Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 91: Xe chấn trong truyền thuyết?




“Ưm a……” Tư Mộ bị anh cắn như vậy, thiếu chút nữa kêu to ra tiếng.

Bàn tay đưa lên nắm lấy cái đầu đang ghé trước ngực, gắt gao cắn môi, nhưng vẫn không nhịn được mà ngâm ra vài tiếng, cũng là do người này cắn, dùng đầu lưỡi trêu chọc cô, hàm răng chậm rãi ma sát.

Ngoài xe, mấy người thiếu niên vẫn chưa đi, thậm chí còn có người đi lại kề sát mặt vào cửa kính của xe, cố gắng nhìn vào trong.

“Các cậu sang đây xem, cửa kính của xe này hình như có chút kì lạ! Nhìn qua cũng giống như các cửa xe bình thường khác, nhưng tại sao chúng ta đều không thể nhìn thấy được bên trong?” Vừa mới dạo quanh một vòng, người thiếu niên đưa mặt mình lại gần cửa xe nghiên cứu.

“Bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài không nhìn thấy được bên trong.” Một người thiếu niên khác nghiên cứu một lát, sau đó nhàn nhạt nói: “Hơn nữa đây còn là kính chống đạn, độ cứng vô cùng cao, đạn bình thường không thể làm gì nó.”

Những người còn lại đều vô cùng tò mò tới gần nhìn, chưa nói tới giá trị của chiếc xe này, mà trang bị cũng tốt như vậy, nguyên thủ quốc gia cũng dùng những loại xe như vậy đi?

Có một thiếu niên không tin, kề mặt lên trên cửa kính, chính là muốn nhìn một chút cấu tạo bên trong xe như thế nào.

Khuôn mặt kia dán vào cửa xe như vậy, để trên mặt kính cũng bị biến dạng, ánh mắt Tư Mộ đảo qua, bị dọa làm cho bàn tay nắm chặt hơn, hận không thể nhổ hết tóc trên đầu anh xuống.

Ngôn Mặc Bạch đang ăn vô cùng vui vẻ, đột nhiên bị cô kéo làm cho da đầu đau một trận. Nhưng trong mắt vẫn tràn đầy lục quang, t*ng trùng lên não, càng mãnh liệt kích thích như vậy, anh càng thích.

Ngoài miệng cắn một cái, một tay vuốt ve ở trên, tay còn lại cũng không an phận di chuyển xuống phía dưới cơ thể cô tìm kiếm…….

Tên cầm thú này!

Tư Mộ thật không quên được lần này, bên ngoài đang có nhiều người nhìn như vậy, cửa kính cũng không phải là loại màu đen chắn ánh sáng kia……mà là thủy tinh màu trắng, ở ngoài đều thấy rõ ràng tất cả mọi thứ bên trong.

Truyện được chuyển ngữ tại dđlqđ.

Đẩy đầu anh ra liền giãy dụa đứng lên. Một người bạo phát thật là đáng sợ, nếu là bình thường, một ngón tay của Ngôn Mặc Bạch cũng có thể nhấn chết Tư Mộ, nhưng mà bây giờ cô đang quýnh lên, sức mạnh bùng nổ không thể khinh thường.

Ngôn Mặc Bạch trực tiếp bị cô đẩy ra, ngã xuống ghế dựa, mà chính cô cũng lảo đảo một cái, trọng tâm không vững liền lắc qua đụng vào cửa xe.

Đầu của cô đụng vào cửa xe đúng ngay chỗ mặt của người thiếu niên áp lên “Bang” một tiếng, bị bắn trở lại.

“Oa——” Lực va chạm lớn như vậy, trên đầu nhẹ thì sưng thành một cục u, nặng thì chấn thương não, cô bị đau tới nỗi mặt cũng nhăn thành cái bánh bao rồi.

Ngôn Mặc Bạch mới vừa rồi còn đang vùi mình trong ôn hương nhuyễn ngọc, ngoài miệng hưởng thụ trên tay cũng đều đã vội vàng, chờ mong tiếp theo chính mình sảng khoái làm qua xe chấn. Nhưng mà ngay sau đó đã bị bà xã của mình người mà bình thường xem ra vô cùng mảnh mai quăng cho bay ra.

Anh kinh ngạc nhìn cô gái đã ném anh ra, sau đó chính cô cũng bị té ngã ra ngoài, quả thật trợn mắt há miệng, không thể tin.

Nhưng khi nhìn thấy cái đầu của cô nặng nề đụng vào cửa kính, “bang” phát ra một tiếng vang thì anh lập tức bò dậy, đưa tay ra kéo cô gái bị đụng cho giận ngất thiếu chút nữa hôn mê trở về, ổn định ở trên đùi, kiểm tra xem đầu cô bị đụng có gây ra vết thương nào không.

Bản thân anh hiểu rõ cửa kính của xe mình có độ cứng cao. Đạn cũng không thể xuyên qua, mà đầu của cô có thể so với đạn sao?

Tay nhẹ nhàng xoa chỗ bị đụng của cô, chỗ đó đã có thể từ từ nhìn thấy cục u nhỏ, ửng hồng.

Ngôn Mặc Bạch vô cùng đau lòng, nhưng trên mặt lại rất là nghiêm túc, mở miệng giáo huấn cô: “Em điên rồi sao? Đụng đầu vào đó?”

Tư Mộ đau đến nước mắt rơi lã chã, trong lòng vô cùng uất ức, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở oán trách: “Nếu không phải do anh……em cũng sẽ không bị như vậy.”

Càng ngăn cản anh, anh càng ngông cuồng, càn rỡ, lại còn giở thủ đoạn, làm nhiều việc cùng lúc.

Còn không phải bởi vì cô sợ bị người khác nhìn thấy, nên mới đẩy anh ra chứ sao. Người ta cũng đã áp mặt lên cửa xe nhìn rồi, nước miếng còn tí tách nhỏ giọt, nếu cô còn có thể không kiêng kị gì cùng anh chơi xe chấn, vậy thì đúng là không còn mặt mũi nhìn người.

“Anh thế nào?” Đang mong đợi một bữa tiệc lớn vào miệng, kết quả thịt vừa đến miệng thì lại vụt mất, giọng điệu vô cùng không vui, ngay sau đó lực đạo trên tay cũng vô tình tăng thêm. Xoa tới nỗi Tư Mộ đau đến gào khóc mới thả ra.

Vốn là, trong xe hết sức an toàn, bên ngoài cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được, coi như người khác đem tròng mắt nhìn thật kĩ cũng không thể thấy được, cô còn sợ cái gì?

Đúng lúc anh đang vô cùng hưng phấn, đột nhiên bị cô kêu ngừng, một chút tính tình dễ chịu còn lại cũng bị làm cho biến mất.

Nếu như vì vậy mà bị bất lực, thì dựa vào đâu để duy trì cuộc sống vợ chồng hài hòa? Không thể hàng đêm sênh ca, cô làm sao trả hết nhiều khoản nợ được đây?

Nếu như mà gia bất lực rồi, về sau em liền hiểu được hối hận là như thế nào?

Ngôn Mặc Bạch nhắm chặt mắt lại, hung hăng hít một hơi, thật muốn đem cô gái trong ngực xách lên đánh một trận.

Trong xe động tĩnh kịch liệt như vậy, bên ngoài một chút phản ứng cũng không có đó là điều không thể nào.

Chỉ là khi Tư Mộ đụng vào cửa kính gây ra tiếng vang, khiến cho thiếu niên đang áp mặt kia khẩn trương, nhảy ra hơn một thước, trợn mắt há hốc mồm nhìn xe.

“Oa? Các cậu vừa rồi có cảm thấy được xe đang chấn động hay không?” Nam hài xoa xoa mắt, sợ chính mình hoa mắt, liền hỏi lại những người bên cạnh để xác nhận.

“Ách —— hình như có rung một chút!” Thiếu niên bên cạnh gãi gãi đầu, cũng không xác định lắm, “Vậy cậu mới thấy cái gì rồi hả? Tại sao lại đột nhiên nhảy ra?”

“Mình cảm nhận được bên trong truyền tới một tiếng vang, giống như là âm thanh của thứ gì đó đập vào cửa xe, làm cho mình hoảng sợ, nên mới nhảy ra thôi.”

“Vậy rốt cuộc cậu có thấy được cái gì hay không?”

“Ách —— không có thấy được gì cả ——”

Một đám thiếu niên đồng loạt khinh bỉ: “Hừ! Cậu đều đem cả đầu áp sát vào bên xe rồi, làm sao có thể không thấy gì được? Mắt cậu bị mù à?”

“Thật sự là không nhìn được!” Thiếu niên mới vừa kề mặt lên cửa xe, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu ấn. Bị những bạn học khi dễ, cậu không phục lắm, tức giận thẳng tay chỉ vào xe la lên: “Không tin, các cậu tự mình đi xem đi, các cậu có thể nhìn thấy bên trong, lão tử liền quỳ xuống dập đầu với các cậu.”

Các thiếu niên đều là tuổi trẻ khí thịnh, chỉ một câu nói, liền dẫn đến một trận cãi nhau, mọi người đều không chịu thua, vì vậy nghĩ cách thay nhau đi lên tìm tòi xem thử.

“Cậu nói, bên trong xe sẽ có người hay không?” Người thiếu niên tà ác nhìn xe: “Không phải là làm xe chấn đấy chứ?”

“Không lẽ đây chính là xe chấn trong truyền thuyết?”

…..

Bên trong xe, Tư Mộ kinh ngạc nhìn những thiếu niên đang đứng nhìn bên ngoài xe, mà những lời bọn họ nói, cô đều nghe rất rõ.

Vậy mà không nhìn thấy?

Không phải đâu?

Nhìn Ngôn Mặc Bạch một chút, người này đang cười như không cười nhìn cô, ngón tay xoa đầu giúp cô không biết từ lúc nào đã dời xuống trước ngực, tiếp tục vuốt ve.

“Này——” Tư Mộ cực kì tức giận đẩy tay anh ra.

Tên khốn này nhìn ngoài mặt tốt như vậy, anh tuấn bất phàm, ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới. Không có việc gì lại yêu yêu, xoa bóp sờ sờ vật kia của cô, thật là chịu đủ rồi!

Lại nói trước đó Tư Mộ còn muốn chủ động hạ gục anh, kết quả mới ở chung được vài ngày, này có thể mang thương tích ra trận, ở trên giường trong bệnh viện cũng đã rục rịch rồi

Cho nên không cần cô chủ động, chỉ là bị động tiếp nhận cũng làm cô chịu không nổi.

Ngôn Mặc Bạch bị cô đẩy ra, cũng không giận, lấy di động ra gọi điện: “Này, gọi vài người qua bãi đậu xe…...”

Tư Mộ vừa nghe được rất muốn đập đầu vào tường. Cô kéo vạt áo của anh hận không thể đem quần áo của anh xé rách.

“Anh kêu người qua đây làm gì?”

Bên ngoài người vây xem cũng đã thành một vòng, anh còn ngại ít, muốn kêu thêm người qua đây vây xem sao?

“Không phải em nói có người ở đây, em xấu hổ sao? Anh gọi người tới lôi hết mấy tên tiểu tử này đi……” Anh nhìn cô ý vị thâm trường, tay niết gương mặt cô, sau đó đưa môi mình sát lại môi cô, như có như không đụng nhẹ một cái “Anh nhất định phải ở chỗ này sảng khoái một lần.”

Mặt Tư Mộ đều đã đỏ ửng lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào anh: “Cầm thú!”

“Đàn ông ở trước mặt phụ nữ đều là cầm thú!” Ngôn Mặc Bạch hôn nhẹ xuống môi cô, cười khẽ: “ Đừng chối, thật ra thì em cũng rất hưởng thụ hành động cầm thú này của anh!”

Nhìn! Ngôn Mặc Bạch chính là như vậy, cầm thú cũng phải quang minh chính đại, đúng lí hợp tình.

Nói xong, lưỡi anh quét qua một vòng quanh môi cô, liền cậy mạnh cạy miệng của cô ra, tiến quân thần tốc.

Truyện được làm tại dđlqđ

Tư Mộ thừa dịp lúc lưỡi của anh đang quấn lấy đầu lưỡi của cô, bĩu môi một cái, miệng mút lấy lưỡi anh không thả.

Ngôn Mặc Bạch không hề đề phòng bị cô làm như vậy, bị cô dùng lực mạnh, đầu lưỡi có hơi đau.

Nếu cô muốn chơi, Ngôn Mặc Bạch đương nhiên vui lòng theo cùng.

Mặc kệ trên miệng cô muốn làm gì, anh nhanh chóng đưa tay xuống hạ thân cô trước.

Tay đưa vòng qua phía sau cô kéo hai chân của cô ôm ngang hông mình, để cho hai nơi phía dưới thân mật hơn, gần sát không một khe hở. Tay nâng mông của cô dùng sức, vẫn còn muốn đem cô áp sát nơi đó của anh.

Tư Mộ bị nơi đó của anh đụng vào rất khó chịu, trên miệng dĩ nhiên liền há ra, buông tha lưỡi của anh. Nhưng Ngôn Mặc Bạch làm sao có thể bỏ qua cô?

Một tay cố định cô, một cánh tay kia lại đưa vào trong quần áo cô, đem áo ngực của cô cởi ra.

Anh cởi cúc áo cực kì nhanh, mặc dù vẫn còn ba hàng đơn, nhưng một giây đồng hồ thì đã cởi xong. Cái tốc độ đó giống như đã luyện tập qua hàng nghìn lần vậy.

“Này, anh làm gì vậy? Nơi này còn có người——” Sau khi cởi áo ngực xong, anh lại bắt đầu cởi tiếp áo ngoài của cô. Hôm nay Tư Mộ mặc áo len cao cổ, lại vô cùng rộng rãi, điều này giúp cho anh cởi đồ lại càng thêm dễ dàng rồi, hai ba lần thì đã cởi được hết đồ trên người cô xuống.

Ngôn Mặc Bạch cúi đầu ngậm chặt hạt đậu nhỏ phấn hồng phía trước một bên ngực trắng nõn của cô, giọng khàn khàn nói: “”Không sợ, bọn họ lập tức đi ngay——”

Đi đâu hả? Một đám người trẻ tuổi đang tranh luận sôi nổi, chỉ còn thiếu chưa phá hủy xe của bọn họ để nghiên cứu.

Lúc này, một người thiếu niên đi vòng qua phía bên cô, đưa tay ra gõ cửa xe, sau đó ánh mắt nhìn thẳng tắp, cái biểu tình kia giống như thật sự nhìn thấy được bọn họ. Tư Mộ bị dọa ôm chặt lấy đầu Ngôn Mặc Bạch.

Đầu Ngôn Mặc Bạch lập tức dính sát vào nơi mềm mại thơm dịu của cô, vô cùng hài lòng, nghĩ thầm, thật ra thì có người ở bên ngoài cũng không tồi, thỉnh thoảng còn có thể hưởng thụ phúc lợi do sự sợ hãi của cô mang tới.

Một lát sau, Tiểu Cửu liền dẫn theo hơn mười người tới bãi đậu xe, nhìn thấy mấy thiếu niên đang vây quanh chiếc Porsche của Boss mình, giống như đang nghiên cứu cái gì đó, vì vậy cậu lạnh giọng nói: “Các cậu đang làm gì ở đây?”

Một thiếu niên bị sự xuất hiện bất ngờ của Tiểu Cửu và hơn mười người to lớn khỏe mạnh khác làm cho hoảng sợ, lập tức lùi lại, cách xa chiếc xe ba thước.

“Xin, xin hỏi, cái xe này, là, là của các người à?” Một người thiếu niên khác còn không biết sống chết đặt ra câu hỏi, còn có suy nghĩ muốn hỏi chủ xe cho mượn xe để chơi đùa một lúc. Chẳng qua do sự xuất hiện bất ngờ như vậy, cậu ta khó tránh khỏi bị dọa cho cà lăm.

“Cho các cậu năm giây, lập tức biến mất khỏi bãi đậu xe!” Mặc dù Tiểu Cửu là một mỹ thiếu nam, nhưng vào thời điểm cậu lạnh mặt lại, chính là Tu la địa ngục, biểu tình lạnh lùng, khiến cho người nhìn cảm thấy sợ hãi.

“Nhưng……” Vị thiếu niên kia còn đang muốn nói điều gì, liền bị đồng bạn lôi kéo, vài người lập tức chui vào trong xe, nổ máy vài cái liền chạy trối chết.

Tiểu Cửu nhìn qua mấy cái đuôi xe đang lắc lư chạy mất, rồi lại quay sang nhìn xe của đại ca mình, yên lặng giơ tay lên ý bảo mười mấy người sau lưng lùi lại phía sau trăm mét, chặn ở cửa bãi đậu xe. Ngay cả một con ruồi cũng không để lọt vào.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể biết đại ca đang ở bên trong làm cái gì, nhất định là đám tiểu tử kia đến quấy rầy việc của anh ấy, nên mới gọi điện thoại cho cậu dẫn theo người tới dọn dẹp.

Mấy người trẻ tuổi phía ngoài đã bị Tiểu Cửu dẫn người tới đuổi đi hết, hơn mười mấy người bọn họ đứng bên ngoài cách một trăm mét để bảo vệ, không để cho người nào đi vào quấy rầy bọn họ.

Tư Mộ đều đã nhìn thấy mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, Ngôn Mặc Bạch ngậm nhũ hoa trước ngực của cô một cái, sau đó nhíu mày nhìn về phía cô: “Bây giờ, em đã hài lòng chưa? Kia, có thể bắt đầu?”

Mặt Tư Mộ lúc này đã đỏ ửng, đầu cúi thật thấp, giữ lấy đỉnh đầu đang ghé vào trước ngực cô, rầu rĩ nói: “Không thể để về nhà làm tiếp sao?’

Như bây giờ, vẫn là bị người vây xem?

Người vây xem trước đó đều không biết gì, cho dù biết bọn họ ở trên xe làm cái gì, cũng không thấy được người, không biết trong xe là ai. Nhưng mà bây giờ đổi thành đám người Tiểu Cửu đứng ở phía xa, tạo thành vòng tròn vây bọn cô ở giữa, nhất định là bọn họ đều biết trong xe đang xảy ra chuyện gì, như vậy sau này cô làm sao có thể gặp người được?

Xe chấn cái gì, cô cũng rất mong chờ, nhưng lần sau nhất định phải tìm một nơi tĩnh lặng, ít người, nếu không bị vây xem, thật sự rất mất mặt.

Ngôn Mặc Bạch vất vả lắm mới được nếm ngon ngọt, vì vậy mặc cho cô khuyên như thế nào đều vô dụng cả.

Một bên vừa ăn nhũ hoa trắng tuyết của cô, một bên lại đưa tay cởi quần cô. Phía trên miệng không hề rãnh rỗi, mà tay cũng không trì hoãn, trên dưới chăm sóc, một bộ động tác được hoàn thành vô cùng nhanh chóng, chỉ một lát, cả người Tư Mộ liền ‘xích lõa’ ngồi trên đùi anh, đôi chân thon dài trắng nõn của cô bị anh kéo tới ôm ngang hông anh lần nữa, nơi kia không có gì ngăn chặn liền trực tiếp dán lên nơi kia của anh.

Việc đã đến nước này, Tư Mộ đã không còn đường phản kháng rồi.

Có câu nói thế này: Cuộc sống giống như cưỡng gian, nếu đã không thể phản kháng, vậy thì cứ hưởng thụ đi!

Giờ phút này, Tư Mộ muốn nói là, nếu không phản kháng được, vậy thì chủ động đi!

Dù sao mục đích của cô cũng là hạ gục Ngôn Mặc Bạch, sau đó mang thai sinh con, không làm như thế sao có thể mang thai?

Đôi chân vòng qua ôm chặt hông anh, canh hướng đúng tới nơi đó của anh, sau đó như có như không, từ từ ma sát vài cái.

Ngôn Mặc Bạch rốt cuộc không nhịn được, bị cô ma sát cho rên nhẹ lên một tiếng.

Tư Mộ chưa từng nghe qua tiếng động tình của đàn ông, mặc dù xem qua vô số phim hành động tình yêu, cũng chưa từng nghe qua tiếng kêu của đàn ông khi hoan ái. Giờ phút này nghe được tiếng Ngôn Mặc Bạch tuy chỉ là một cái hừ nhẹ, nhưng cũng khiến cho cô máu dịch sôi trào.

Cực kì có cảm giác thành công.

Vì vậy càng ra sức cọ xát cái nơi kia, cơ thể dán vào lồng ngực của anh, không biết từ lúc nào anh đã cởi sẵn áo để cho cô trực tiếp dán lên cơ ngực cứng rắn của anh. Hai luồng mềm mại đè ở trước người anh, khiến cho hô hấp của anh đều trở nên khó khăn vô cùng.

Cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, khẽ đẩy cô ra, tay chân nhanh nhẹn cởi bỏ hết quần áo trên người, lần nữa kéo cô qua, dựa theo vị trí vừa rồi đem cô an trí ở trên đùi mình.

Hai người cùng xích lõa, nơi kia không có bất kì ngăn trở.

Trước đó Tư Mộ bị anh hôn một lúc lâu, lại bị anh trêu chọc một hồi, hiện tại đã sớm động tình, toàn thân nóng lên lại không có khí lực, chỉ nghĩ muốn khẩn cầu anh cho nhiều hơn.

Vì thế, Ngôn Mặc Bạch sau khi thấy cô đã chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng động một phát, liền chôn vào một phần.

Cô vẫn luôn chặt như vậy, anh nửa bước khó đi. Ngôn Mặc Bạch nhìn nơi nào đó của mình, khẽ nhíu mày khó chịu, nhưng cũng không dám quá mạnh, đành phải tiến hành theo tuần tự, một tấc một tấc tiến vào.

Thật ra thì động tác chậm như vậy vẫn làm cho Tư Mộ cảm thấy đau. Còn không bằng anh lập tức đi vào, cho cô sảng khoái. Vì vậy cô chủ động đón lấy anh, cả người anh liền cứ như vậy tự nhiên thoải mái thuận lợi xâm nhập.

Này trơn trơn mềm mại ấm áp khít khao, khiến cho miệng anh hít sâu một ngụm khí lạnh……

Ngôn Mặc Bạch lúc này giống như đang đi dạo ở trên mây, cả người đều lâng lâng sảng khoái.

Khi anh đi vào toàn bộ, Tư Mộ khó chịu hừ ra tiếng, Ngôn Mặc Bạch biết giờ phút này cô rất khó chịu, cho nên cũng không dám có hành động gì, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, cố gắng khắc chế xúc động muốn tiến tới của chính mình.

“Như thế nào, bảo bối?”

Giọng nói khi động tình của anh, khàn đục ám muội trầm thấp càng tăng thêm cảm giác mị hoặc, lại có chút ôn nhu hiếm thấy.

Tư Mộ vòng tay ôm chặt cổ anh, nhắm mắt lại rên rĩ: “Anh, nhẹ một chút——”

Tư Mộ đã nói như vậy, Ngôn Mặc Bạch làm sao có thể tiếp tục nhịn?

Thân thể bắt đầu động, vốn là còn muốn nhớ dặn dò của cô nhẹ nhàng một chút, nhưng sau này cảm giác mất hồn càng ngày càng chiếm tới, anh đã sớm phiêu phiêu dục tiên, quên hết tất cả, sớm đem hết những lời của Tư Mộ quẳng ra sau đầu.

Thậm chí dù cho Tư Mộ có đấm anh bày tỏ kháng nghị, còn khóc lóc cầu anh tha cho, nhưng anh hoàn toàn đều không nhìn, cô càng kịch liệt kháng nghị, lại càng thêm kích thích anh.

Đến sau cùng, Tư Mộ thiếu chút nữa ngất đi, mà sức chiến đấu của anh quá mạnh mẽ, lại còn thiên về đánh lâu dài Tư Mộ chống đỡ được tới khắc anh kết thúc, đã tức giận tới suy yếu rồi.

Trong chiếc xe xa hoa lãng phí tràn ngập hơi thở tình dục, không gian nhỏ hẹp an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hai người, một thô ráp, một suy yếu……

Ngôn Mặc Bạch thỏa mãn ôm Tư Mộ, tay vẫn còn vuốt ve ở trước ngực cô.

“Bảo bối, em thật giỏi!”

Ngôn Mặc Bạch cúi đầu hôn nhẹ cái trán trơn bóng của cô, thỏa mãn thở ra hơi.

Giỏi em gái anh!

Tư Mộ lúc này giống như đã chết qua một lần, hơi thở yếu đuối ngay cả hơi sức mắng người cũng không có, đáp lại Ngôn Mặc Bạch, chỉ có một bộ dạng xem thường.

May mắn là trong xe mở máy điều hòa, hai người nghỉ ngơi một lúc lâu, mới mặc quần áo xong.

Tư Mộ đã sớm không còn hơi sức, cho nên quần áo là do Ngôn Mặc Bạch mặc giúp cô.

Nhưng Ngôn Mặc Bạch chỉ biết cởi áo ngực, mà không biết mặc làm sao. Mặc quần cũng hết sức phiền toái, cũng may áo len của Tư Mộ là dạng trung, trực tiếp mặc vào, có thể che tới mông.

Sau khi Ngôn Mặc Bạch mặc quần áo vào, bộ dạng chỉnh tề, liền mở cửa sau ra, rồi đi vòng qua phía bên này Tư Mộ, trực tiếp bế cô lên, rồi nhét vào ghế ngồi trước. Nghiêng đầu nói với các thủ hạ đứng gác ở cách xa đó: “Tôi đi trước, các cậu cũng rút lui hết đi.”

Mặt Tư Mộ cũng không dám ngẩng lên, cô thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt của mười mấy người này đang chăm chú nhìn mình.

Ngôn Mặc Bạch, đúng là một tên khốn kiếp!

Anh muốn lái xe thì tự chui vào ghế lái phía trước là được, tại sao còn phải xuống xe? Đáng ghét hơn anh còn ôm cô lên ghế ngồi phía trước.

Anh là cố ý muốn cho các anh em của mình biết sao?

Mới vừa khởi động xe, Ngôn Mặc Bạch đột nhiên quay đầu nhìn sang phía người bên cạnh đang ủ rủ: “ Nếu không lát nữa chúng ta trở về ba mẹ bên kia ăn cơm nhé?”

Lần trước trở về Phó gia, cũng là vào lúc Ngôn Mặc Bạch mới xuất viện, cách đây đã hơn mười ngày.

Trong khoảng thời gian anh ở nhà dưỡng thương này, Tư Mộ vẫn luôn ở trong nhà, duy nhất ra cửa một hai lần là đi chơi cùng với bạn.

Thật ra thì không phải do Tư Mộ không muốn trở về, Ngôn Mặc Bạch đang ở nhà dưỡng thương, nếu như Tư Mộ trở về nhà một mình mà nói, khó tránh khỏi việc ba mẹ cô sẽ hỏi này nọ. Về nguyên nhân thật sự cô và Ngôn Mặc Bạch kết hôn, chỉ có mẹ Tô San biết, ba cô không biết gì cả. Tân hôn thường xuyên chạy về nhà mẹ đẻ, mà còn là một mình, khó tránh khỏi ba mẹ cô sẽ có hiểu lầm.

Tư Mộ không thể nhìn nổi ba mẹ đau lòng khổ sở, liền rõ ràng nên ít về nhà thôi. Trái lại thì thường xuyên gọi điện thoại, mỗi ngày hoặc cách một hai ngày gọi một lần nói chuyện phiếm cùng ba mẹ.

Mỗi lần Phó Minh Vũ nói chuyện điện thoại với con gái, đều cười rất vui vẻ, tâm tình tốt, vì vậy bệnh tình liền nhanh chóng khỏe lại.

Hai ngày trước đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ nói khôi phục rất tốt, chưa tới mấy tháng, có thể hoàn toàn bình phục.

Ngày hôm qua khi Tư Mộ nhận được điện thoại của ba mình, liền muốn trở về một chuyến, nhưng không biết sao Ngôn Mặc Bạch lại thực hiện lệnh cấm túc thật sự rất đúng lúc, nên cô cũng không dám nhắc tới.

Hiện tại Ngôn Mặc Bạch lại chủ động đưa ra yêu cầu về nhà mẹ đẻ ăn cơm, dĩ nhiên Tư Mộ vô cùng vui lòng.

“Được được!” Người lập tức liền cao hứng lên, giống như người mới nãy ngồi phịch ở một chỗ giả chết là hai người khác vậy.

Trong mắt Ngôn Mặc Bạch lóe lên quét qua người cô một chút, ánh mắt dừng lại trên đùi cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười quỷ dị: “Em cứ như vậy mà đi?”

Tư Mộ ngoan ngoãn ngồi thẳng, hai chân khép chặt lại, trừng mắt nhìn anh: “Còn không phải tại anh!”

Ngôn Mặc Bạch cười khẽ, vô cùng hưởng thụ loại xấu hổ mang theo làm nũng này của cô, có lẽ khi cô trừng, trong mắt của anh, đó là khuôn mặt giận dỗi.

“Lên lầu tắm, anh gọi người tới mua quần áo cho em thay.” Ngôn Mặc Bạch đưa tay sờ cái chân mịn màng của cô, cười nói.

Tư Mộ hận không thể một cước đạp cho tên cầm thú này bay ra ngoài, không buông tha bất cứ cơ hội nào để ăn đậu hũ của cô, thật là quá đáng ghét!

“Hôm kết hôn em có mang theo quần áo tắm rửa, để ở khách sạn không mang về, chắc là vẫn còn ở đó, vậy em mặc đồ đó là được rồi!”

Đồ của Ngôn Mặc Bạch mua cho cô đều đắt muốn chết......Tư Mộ tự nhận mình không phải là loại phụ nữ ham hư vinh gì, từ nhỏ chi phí ăn mặc đều rất tốt không có thiếu, nhưng cô cũng không quá thích những thứ sang trọng quá mức này. Trong nhà đã có rất nhiều đồ, tất cả đều mới, mua nữa mà nói, thật sự là đốt tiền mà.

Ngôn Mặc Bạch cũng không có ý kiến, xuống xe ôm cô đi tới thang máy phía bên kia.

Tiểu Cửu vốn là chờ đại ca lái xe đi mới rời khỏi, vì vậy khi Ngôn Mặc Bạch xuống xe, bọn họ mười mấy người đứng thẳng tắp nhìn đại ca của mình ôm chị dâu đi tới.

“Này, Ngôn Mặc Bạch.......” Cái người khốn kiếp này, cô muốn được nhìn thấy ánh sáng.