Editor: Helen Thuong
Nhưng phản ứng đầu tiên của Tư Mộ là nhìn về phía Thanh Thần. Cô ấy đang cúi
đầu chuyên tâm nhìn vào lá bài trên tay, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng Tư
Mộ biết, trong lòng cô ấy nhất định là rất khó chịu.
Ở chỗ này,
chỉ có cô ấy và Tiểu Trang là độc thân, hơn nữa còn phải chú ý đến người đàn ông bên ngoài đã từng làm tổn tương cô ấy, nhưng bây giờ lại đến
dây dưa, điều này làm cho trong lòng cô ấy càng thêm khó chịu.
Tư Mộ thật rất đau lòng cho Thanh Thần, có chuyện gì cô ấy cũng không nói, bao nhiêu khổ sở đều để trong lòng, một mình nếm trải. Đau lòng, chỉ
biết một mình trong chăn khóc.
Bây giờ Tư Mộ có chút hối hận,
không nên gọi cô ấy ra ngoài. Thật sự không biết gọi cô ấy ra ngoài đi
chơi cho cô ấy vui vẻ, hay là trước mặt cô ấy ân ái, để cho cô ấy khó
chịu.
Trong lòng Tư Mộ đau xót, nhìn về phía Thanh Thần, hốc mắt có chút đỏ.
Ngôn Mặc Bạch cũng để ý thấy cảm xúc thay đổi của Tư Mộ, cầm lấy tay của cô, đặt ở trong lòng bàn tay, nói: “Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô ấy
luôn luôn phải học cách để kiên cường! Tất nhiên cô ấy vẫn rất kiên
cường!”
Tư Mộ gật đầu một cái, nắm chặt tay Ngôn Mặc Bạch, lỗ mũi càng chua xót hơn.
Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó đặt cô đứng vững trên mặt đất, nói: “Em qua bên kia cùng các cô ấy chơi bài, anh và Cố Khuynh còn có chuyện cần làm.”
Trước khi Tư Mộ cúi đầu, mọi người ngồi xung quanh cô, nên Cố Khuynh đến tìm Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch ngồi ở trên ghế salon rót cho mình một ly trà, khẽ nhấp môt ngụm, Cố Khuynh cũng đã đi đến bên cạnh.
“Thế nào?” Cố Khuynh ngồi xuống, cũng tự rót cho mình một ly.
“Người của cậu đã sắp xếp tốt rồi chứ?” Ngô Mặc bạch đặt ly trà xuống, hạ thấp giọng hỏi.
Phòng bao rất lớn, hai người bọn họ lại ngồi cách xa chỗ Tư Mộ, ngoài ra còn
cố ý hạ thấp giọng, không muốn cho bọn họ nghe được. Theo bản năng là
không muốn cho bọn họ biết, tránh cho họ lo lắng và sợ hãi. Hơn nữa
những chuyện này là của đàn ông, con gái chỉ cần trốn trong lòng bọn họ
hưởng thụ không buồn không lo, vui vẻ là tốt rồi.
“Ừ, đều đã xắp xếp ổn thỏa rồi.” Cố Khuynh nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, uống một ngụm
trà, hỏi: “Có phải mời rất nhiều sát thủ quốc tế tới?”
“Ừm!”
“Hắc, sợ rằng mục đích của Alan không đơn giản.” Cố Khuynh đoán chừng, hắn
trăm phương nghìn kế tìm đến Thanh Thần, chắc chắn sẽ không giống như
hắn nói bởi vì yêu, có lẽ có nguyên nhân gì khác.
Vì một cô gái,
mà lại là cô gái chỉ ở cùng có mấy ngày, làm sao có thể huy động lực
lượng, lại còn lỗ vốn. Phải biết rằng tiền thuê sát thủ quốc tế cũng
không thấp nha, đặc biệt là toàn là cấp cao, xếp hạng thứ mười trong
bảng sát thủ, tiền thuê càng cao đến dọa người.
“Mặc kệ hắn có
mục đích gì, tóm lại hắn có ý định muốn từ trên tay tôi dẫn người đi,
không có dễ dàng như vậy.” Sát khí trước kia của Ngôn Mặc Bạch đã quay
trở lại, lời nói và thái độ của anh đều lạnh băng giống nhau.
“A, nhưng mười người phía dưới hắn cũng không phải là dễ đối phó như vậy.”
Cố Khuynh một tay bóc vỏ đậu phộng, động tác ném đậu phộng cũng vô cùng
đẹp trai, ngửa đầu đón được, vừa nhai vừa than thở.
Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh đều cùng một dạng, khi dễ anh ném đậu phộng, hành động
thật trẻ con, sau đó nhíu mày, giọng nói nhàn nhạt: “Cho nên mới gọi cho cậu đến giúp tôi một tay nha! Tuy nói không thể đánh giá thấp những cao thủ, nhưng cũng không thể chê bai thực lực của mình.”
Cố Khuynh
lại ném một hạt đậu phộng đã bóc vỏ, bởi vì câu nói của Ngôn Mặc Bạch,
tay run run, đậu phọng bị ném lệch, anh có chút vất vả mới đón được,
khóe miệng giật giật. Thì ra là coi anh là vật hy sinh nha!
Trong lòng Ngôn Mặc Bạch biết rõ suy nghĩ của Cố Khuynh lúc này, liền nhìn về chỗ mấy người chơi bài bên kia hất cằm lên, nói: “Nếu như mà tôi không
ra tay, thì việc này cậu cũng phải giúp sao?”
Cố Khuynh nghẹn lời, mới nhẹ nhàng mỉm cười.
Nghĩ đến ngày Sở Kỳ tới tìm anh, trong lòng anh liền một hồi khó chịu. Muốn
anh giúp một tay cũng không biết nói dễ nghe một chút, nhìn anh liền tỏ
thái độ, cô ấy vứt xuống một câu “Anh nhất định phải giúp em, không em
liền gọi điện cho anh Lăng Thần” rồi xoay người muốn đi.
Đây rõ ràng là uy hiếp không phải sao?
Tuy nhiên Cố Khuynh chính là sợ chuyện này!
Anh bây giờ liền lo lắng cô còn nghĩ đến Lăng Thần, ngộ nhỡ anh không giúp
một tay, cô thật đi tìm Lăng Thần như đã nói, ước chừng tên kia rất vui
vẻ.
Trong tim Cố Khuynh mặc dù không phải tình nguyện, nhưng vì để tốt với cô, liền vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà nghĩ đến Sở Kỳ từng bị cái tên Alan kia bắt đi, mặc dù anh biết cơ
thể cô vẫn như hoàn ngọc bích, thế nhưng trong quá trình bắt cóc, ai
biết có bị người khác ăn đậu hũ không đây? Nghĩ tới đây, thế nhưng anh
lại rất khó chịu, nghĩ thầm muốn dọn dẹp sạch sẽ Alan thật tốt mới được.
Hai người ngồi một chỗ đưa ra một số kế hoạch hành động, mười sát thủ đứng đầu quốc tế cũng phải dẽ dàng đối phó như vậy.
Ngôn Mặc Bạch luôn đeo máy truyền tin nơi tai để cùng biết tin tức nơi Lệ
Hỏa, lúc này đột nhiên nghe được giọng nói của Lệ Hỏa truyền đến: “Đại
ca, Aln đã xuống xe, đi vào khách sạn, bây giờ đang đi về phía thang
máy, sau lưng chỉ có hai sát thủ, tám người còn lại đang ở trên xe….”
“Ừ, tiếp tục theo dõi, bảo người phía dưới canh giác, bất cứ lúc nào cũng
chờ lệnh của tôi.” Ngôn Mặc Bạch giọng lạnh băng nói xong, như có điều
gì suy nghĩ, đối với Cố Khuynh nói: “Alan lên lầu, nhưng mà chỉ có hai
sát thủ đi theo. Theo cậu, hắn có ý như thế nào?”
Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần hai sát thủ có thể giết bọn họ?
Quả là quá khinh người, phải không?
Mặc dù nói Alan không phải đi cùng trên một con đường, chưa nói cùng bọn họ đánh nhau, không phải không biết sự lợi hại của bọn họ. Nhưng những sát thủ kia, không phải không biết tổ chức K chứ? Lại còn dám phái hai
người tới cửa giết bọn họ?
Cố Khuynh cầm chặt ly trà, khẽ nói: “Chắc hắn tưởng giải quyết trong hòa bình.”
Có lẽ là kiêng kỵ tổ chức K, vì vậy không muốn đối đầu, nên đầu tiên tới muốn nói đàm phán sao?
Tuy nhiên có vẻ như không đồng ý về cách trao đổi.ddlequydon
Nếu Alan nhất định dẫn người đi, vậy thì chỉ có thể dùng võ lực để giải quyết.
“Hòa bình? Như thế nào để có hòa bình đây?”Ngôn Mặc Bạch cười nhạo một
tiếng, chăm chú nghe Lệ Hỏa ở bên kia nói từng hành động của Alan.
Nếu hắn muốn hòa bình, tại sao lại mời nhiều sát thủ đến đây làm gì? Lại là những sát thủ đứng đầu thế giới, tiền phí không nói, tiêng trận chiến
này cũng phải tiêu tốn rất nhiều.
“Có lẽ hắn cho rằng muốn chúng ta ngoan ngoãn giao người ra!” Cố Khuynh giơ tay lên vuốt mi tâm nói.
“Đám tiểu tử kia! Thật ra cũng chẳng có gì là sợ hãi, những người đó theo
tôi lựa chọn của năm đó, cũng còn chưa chết đó sao?” Ngôn Mặc Bạch nhớ
lại quá khứ anh dũng, lông mày nhướng lên, có chút hài lòng.
Cố
Khuynh cũng nghĩ đến lần đó, liền nhịn không được cười lên, nói: “Dạ!
Cậu một chọi năm, nhưng cậu làm gì có cái gọi là chiến thuật? Bị đuổi
đến chỉ chạy trối chết.”
Ách…..
Ngôn Mặc Bạch khóe miệng
cứng đờ, ngượng ngùng vì mình cãi lại: “Lúc ấy trên người không có cái
gì làm vũ khí để đánh lại, chống lại năm lần sát thủ tăng cường tiến
đến, có thể thoát khỏi đã coi như là rất lợi hại rồi có được hay không?”
“Hứ…. Tại sao lại không có vũ khí? Cậu không phải là cây súng bắn tỉa sao?” Cố Khuynh cười đến có chút nội thương.
“Súng bắn tỉa có thể cùng năm con tăng cường súng tiểu liên đánh nhau ở cự ly gần sao? Vậy chờ một lát nữa cho cậu thử với bọn hắn!” Ngôn Mặc Bạch
tiếp tục thuyết phục Cố Khuynh. Dù sao trong phòng chuẩn bị súng bắn
tỉa, còn là loại Cố Khuynh thường dùng, Ngôn Mặc Bạch là cố ý giúp cậu
ấy chuẩn bị. Anh thật muốn xem Cố Khuynh dùng súc bắn tỉa như thế nào để theo mấy người đó đối kháng.
Sát thủ khi làm nhiệm vụ,
ddlequydontay cầm bất kỳ cái gì cũng có thể làm vũ khí, tuy nhiên lúc
nào bên người cũng có vũ khí thường dùng. Chỉ là loại trận chiến như
ngày hôm nay, Ngôn Mặc Bạch không biết Alan quá đề cao bọn họ hay như
thế nào, mà chuẩn bị một rương vũ khí, bên trong ước chừng loại súng nào cũng có.
Những thứ này vừa mới được Lệ Hỏa báo cáo từ quét ảnh, xem xét phân tích ra.
Vào lúc Ngôn Mặc Bạch mới nghe, cũng sợ hết hồn, thật may trang bị của họ
cũng không phải yếu. Mặc dù không nhiều chủng loại như sát thủ, nhưng
đều là loại chuyên dùng, như vậy cũng đã đủ để ứng phó.
Cố Khuynh nhíu mày, hừ hừ nói: “Súng trường sử dụng ở khoảng cách gần khó điều
khiển, vậy có thể sử dụng nó như một cây giáo thôi!”
Phốc…..
Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Mà ở trong phòng 1818 đúng lúc Lệ Hỏa nghe lời nói của Cố Khuynh qua máy
truyền tin, liền bật cười. Nếu bây giờ anh ở dưới lầu nói, nhất định
phải cho Cố Khuynh quy phục. Biến súng trường thành cây giáo để đối
kháng với năm đợt tăng cường tấn công, đó chính là chống lại trời nha!
Khóe miệng Lệ Hỏa cười giật giật mấy cái, mắt thấy Alan trong đoạn phim ra
khỏi thang máy thì giật mình, thu lại nụ cười, qua điện thoại trầm giọng nói: “Đại ca, mục tiêu đã rời khỏi thang máy, đang đi về phòng mọi
người. Xin chỉ thị!”
Chờ đại ca ra lệnh một tiếng, Lệ Hỏa lập tức để cho các anh em trốn tại cầu thang ra tay.
Bây giờ không phải thời gian ăn cơm, mà phòng nhân viên cũng cho nghỉ, cho nên dù có ra tay, cũng không sợ làm thương ai.
Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ một chút, nhìn về Tiểu Trang ngoài cửa nháy mắt, sau
đó mới truyền lệnh cho Lệ Hỏa: “Bình tĩnh, đừng nóng! Tiế tục quan sát!”
Lệ Hỏa có chút lo lắng, sát thủ được người ta đưa tới cửa, còn chưa ra
tay, vậy chờ đến khi nào đây? Chẳng lẽ đợi họ xông vào mới rồi mới ra
tay sao? Như vậy là bị động nha!
Bên này anh vừa định xin phép Ngôn Mặc Bạch đi xuống lầu, thì trong video nhìn thấy cửa phòng đại ca
mở, Tiểu trang đi ra, đứng tại cửa ngăn bọn Alan. Nhất thời máu Lệ Hỏa
sôi sục, hận không được đi xuống ngay lập tức.
“Đại ca, cho ta xuống trợ giúp!” Thông qua máy truyền tin Giọng nói Lệ Hỏa có chút gấp gáp.
“Cậu ở trên đó nhìn từng hành động của tám người kia cho tôi.” Ngôn Mặc Bạch không đồng ý với yêu cầu của Lệ Hỏa, giọng nói nhàn nhạt, nhưng không
cho phép có sự phản đối.
Lệ Hỏa còn muốn nói, nhưng lại không thể cãi lời đại ca, quả thật tám người kia cần phải chú ý mọi thời gian.
“Bọn anh đi ra ngoài một chuyến.” Ngôn Mặc Bach và Cố Khuynh đứng lên, đi
đến trước bàn của Tư Mộ, Ngôn Mặc Bạch đưa tay vò đầu Tư Mộ, nhỏ giọng
hỏi: “Bọn em ở đây chơi nhiều may mắn nhé.”
Mấy người Tư Mộ chơi bài ở chỗ này, đều không yên tâm.
Lúc ở dưới lầu, Diêu Dao nghe được Tiểu Cửu nói mọi người đang bị theo dõi, trong lòng liền bắt đầu lo lắng, mà lúc mọi người chơi bài, họ cũng thì thầm chuyện như vậy. Lúc này nghe Ngôn Mặc Bạch bảo phải đi ra ngoài
một chút, chắc chắn là ra bên ngoài theo dõi những người đó.
Trong lòng Tư Mộ cũng lo lắng không yên, tay cầm bài run lên, đôi môi run
rẩy, muốn nói lại thôi, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: “Đi nhanh về
nhanh, em chờ anh ăn cơm.”
Ở một bên sắc mặt Thanh Thần không
được tốt, cô siết chặt quả đấm, đột nhiên đứng lên nhìn Ngôn Mặc Bạch
một cái làm Tư Mộ giật mình.
“Thanh Thần, cậu muốn làm gì thế?” Tư Mộ kịp phản ứng, vội vàng cầm tay kéo cô lại.
Lúc này Sở Kỳ ngồi bên trái Thanh Thần cũng phản ứng kịp, kéo nàng lại, cố
gắng cười thoải mái, nói: “Chúng ta ở chỗ này chơi đi, bọn họ có chuyện
phải đi chứ sao. Chúng ta vẫn nên chơi đến tối, sau đó ăn cơm ở đây, tớ
nhớ ở đây có một đầu bếp làm đầu cá băm tiêu cực ngon, Thanh Thần, cậu
chưa ăn tối phải không? Lần này nhất định phải nếm thử một chút….”
“Đúng vậy, đúng vậy…. Tớ thích ăn đầu cá băm tiêu nhất, đáng tiếc lần trước
tới không có, lần này nhất định không thể bỏ qua!” Diêu Dao mặc dù chậm
nửa nhịp, nhưng thấy hành động của Tư Mộ và Sở Kỳ, cô cũng đoán được
Thanh Thần muốn làm gì.ddlequydon
“ Tớ….Nghĩ muốn đi nhà vệ
sinh.” Thanh Thần chép miệng, có chút dở khóc dở cười nói. Nhưng sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, làm cho lời nói của cô không đáng tin.
“Tớ cũng muốn đi.” Từ bên kia Diêu Dao đến bên này, kéo Thanh Thần đi đến nhà vệ sinh.
Thanh Thần đỡ cái bàn, Diêu Dao kéo hai cái, không mở ra được, liền nói với
Thanh Thần: “Vậy cậu đi trước đi, dù sao nhà vệ sinh cũng ở trong
phòng.”
Diêu Dao ăn vạ, phẩy tay Thanh Thần, làm nũng giống như
trẻ con: “Thật muốn nghĩ cùng cậu đi vào nhà vệ sinh, dù sao trước kia
học trung học, ở trường học chúng ta đều cầm tay đi nhà vệ sinh….”
Đối với Diêu Dao vô lại tố cáo, Tiểu Cửu đứng ở cửa sổ cách đó không xa,
yên lặng quan sát mọi phía, cũng chú ý một chút khóe miệng giật giật,
bày tỏ thái độ im lặng đối với Diêu Dao.
Còn Tư Mộ và Sở Kỳ lại khinh bỉ nhìn Diêu Dao, lúc học trung học, bốn người cùng nhau đi học, cùng
một cấp, chỉ có Thanh Thần và Diêu dao một ban, Diêu Dao chính là quấn
lấy Thanh Thần, đi đến nơi nào cũng theo, dù là đi nhà vệ sinh cũng lôi
kéo Thanh Thần cùng đi.
Lúc đó cũng bị Tư Mộ, Sở Kỳ cười chê. Chỉ là Thanh Thần tương đối nuông chiều Diêu Dao, nhất là chịu để Diêu Dao
quấn lấy, cho nên cũng bị kéo đi.
Nghĩ đến trước kia, mũi Thanh Thần cũng chua sót.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Thanh Thần, sau đó lấy tay đè vai Tư Mộ, cúi xuống hôn cô, rồi cùng Cố Khuynh đi ra ngoài.
Mới vừa đi được hai bước, Sở Kỳ buôn tay Thanh Thần, sải bước đuổi theo,
kéo Cố Khuynh nhón chân hôn anh một cái, nhìn thấy Cố Khuynh nhíu mày
kinh ngạc, liền nở nụ cười khuôn mặt ửng đỏ, nói: “Em nhìn Ngôn Mặc Bạch hôn Mộ Mộ, mắt của em nhìn thấy ngứa ngáy….”
Tay Cố Khuynh nắm
chặt ôm cô vào ngực, cúi đầu hung hăng hôn một cái, nói: “Vừa rồi không
hôn em, cái này coi như bồi thường. Về phần thấy lòng khó chịu, đó là
bệnh, phải trị! Buổi tối chờ anh về chích ngừa cho em.”
Cố Khuynh cười tà, cố ý nhấn mạnh hai chữ “chích ngừa”.
Mặt Sở Kỳ càng thêm đỏ.
Cô dĩ nhiên biết “chích ngừa” này không phải là “chích ngừa” kia!
(còn tiếp)