Editor: bangthan87
Lúc Lâu Diệc Sâm xuống lầu, nhìn thấy con gái bảo bối của mình đang đem tất cả vốn liếng của mình cho con trai lão Tam chơi đùa, anh có chút bất mãn nhíu mày.
Từ lúc Vưu Ưu cùng Lâu Diệc Sâm ở cùng một chỗVưu Ưu từ cùng Lâu Diệc Sâm ở cùng một chỗ về sau, Vưu Ngư vẫn dính lấy chính là ba ba, ngay cả Vưu Ưu nó cũng không quan tâm đến. Ngay lúc này lại có một đứa bé, đoạt đi sự chú ý của con gái, để cho trong lòng anh ta cảm thấy thoải mái được hay không?
Lâu Diệc Sâm có loại cảm giác con gái bảo bối của mình đã bị người khác chiếm lất.
Bên này Ngôn Mặc Bạch cũng chú ý tới sự biến hóa cảm xúc của lão địa, bởi vì không khí quanh thân thay đổi, quỷ dị âm lãnh nói cho anh biết lão đại bây giờ đanh rất khó chịu.
Ngôn Mặc Bạch nhìn về phía Lâu Diệc Sâm đang nhìn, thấy hai đứa đang chơi, cười khanh khách hết sức vui vẻ, còn thấy con trai mình dùng cái miệng đầy nước miếng cọ cọ vào mặt con gái bão bối của lão đại…
A! Thì ra lão đại đang tức giận chuyện này!
Ngôn Mặc Bạch sờ cằm, sãi bước đi qua, đưa tay đem con trai của mình xách lên ôm vào trong ngực, cúi đầu nói với Vưu Ngư: “Mau đi rửa tay ăn cơm đi, ăn xong chơi nữa.”
Vưu Ngư nghĩ đến dượng Tiểu Bahcj nói đợi nó lớn lên có sức khỏe, thì sẽ cho nó ẩm Tiểu Dự Dự, liền cười ngọt ngào nói: “Ừm, dượng Tiểu Bạch, chú đáp ứng lời của con phải giữ lời.” Sau đó siết chặt quả đấm, hết sức bi tráng ưỡn ngực, “Ta từ hôm nay trở đi, muốn ăn mười chén cơm, con muốn mau mau lớn lên.”
Ngôn Mặc Bạch ôm con mình, suýt chút nữa đứng trồng trên đất
Ngước mắt lên nhìn Lâu Diệc Sâm thì nghĩ thầm: Lão đại, con gái của anh, nếu như bị thành choáng váng, nhưng không trách được chúng ta a!
Nhưng luôn luônbạn nhỏ Vưu Ưu luôn lớn sớm, chỉ số thông minh còn tính là tương đối cao, nó bình thường cũng ăn cơm rất ít, mà theo lời nó ăn mười chén cơm địa khái là đầy hơn chén nhỏ bình thường một chút mà thôi.
“Đầu bếp cũng đến từ Quốc Nội, tay nghề coi như không tệ, các người nếm thử một chút.” Vưu Ưu thân là nữ chủ nhân tràn đầy kêu gọi hai người lại bàn ăn cơm.
Tư Mộ cùng Diêu Dao ăn là vui vẻ nhất, Thanh Thần vốn là đã quen lịch sự, ăn cũng không được nhiều, Sở Kỳ cả người vẫn còn có chút ỉu xìu, bộ dạng giống như không có khẩu vị, tùy ý chọn mấy thứ bình thường thích ăn nếm mấy miếng, liền buông đũa xuống rồi.
Ngôn Dừ từ trước đến nay chưa từng thấy nhiều người như vậy cùng nhau ăn cơm, tròng mắt nhìn tới nhìn lui, tràn đầy hiếu kì.
Tư Mộ vừa ăn vừa đút cục cưng bên cạnh ăn cơm. Vốn mẹ Ngô đút Ngôn Dự ăn, nhưng mà bạn nhỏ Ngôn Dự hôm nay vẫn luôn theo mẹ Ngộ, vừa nhìn thấy mẹ mình thì quấn quýt ôm lấy, không chịu để cho mẹ Ngô cho ăn cơm, muốn Tư Mộ tự tay cho nó ăn.
Vì thế Ngôn Mặc Bạch còn tức giận suýt chút nữa bão nổi, chuẩn bị xách con trai đến đánh một trận.
Tư Mộ trừng mắt Ngôn Mặc Bạch, vừa đút cục cưng ăn cơm, mình cũng ăn. Cũng may cục cưng cũng không tính náo, cho nó ngồi bên trên xe đẩy nhỏ, cũng không có khóc, Tư Mộ cho nó ăn một ngụm, mình cũng ăn một miếng, ăn cơm cũng không ảnh hưởng.
Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm có gặp qua Tư Mộ trong lần Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch kết hôn lần đó, sau đó trở lại thành phố A mấy lần, nhưng cũng không có cùng Tư Mộ gặp mặt, tính ra hai người cùng Tư Mộ cũng không tính quen thuộc.
Ngẫm lại hai năm trước Ngôn Mặc Bạch này oai phong lẫm liệt, chỉ cần liếc một cái có thể là chị dâu Tam run rẩy, bây giờ lại bị chị dâu trừng mắt cũng không dám phát tác, bọn họ đều âm thầm giơ ngón tay cái với Tư Mộ.
Chị Dâu chịu thật sự là lợi hại!
Bên ngoài nhìn bộ dạng ngây thơ trong sáng, thì ra trong nội tâm lại mạnh mẽ bá đạo như vậy sao? Thời gian hai năm sẽ đem con người tat hay đổi như vậy sao.
Lôi Ngạo cầm ly rượu đi đến trước mặt Tư Mộ, cười nói: “Chị dâu, đã lâu không gặp! Uống một cái.”
Tư Mộ cũng thật không ngờ Lôi Ngạo lại chủ động cùng cô chạm cố, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lại mang nét cười nâng chén cùng hắn cụng với nhau.
Tư Mộ mới vừa uống một ngụm, chợt nghe Lôi Ngạo nhỏ giọng nói: “Chị dâu ba và chị dâu hai không phải là chị em tốt sao? Sao lại khác nhau như vậy? chị nên đem những thủ đoạn dạy bảo anh ba ra để dạy cho chị hai, để chị dâu hai trừng trị anh hai một chút, đem anh hai dạy bảo giống như anh ba dể bảo như vậy, chị dâu hai chắc chắn cũng có thể tuổi trẻ hăng hái như chị ba như vậy rồi!”
Phốc ——!
Tư Mộ vừa uống đến một ngụm rượu suýt chút nữa đều phun tới, xem lời nói này, là đang khen thưởng hay chê bai đây?
Tư Mộ che miệng ho lên, cũng không biết nên nói cái gì lại với hắn. Bên kia hai người Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh dùng cặp mắt băng lãnh bắn tới Lôi Ngạo, ánh mắt kia giống như dao găm bén nhọn, bắn mạnh qua, khiến Lôi Ngạo run sợ suýt chút nữa đứng trồng ngã khụy xuống đất.
Khóc không ra nước mắt!
Chẳng qua hắn thấy tâm trạng chị dâu hai không tốt, cho nên quan tâm mà thôi!
Sở Kỳ khó được giật giật khóe miệng, bên cạnh Cố Khuynh nhẹ nhàng nắm tay cô, nhéo nhéo trong lòng bàn tai. Sở Kỳ giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra để mặc cho anh bóp mấy cái, bất động rút trở về. Mặt Cố Khuynh có một chút trầm xuống.
“Vưu Ưu, ngày mai mấy người chúng ta cùng đi chơi đi!” Tay Sở Kỳ từ trogn tay Cố Khuynh rút trở về, vuốt lại mái tóc, nói với Vưu Ưu.
“Đúng vậy, chúng ta muốn đi sòng bạc chơi.” Diêu Dao được ăn ngon, nghe thấy Sở Kỳ nói, liền vội vàng gật đầu đề nghị. Đây chính là ý định trước khi đến đây, chơi đùa cho đã, kiếm một món tiền lớn.
Tư Mộ đã thấy Vưu Ưu đổ thuật, trước kia Vưu Ưu cũng đã dạy cô một chút, nhưng cũng đã là chuyện hơn mười năm trước rồi, những kỹ thuật đỗ kia cũng đã lâu không luyện, đại khái gần như đã quên mất. Thuận lợi đi sòng bạc vui đùa một chút, cũng nhân tiện thử nghiệm, xem còn nhớ được bao nhiêu.
“Nghe nói nơi đó cũng rất lộn xộn...” Trong lòng Tư Mộ cũng có chút mong đợi, nhưng còn có chút băn khoăn. Mấy năm trước không phải là ở trong sòng bạc gặp phải Alan, kế tiếp bị lừa, còn bị bắt đi? Cho dù bây giờ có nhiều người bảo vệ các cô như vậy, nhưng cái nơi rồng rắn lẫn lộn đó, khó tránh sẽ có lúc ko để ý, vẫn có thể gặp được người xấu.
“Mấy ngày hôm trước chúng ta đi qua. Mấy song bạc mới xây quản lí không khác cho lắm, quản lý tương đối nghiêm khắc, người bình thường không dám có ý đồ bên trong.” Vưu Ưu vừa giúp Vưu Ngư ăn, vừa cười nói.
“A vậy! Chúng ta liền chuẩn bị đi thẳng đến đó, thắng lợi trở về ha ha ha!” Diêu Dao vung tay múa đũa, hưng phấn nói.
Tư Mộ đút cục cưng một miếng cơm, quay đầu lại cũng cười theo, nói: “Không biết còn tưởng rằng cậu chính là một tiểu tử mê tiền đấy?”
Nhà Diêu Dao là mở tiệm cơm, chính là nhà hàng lớn nhất thành phố A, nhà cũng là chỉ có nàng một đứa con gái, sao có thể thiếu tiền? Hơn nữa bình thường Diêu Dao cũng làm mộ bộ dáng xem tiền tài như cặn bã, sao hôm nay lại coi trọng tiền như vậy?
Diêu Dao chỉ là ngây ngốc cười ha ha, cũng không giải thích nhiều.
Đứng là trong nhà có tiền, nhưng cô muốn đưa Tiểu Cửu một món lễ vật, cũng không muốn hỏi người trong nhà? Nhà hàng cũng coi như chỉ vui đùa một chút mà thôi, căn bản tiền lợi nhuận cũng không có bao nhiêu, mà lần trước cô nhìn trúng món quà kia cũng hơn mười vạn, cô cào vỡ đầu cũng không biết đào đâu ra nhiều tiền như vậy. Không muốn hỏi người trong nhà, cũng chỉ có thể tự mình buôn bán kiếm lời.
Sòng bạc chính là nơi kiến tiền nhanh nhất, bằng vào tài nghệ của Vưu Ưu, ở trong đó tùy tiện thắng mấy trăm ngàn vạn cũng rất dễ dàng? Đến lúc đó còn có thể tùy tiện mua một phòng trọ nhỏ, coi như có một ổ cùng Tiểu Cưu cũng không tồi.
“Nào có người ngại nhiều tiền chứ?” Thanh Thần nhìn bộ dạng Diêu Dao cười, đại khái cũng có thể đoán ra một ít, liền cũng mỉm cười chen vào một câu.
Hai người Thanh Thần cùng Diêu Dao cùng gặp tình huống giống nhau, trong nhà đều không thích đi xem mắt, bây giờ còn có thể ở cùng một chỗ, chẳng qua chỉ là bởi vì các cô kiên quyết mà thôi.
Trong nhà có mua cho Thanh Thần một cái phòng nhỏ, nhưng cô không muốn chuyện gì dều cũng dựa vào trong nhà. Cô là học y, bây giờ đang học nghiên cứu sinh, tranh thủ bắt được học vị thạc sĩ, đến lúc đó tự mình mở phòng khám. Thế nhưng cô cũng không muốn hỏi tiền người trong nhà, không phải không biết mở miệng, hơn nữa phụ thuộc trong nhà quá nhiều, đến lúc đó chuyện cô cùng với Tiểu Trang, thì càng khó lấy được sự đồng ý của người trong nhà. Cho nên, lần này Thanh Thần cũng muốn tới song bài kiếm một chút lợi nhuận, mặc dù không phải mình cực khổ đạt được, dù sao cũng không phải thu hoạch phi pháp. Đánh bạc ở Las Vegas là hợp pháp.
“Được rồi, mình cũng không chê nhiều tiền, tốt nhất kiếm cho mình hơn mười tám triệu, để mình trở thành phú bà.” Tư Mộ thấy Thanh Thần và Diêu Dao liếc nhau, đại khái cũng hiểu rõ một chút tâm tư của các cô rồi.
Quả thật Tư Mộ không thiếu tiền, cô vốn gả cho một người, mà người nhà họ Ngôn không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa Ngôn Mặc Bạch còn cho cô vài tấm thẻ vàng, tùy tiện cô muốn xài cũng không hết. Cha mẹ bên kia cũng không cần cô hao tổn công sức, hiện tại “Lăng Vũ” cũng do Ngôn Mặc Bạch quản lý cùng, tình trạng phát triển không ngừng, hằng năm đều thu nhập đều mười mấy triệu, cũng rất nhiều rồi.
Nhưng những thứ này giống như cô dựa vào Ngôn Mặc Bạch mà có được, cô cũng muốn tự có một phần gởi vào, miễn cho mỗi lần đến lấy tiền Ngôn Mặc Bạch, cô cũng đều bị làm thịt trên giường. Nếu như cô cũng có mười tám triệu, đến lúc đó Ngôn Mặc Bạch lại làm như vậy, cô nhất định sẽ lấy tiền đập bể đầu anh ấy.
Nghĩ đến chuyện này, Tư Mộ thật hưng phấn.
Nhiều người như vậy, ngồi đầy hai bàn lớn, nam nữ bàn khác nhau, mấy lúc các cô nói chuyện cũng cố ý nhỏ giọng, những người đàn ông bên kia hoàn toàn không biết những cô gái của bọn họ đang có mộng phát tài. Nếu để cho bọn họ nghe thấy những người vừa rồi của các bà vợ của mình chắc chắn sẽ bị nội thương.
Thử hồi ngồi ở nơi này, cái nào không phải dùng tiền xài mấy đời không hết chú, mà cô gái của bọn họ còn muốn đi sòng bạc kiếm tiền, thật đúng là làm cho bọn họ mất thể diện.
Sau khi ăn xong, đều tự trở về phòng nghĩ ngơi, ngày hôm sau dựa theo kế hoạch đi chơi.
Biệt thự của Lâu Diệc Sâm rất rộng, phòng khách cũng rất nhiều. Cho nên dù lần này đến rất nhiều người, cũng đều sắp xếp ổn thỏa.
Ngôn Dự bị Tư Mộ ôm trở về phòng, Ngôn Mặc Bạch theo đằng sau cũng có chút mất hứng.
Vốn lần này tới chính là hưởng tuần trăng mật, thế giới hai người mới là mục đích của anh, vì cô dỗ dành cao hứng, anh phải mang tiểu tử kia đến, mẹ Ngô đi theo chính là để chăm xóc đứa bé này, lần này Tư Mộ lại ôm đứa nhỏ vào phòng. Đây không phải rõ ràng mang đứa nhỏ này làm kỳ đà cản mũi, phá hư thế giới hai người của anh sao?
Ngôn Mặc Bạch theo ở phía sau tốn hơi thừa lời, nhưng mà Tư Mộ lại không có cách nào khác được