Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 159-2: Khoản nợ của con mẹ trả (2)




Editor: Helen Thuong

An Đông xé khăn giấy, tùy ý lau miệng, nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch cười nói: “Tam Thiếu, đầu bếp của các cậu thật giỏi, có thể cho tôi hay không?”

Lần này trên bàn, mọi người không chỉ khóe miệng giật giật, mặt Tư Mộ đen lại, rũ mắt xuống, căn bản không nghĩ nhiều đến bọn họ nghĩ gì. Sở Kỳ và Diêu Dao đang uống nước, nghe lời nói của An Đông, thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhưng vì cố nén nên bị sặc ho đến khổ sở.

Ngược lại Ngôn Mặc Bạch cực kỳ bình tĩnh, nhưng thái độ kiên quyết: “Không được!”

An Đông bi thương che ngực, bộ mặt uất ức nói: “Tam thiếu, cậu không thể đối với tôi như vậy …… Với quan hệ của hai chúng ta, có thể không sánh bằng một đầu bếp sao?”

Tư Mộ trố mắt nhìn, bị sặc bởi chính nước miếng của mình. Vì vậy ba cô gái trên bàn bởi vì câu nói của An Đông mà ho lên.

Người này…. Cũng nói quá đi được không?

Anh ta và Ngôn Mặc Bạch có quan hệ gì?

Quan hệ như thế nào?

Chẳng lẽ không phải quan hệ bạn bè sao?

Đã xem qua không ít truyện đam mỹ, nháy mắt trong lòng ba hủ nữ liền vô cùng cao hứng.

Trước kia, Tư Mộ còn hiểu lầm Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh, chẳng lẽ là cùng người này sao?

Oh…. Quá kích tình!

Ngôn Mặc Bạch lần này không thể bình tĩnh được nữa rồi, mắt thấy bên cạnh Tư Mộ cười ngã nghiêng, biết trong lòng nha đầu này đang suy nghĩ gì, trên mặt anh tức giận ba phần vì cô, vì vậy lúc giúp cô dễ thở, sức lực cũng mạnh bạo một chút.

Anh nhìn An Đông, trong mắt tràn đầy sát khí, giọng nói lạnh lùng thấu xương giống như dao đâm tới An Đông “Hiện giờ, có phải cậu muốn tôi đuổi cậu về không?”

Giọng nói lạnh lùng giống như từ âm phủ đâm vào tai An Đông, lan tràn trên thân thể anh ta, trong lòng An Đông run lên, lập tức khôi phục bảy phần thanh tỉnh, không dám càn rỡ. Cười hì hì xin lỗi, sau đó tiếp tục uống rượu, ăn cơm.

Sau khi ăn xong, hai người tạm biệt Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh, bảo đã đặt phòng tại khách sạn rồi, không quấy rầy mọi người nữa, hẹn có thời gian ra ăn cơm.

Ngôn Mặc Bạch cũng không giữ lại, lạnh nhạt gật đầu, bảo người đưa bọn họ đi ra ngoài.

Khách sạn Thu Ý là quán rượu sang trọng nhất tỉnh, bọn họ lại là những người biết hưởng thụ, vốn định thuê phòng tại Thu Ý, nhưng mà bởi vì lời nói và cử chỉ của An Đông làm Ngôn Mặc Bạch vô cùng khó chịu, hai người bọn họ cũng không dám ở khách sạn đó nữa, tránh cho đến lúc đụng phải, tên nhóc Ngôn Mặc Bạch tuyệt đối sẽ nhân cơ hội ra tay với hai người bọn họ.

An Đông và An Lợi vừa ra khỏi cửa phòng thì cả hai đều không hẹn thở phào một hơi, vuốt ngực mấy cái. Thật là hù chết mà!

Ngôn Mặc Bạch trước kia chính là người có tính trẻ con, lạnh lùng và hung hăng.

Cứ tưởng rằng anh ta rời nước Mỹ mấy năm, tính trẻ con đã không còn, hơn nữa còn có vợ, rõ ràng đã cải thiện rất nhiều, bằng không với tính cách trẻ con của Ngôn Mặc bạch trước kia liệu cô gái đó có tình nguyện lấy anh ta không?

Nhưng hôm nay xem ra, hoàn toàn không có gì thay đổi.

Tên nhóc này vẫn một dạng ác độc như nhau.

Nhìn bề ngoài thì hình như không còn, anh ta đối với Tư Mộ thì dịu dàng nhưng đầy nhu tình mà người khác không có, nhưng đối với tính cách đó, nói chính xác hơn anh ta chỉ đối với cô vợ nhỏ của mình, còn đối với người khác vẫn lạnh nhạt, lạnh nhạt, nhưng có người nào phạm vào chỗ hiểm của anh, anh sẽ bộ lộ sự điên cuồng và thù địch.

Ngôn Mặc Bạch có thể làm ra các hành động rất tự nhiên, cho nên khi mọi người nhìn thấy khi hai vợ chồng đi với nhau, mọi người không cảm nhận được sát khí của Ngôn Mặc Bạch, bởi vì anh che giấu rất tốt.

“An Đông, cậu là tên khốn kiếp, lá gan cũng quá lớn, thiếu chút nữa hại tôi chết ở bên trong.” An Lợi vừa đỡ ngực vừa nói.

An Đông vuốt mặt, không chút để ý nói: “Cậu đúng là gan chuột nhắt nhỉ! Không có chút tiền đồ!”

“Hứ! Cậu đúng là mật gấu nhỉ! Người có tiền đồ có phải là người có tay được run à?” An Lợi khinh bỉ liếc hắn một cái.

“….” An Đông ngượng ngùng sờ mũi, lão đảo đi bộ.

Không chỉ mình tay run, mà chân cũng mềm nhũn nha!

An Đông và An Lợi vừa rời đi, Tư Mộ ngồi tại vị trí chủ nhà, nhìn bát chén ngổn ngang trên bàn, Tư Mộ ngẩng đầu oán trách Ngôn mặc Bạch: “Bọn họ ăn no rồi đi, kết quả bụng em vẫn còn đói.”

Mắt to nhìn anh có chút uất ức, Ngôn Mặc Bạch có chút buồn cười, siết chặt mặt của cô, hỏi: “Nếu thế để bảo phòng bếp làm một bàn nữa được không?”

Tư Mộ lắc đầu: “Một bàn ăn không hết được, gọi mấy món đặc biệt thích ăn thôi!” Mới vừa rồi nhìn hai người kia ăn xong, họ đều không nghĩ như thế nào là một bữa tiệc lớn rồi.

Nhưng chọn món ăn đặc biệt thích…. Giống như là rất muốn ăn nha!

Cuối cùng mỗi người chọn mấy món, kết quả sau khi món ăn đưa lên, lại đầy tràn một bàn, bên phải bàn Ngôn Mặc Bạch, Cố Khuynh và Tiểu Cửu cũng cảm thấy đau dạ dày rồi.

Biết bọn họ luôn tham ăn, nhưng bây giờ nhìn thấy, vẫn cảm thấy kinh hãi. Chờ khi nhìn thấy thức ăn trên bàn bị tiêu diệt gần hết, ánh mắt ba chàng trai cũng không dám nhìn mặt bàn, mí mắt hạ xuống yên lặng uống rượu.

Rốt cuộc ăn uống no đủ, chuẩn bị đi về nhà của mỗi người thì Tiểu Cửu tính toán đi thay ca cho Tiểu Trang. Bởi vì Alan sẽ không dễ dàng bỏ qua, Thanh Thần bên kia vẫn phải tiếp tục bảo vệ.

Diêu Dao cắn môi có chút không nỡ, vẫn như vậy cho tới lúc nào đây? Cô muốn gặp mặt cũng khó khăn như vậy, Alan thật đáng chết mà!

Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn Tiểu Cửu, nói: “Cậu không phải qua đó đâu, trước đó tôi đã bảo Lệ Hỏa đổi ca với Tiểu Trang rồi.”

Tiểu Cửu trố mắt, trong mắt buồn bả, mím môi không nói lời nào. Trước kia bảo anh đi bảo vệ một cô gái, anh cảm thấy suy nghĩ qua mức cần thiết, nhưng bây giờ đại ca lại không để cho anh đi, lại làm cho anh có loại cảm giác không được trọng dụng.

Ngôn Mặc Bạch vỗ vai anh: “Cậu còn có nhiệm vụ khác.”

Ánh mắt Tiểu Cửu lúc này mới sáng rực lên, tay siết chặt quả đấm, giống như chuẩn bị cho một trận đánh lớn, vì đại ca cố gắng hết sức.

Lúc ra về chờ Tư Mộ lên xe, Diêu Dao lôi kéo cánh tay Tiểu Cửu, thân thể mềm mại quấn lên người anh, bĩu môi nói: “Em không đi được!”

Tiểu Cửu liếc cô một cái, hừ hừ: “Ai cho em ăn nhiều như vậy chứ?”

Nhìn cô ăn nhiều như vậy, lúc ấy Tiểu Cửu có chút ngạc nhiên, tiết tấu như vậy mà cô ý lại nói không muốn ăn nhiều sao?

“Em mặc kệ, em đi không được! Anh phải ôm em hoặc là cõng em.” Diêu Dao quấn lấy Tiểu Cửu làm nũng.

Tiểu Cửu vuốt trán, hỏi: “Có lựa chọn thứ ba không? Anh kéo em đi!”

“Khốn kiếp!” Diêu Dao giật mình cắn răng, hai chân quấn lấy eo của anh, tay dùng sức ôm chặt cổ anh, như con lười bám trên người anh, đánh chết cũng không xuống.

Tiểu Cửu cười khổ cũng không được, lo cô rơi xuống, không thể không đưa tay ôm cái mông của cô. Cảm giác mềm mại đầy đặn lấp đầy lòng bàn tay, máu trong người Tiểu Cửu hạ xuống, từ từ nóng lên đến sôi trào.

Hai người dán chặt vào nhau, sự nóng bỏng làm Tiểu Cửu cảm thấy vô cùng khó nhịn, nóng đến lục phủ ngũ tạng của anh, thậm chí đầu cũng bị phá thành một mảng hỗn loạn.

Anh cắn răng cố gắng ổn định tâm trí, rồi nói: “Anh đưa em về nhà sao?”

Diêu Dao bám trên người anh, bấu mấy cái, âm thanh mềm mại nói: “Không muốn trở về….”

Cô vừa nói vừa cọ, Tiểu Cửu cảm thấy không giữ được nữa, huống chi giọng nói của cô mềm mại, mị hoặc có thể chảy nước mắt….

Tiểu Cửu gầm nhẹ một tiếng, ôm cô hướng lên lầu đi tới.

………………

Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch lái xe trở về, trên xe Tư Mộ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch đang lái xe nói: “Anh vừa mới uống rượu, anh có thể lái xe được sao?”

Mặc dù bây giờ anh lái xe không phải là nhanh, nhưng Tư Mộ ngồi ở trên vẫn rất lo lắng. Say rượu lái xe chính là có thể gây tai nạn nha, cảnh sát giao thông không ngăn được anh, Tư Mộ vẫn lo lắn anh lao xe qua hàng rào.

“Anh không có uống nha! Anh chỉ uống nước ngọt.” Ngôn Mặc Bạch lái xe, có cố tình nhìn Tư Mộ nháy mắt mấy cái, bị dọa sợ Tư mộ vội vàng nghiêng người ôm mặt anh quay về nhìn đường.

Tư Mộ gầm nhẹ anh: “Anh nhìn đường đi nhìn em làm gì?”

Ngôn Mặc Bạch liền bật cười, tìm chỗ không người dừng xe lại. Tư Mộ cho là anh quả nhiên uống nhiều nên không thoải mái, vội vàng cởi dây nịt an toàn ra, bước lên đỡ anh hỏi: “Sao thế? Có phải là uống nhiều nên đau đầu không? Có muốn nôn ra không?”

Lúc này trời đã tối, ánh đèn nê ông trên lối đi bộ chiếu xuyên qua cửa kính xe, ánh sáng lốm đốm và loang lở chiếu vào mặt cô, khuôn mặt đẹp đẽ giống như là ánh trăng trong đềm rằm, chiếu sáng tim anh, mà khôn mặt lo lắng của cô càng làm anh thương hơn.

Ngôn Mặc Bạch chỉ cười nhẹ nhìn cô, không nói lời nào, ánh sáng và bóng tối trong xe, Tư Mộ cũng không thấy rõ khuôn mặt của anh, chỉ thấy một đôi mắt đen bóng như đá hắc diện thạch.

Tư Mộ đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, khẩn trương hỏi: “Chồng à, anh làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?” Vừa dứt lời, đôi tay liền bị anh cầm, đưa lên môi hôn yêu một cái.

Môi anh mềm mại ấm áp đặt trên mu bàn tay cô, đầu ngón tay, lòng bàn tay, nhẹ nhàng hôn tay của cô.

Tư Mộ bị hành động của anh gây bất ngờ, cô vừa mới chuẩn bị rút tay về, sau một phút nụ hôn của anh liền thay đổi vừa nhiệt liệt vừa gấp gáp, môi từ tay cô chuyển lên khuôn mặt cô, hôn lên trán cô, giữa mi, lỗ mũi, môi…. Cuối cùng anh cắn tai cô, sau đó đôi môi mang lửa nóng dán lên lỗ tai cô, giọng nói phun khí nóng: “Vợ yêu, nghe nói lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã cho anh té xuống nhào xuống đất…..”

Hơn thở nóng bỏng của anh làm cho đầu óc của cô mờ mịt, nhưng anh dán chặt vào lỗ tai cô nói chuyện, cô dù có hôn mê cũng nghe được những gì anh nói, cũng làm phản ứng chậm vài nhịp.

Đợi cô vất vả tìm được một lý do thì mới đột nhiên đẩy anh ra, hỏi: “Anh đang nói dối chuyện gì sao?”

Hai người đều mất trí nhớ, anh làm sao biết được?

Nhất định Ngôn Mặc Bạch nói dối đấy! Coi như lần đó ở quán rượu Thu Ý lần cô chủ động nhào lên nhưng đó là do uống say nha? Trong lòng cô là một cô nương thuần khiết nha, làm sao mỗi lần đều đụng ngã một người đàn ông đây? Hơn nữa lại còn cùng một người!

Nhất định là Ngôn Mặc Bạch uống say nói dối đấy!

Ngôn Mặc Bạch cởi dây an toàn ra, đưa tay kéo cô lại. cả người cô liền nhào tới trên người anh, bị dọa sợ suýt chút nữa Tư Mộ thét chói tai.

Một cái tay của anh dính trên môi cô, chặn lại tiếng của cô, chỉ nghe được tiếng cười đầy ý tứ của anh truyền đến: “Vợ yêu, em xem, em đụng ngã anh.”

Tư Mộ bị anh ôm eo cố định trên người anh, cô cúi đầu có thể nhìn thấy trong bóng tối ánh mắt sáng ngời chói mắt của anh. Tư Mộ uốn éo người liền bị Ngôn Mặc Bạch dùng thêm lực ở hông cô về phía anh, cứng rắn như sắt làm Tư Mộ không thể lui được nữa.

Thân thể Tư Mộ cứng đờ, mới nhỏ giọng nói: “Ngôn Mặc Bạch…. Chồng yêu…. Anh bị nhức đầu sao?”

Chỉ có uống nhiều mới có thể lái xe để đây trên đường gây rắc rối lớn như vây! Hơn nữa Ngôn Mặc Bạch thân thể và trái tim đều mạnh mẽ, làm sao có thể để cô đụng ngã đây?

Ngôn Mặc Bạch thoáng qua nụ cười xấu xâ, tay vân vê mông của cô, âm thanh khàn khàn: “Đầu không đau, nhưng phía dưới cần được yêu!”

Tư Mộ đỏ mặt đánh anh, người này sao lại không đứng đắn nữa rồi?

“Mau dậy đi, lái xe về nhà.” Tư Mộ nói xong chuẩn bị đứng dậy, “Nếu anh bịnhức đầu, em vẫn lái xe tốt lắm….” Cô vẫn chưa kịp nói hết, liền bị Ngôn Mặc Bạch đè lại, thân thể anh từ từ hạ xuống, nói: “Bây giờ không muốn về nhà.”

“Nhưng trời tối….” Hôm nay Ngôn Mặc đặc biệt phiền người, Tư Mộ không còn cách nào với anh, chỉ có thể coi anh là đứa bé để dụ dỗ.

“Trời tối mới phải….” Ngôn Mặc Bạch cười đến mị hoặc. Thật ra ngày hay đêm đều không có quan hệ, dù sao cũng không phải chưa từng làm.

Trên xe có đầy đủ tiện nghi, vả lại thử cả trăm lần cũng không biết mệt mỏi!

Trên môi Ngôn Mặc Bạch bắt đầu nghịch ngợm, tay liền đưa vào trong quần áo của cô, tìm cái nơi mềm mại nhất từ từ đặt lên, cảm giác lấp đầy cả lòng bàn tay, để trong lòng anh vô cùng thỏa mãn.

“Về nhà trước….” Tư Mộ bị anh đặt xuống, cũng có chút không chịu nổi, giữ tay anh lại không cho tiếp tục. Nhưng sức tay của Ngôn Mặc Bạch khá lớn, vả lại anh muốn, ai có thể ngăn cản? Tư Mộ chỉ có thể nhắm mắt hừ nhẹ ra tiếng.

“Anh không chờ được về nhà…..Em bây giờ cho anh đi! Về nhà, anh còn muốn nữa!” Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng cởi quần của cô, miệng cũng không nhàn rỗi đi đến cởi áo trước ngực cô.

Không gian thu hẹp trong xe, hai người ngồi vừa một chỗ, Ngôn Mặc Bạch kéo chỗ dựa phía sau xuống, nửa nằm ở trên ghế, lôi kéo Tư Mộ dán lên người anh.

Bốn phía rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe đi qua, nhưng đều vội vã, căn bản cũng không chú ý đến chiếc xe đang dừng bên này.

Tư Mộ không có cách nào, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho anh loay hoay.

“Pằng” Một tiếng vang dội lớn và rõ ràng trong buồng xe, bàn tay Ngôn Mặc Bạch vỗ một cái trên làn da trắng non mịn của Tư Mộ, trừng phạt rồi nói: “Mở mắt, mở ra ….. Xem anh yêu em thế nào!”

Tư Mộ cắn môi, hận không đứng dậy đá cửa xe đi ra.

Người này yêu cầu thật đúng là nhiều nha.