Bạch!
Còn Ngôn Mặc Bạch thì không hề tức giận giống như anh đã biết trước điều này.
Tư Mộ hơi chột dạ nhỏ giọng nói: "Ai bảo trước đây anh cắn em!"
"Vậy bây giờ coi như huề nhau!" Thậm chí Ngôn Mặc Bạch còn cười.
Ngôn Mặc Bạch lại ôm cô vào ngực, nghĩ thầm: Lưu lại ấn ký trên người em, sau này nếu em đi lạc, anh cũng có thể tìm được em! May mắn, em vẫn luôn bên cạnh anh, không rời đi! Như vậy anh cam tâm tình nguyện để em cắn, em cứ việc dùng sức, cắn càng mạnh càng tốt, anh càng vui!
Càng vui....
Thật là biến thái mà!
Cho nên vui mừng cũng hăng hái luôn vì thế mà lau súng cướp cò lại diễn ra một lần nữa.
Lần tắm này mất hơn một tiếng đồng hồ, may mà nước ấm liên tục chảy vào bồn tắm nếu không cả hai người đều bị cảm rồi!
Quần áo của cô rất đơn giản, mặc vào nhìn giống như sinh viên đại học. Không biết vì mới hoan ái hay vì quần áo và trang sức mà trông cô hết sức xinh đẹp, khiến Ngôn Mặc Bạch bị si mê.
Nếu không phải đã đồng ý về nhà cô ăn cơm thì anh thật muốn đè cô xuống giường, làm cô mấy ngày cũng không xuống giường được.
Hai người đi thang máy xuống lầu một, Ngôn Mặc Bạch ôm lấy cô đi ra ngoài, cô tiếp tân thấy họ đi tới lập tức đứng dậy chào: "Ngôn Thiếu, thứ người cần đã chuẩn bị xong."
Ngôn Mặc Bạch gật đầu, cầm lấy gói đồ cô tiếp tân đưa rồi ôm Tư Mộ rời đi.
Tư Mộ rất tò mò về món đồ anh đang cầm, không phải là về nhà mẹ đẻ về nhà mẹ đẻ cô ăn cơm sao? Chẳng lẽ anh có chuyện khác không cùng về với cô được?
Sau khi lên xe Ngôn Mặc Bạch nhét túi đồ mình đang cầm vào ngực người ngồi cạnh, "Quà tặng cha mẹ em, em xem coi có được không, nếu không được nữa thì chúng ta xuống cửa hàng tổng hợp chọn thứ khác."
Ngôn Mặc Bạch cũng không biết cha mẹ vợ thích gì, anh chỉ chuẩn bị quà dự vào cảm giác của mình.
Tư Mộ vô cùng kinh ngạc, ôm gói đồ trong ngực, cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô vừa mở ra vừa hỏi: "Anh mua gì vậy? Thật ra thì cha mẹ em cũng không hề kén chọn, người con rể như anh tặng gì họ cũng thích chủ yếu là tấm lòng thôi!"
Vừa mở ra đã thấy áo choàng: "Wow, ánh mắt của cô tiếp tân cũng không tệ đâu! Mẹ em muốn cái áo này rất lâu rồi, nhưng tiếc là hết hàng. Em đoán khi mẹ nhìn thấy sẽ rất vui mừng."
Mới vừa rồi nhìn thấy anh lấy chỗ tiếp tân, nên cô cho rằng cô gái kia là người chuẩn bị quà, vì thế lúc cầm áo choàng cô liền khen cô gái kia có mắt nhìn. Thật ra thì mặc kệ Ngôn Mặc Bạch có tự mình chuẩn bị quà tặng hay không, cô cũng rất vui, tối thiểu anh cũng đã có tâm, có thể nghĩ đến chuyện tặng quà.
Ngôn Mặc Bạch nghe cô nói vậy thì nhíu mày, anh cũng không nói đây là anh kêu người đi mua, chẳng qua là để cô tiếp tân kia gói lại mà thôi.
Tư Mộ vừa lấy ra một bình rượu, nhíu mày nhìn anh: "Sao anh lại mua rượu? Sức khỏe của cha gần đây không được tốt, không được uống rượu."
Ngôn Mặc Bạch lái xe mắt vẫn nhìn thẳng phía trước nói: "Đây là rượu thuốc rất tốt với cơ thể."
Đây là chai rượu mắc tiền nhất, một giọt cũng mấy vạn, một bình nhỏ như vậy cũng ngàn vạn, đây là Trác Lôi Ngạo mua được ở buổi đấu giá quốc tế.
Nghe anh nói như vậy, Tư Mộ liền yên tâm, cất đồ lại như cũ, sau đó ôm túi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Gả cho người đàn ông này, anh chịu tốn tâm tư vì cha mẹ bạn, điều đó nói nên rằng anh tôn trọng cha mẹ bạn, tôn trọng bạn. Sao mà không cảm thấy ấm lòng cho được.
Lúc hai người lái xe đến nhà họ Phó, Tô San đang bận rộn trong phòng bếp.
Khi nhận được điện thoại của con gái nói muốn về nhà ăn cơm, bà liền vui mừng để mẹ Vương đi mua đồ ăn, bà muốn tự mình xuống bếp, làm mấy món ngon cho con gái và con rể.
Tư Mộ ôm quà đi vào nhà, cả phòng đều có mùi thơm của thức ăn.
"Mẹ, có phải mẹ đang nấu canh cá xắt lát mà con thích ăn nhất? Con đã ngửi thấy mùi thơm rồi nè!" Tư Mộ đặt quà xuống sô pha, liền vui sướng mà chạy vào phòng bếp.
Người đang đứng trong phòng bếp quay đầu lại nhìn con gái mình giống như con bướm đang bay đến thì rất vui mừng, nhưng vẫn quở trách: "Con đã lập gia đình rồi mà vẫn giống như đứa trẻ nghịch ngợm vậy."
Tư Mộ le lưỡi, nhào qua ôm lấy Tô San, đầu cọ cọ lên vai bà làm nũng: "Mẹ, ở trước mặt mẹ con luôn luôn là đứa trẻ."
Tô San điểm nhẹ vào trán con gái, cưng chiều cười nói: "Con đó, chút dáng vẻ người lớn cũng không có, nếu con đi tham dự những buổi họp mặt của những quý bà, chắc chắn sẽ thành trò cười cho người khác."
Tư Mộ chu môi: "Con mới không tham gia những cái đó. Hơn nữa, con thích thế nào thì thế đó, mặc kệ những người kia nói gì về con."
Sau khi kết hôn cô bị Ngôn Mặc Bạch quản rất sít sao, chân không bước ra khỏi nhà, đừng nói đến chuyện đi đi họp mặt quý bà. Nhưng mà cô cũng không có hứng tham gia những thứ đó, một đám phụ nữ khoe của, làm bộ làm tịch! Cô một chút cũng không thích.
Tô San trợn mắt nhìn con gái, sau đó lại nhìn ra phòng khách, thấy Ngôn Mặc Bạch và chồng bà đang ngồi trên sô pha nói chuyện, tự nhiên bà cũng thấy vui vài phần.
Đến gần con gái, bà nhỏ giọng hỏi: "Mộ Mộ, các con định lúc nào thì sinh con?"
Thấy con gái ngơ ngác nhìn mình, Tô San thở dài: "Hiện tại chỉ có cha mẹ ở nhà, mấy ngày nữa má Vương cũng về quê rồi, trong nhà rất văng vẻ. Người già sợ tịch mịch, quá vắng lặng cũng không tốt, con nhanh sinh con đi, thừa dịp mẹ và cha con còn trẻ sẽ giúp con chăm sóc đứa bé. Chắc cha chồng con cũng đang mong có cháu, cho nên sinh sớm một chút, chúng ta sẽ trông giúp hai con."
Tư Mộ càng im lặng.
Cô cũng muốn nhanh chóng sinh con, càng nhanh càng tốt, nhưng mà phải mang thai mới sinh được!
Tô San nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con gái, bà cho rằng cô đang xấu hổ, cho nên tiếp tục dạy bảo: "Không có gì phải xấu hổ, giữa vợ chồng đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Buổi tối con chủ động một chút..."
Tô San rất nghiêm túc truyền thụ kiến thức cho con gái, Tư Mộ nghe mà đầu đầy hắc tuyến. Không ngờ nhìn mẹ dịu dàng như vậy nhưng nội tâm lại cường đại như vậy. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra được, chuyện phòng the của cha mẹ chắc chắn là muôn màu muôn vẻ (Ed: còn ta tưởng tượng ra muôn "kiểu".... ^_^)
Tư Mộ và Tô San ở trong phòng bếp kề tai nói nhỏ, thì trong phòng khách, Ngôn Mặc Bạch đang đánh cờ với cha vợ.
"Mặc Bạch, trước khi hai con kết hôn, cha và mẹ Mộ Mộ cũng không kịp gặp mặt các con, các con đã kết hôn rồi." Phó Minh Vũ đi một nước cờ, nhìn Ngôn Mặc Bạch nói: "Nói thật, cha rất không nỡ để con bé lấy chồng sớm."
Phó Minh Vũ vẫn luôn cưng chiều, nâng nui con gái trong lòng bàn tay, đương nhiên không nỡ để cô lấy chồng sớm, thậm chí ông còn mong con gái ở nhà mãi với mình. Nhưng khi nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, Phó Minh Vũ lại vui mừng vì con gái mình đã lấy được một người đàn ông bất phàm, có một bến đậu vô cùng tốt.
Ngôn Mặc Bạch cúi thấp đầu chỉ lẳng lặng lắng nghe.
"Tính tình Mộ Mộ rất giống mẹ con bé, hiểu chuyện, nghe lời thỉnh thoảng hơi nghịch ngợm, hi vọng con có thể khoan dung con bé."
Phó Minh Vũ nói rõ mọi chuyện, ông hy vọng Ngôn Mặc Bạch có thể cưng chiều con gái mình.
Con gái bảo bối mình đau hơn hai mươi năm, ông muốn sau khi kết hôn cô phải chịu bất kỳ oan ức gì.
"Cha yên tâm, con sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha vợ, anh cũng rất nghiêm túc hứa hẹn.
"Có những lời này của con cha yên tâm rồi!" Phó Minh Vũ vui vẻ cười, sau đó dừng một chút rồi nói: "Buổi sáng hôm nay, cha nhận được một cuộc điện thoại lạ, nói Mộ Mộ lấy con vì muốn YT Quốc Tế giúp đỡ tài chính."
Ngôn Mặc Bạch thầm giật mình, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhìn Phó Minh Vũ.
Là ai gọi điện thoại đến nói cho ông biết?
Lúc trước nghe nói sức khỏe Phó Minh Vũ không tốt, vừa mới xuất viện ở nhà nghỉ ngơi, không chịu nổi đả kích. Đây là chuyện giấu ông, cuối cùng là ai đã gọi điện đến nói cho ông biết?