Ngôn Diệu Thiên xúc động thật lâu, thời điểm vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, trong lòng đủ các loại ý vị.
Từ khi còn nhỏ con trai đã bị ông đưa ra nước ngoài, về sau vẫn chưa trở về, mãi cho đến năm ngoái mới trở về thành phố A, quan hệ với ông càng thêm kém. Mãi mới chờ đến lúc thằng bé gọi mình là ba, mình lại một thân bệnh nặng.
Ông cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian để sống, nhưng khi còn sống, ông hi vọng có thể cùng con trai trải qua những khó khăn khốn khổ kia, không thể để một mình nó chịu đựng, ít nhất cũng có thể cùng nó vượt qua, nhìn nó té ngã, ông ở một bên có thể lập tức đỡ, đỡ không được cũng có thể nói cho nó biết làm sao để thoải mái đứng lên.
Lần này là một cơ hội rất tốt để rèn luyện, mặc dù ông biết con trai của mình rất thông minh, năng lực mạnh bao nhiêu, nhưng chung quy tuổi còn rất trẻ, kinh nghiệm cần phải học còn rất nhiều. Ông cũng không còn nhiều thời gian, không thể dành trọn đời mình dạy cho nó từng việc, nhưng có thể nhìn nó trải qua khó khăn, cũng tốt rồi.
Cho nên, Ngôn Diệu Thiên tự nói với con trai của mình, không cần lo lắng, thong thả mà làm.
Dù là thất bại, vậy thì có quan hệ gì? Ông dùng tài sản trọn đời sáng lập mua cho nó một bài học, sau đó nói cho nó biết ngã từ nơi nào hãy đứng lên từ chỗ ấy .
Ngôn Mặc Bạch nhìn cha mình, nhướng mày rạng rỡ, anh cười, nói: "Tôi có cái gì phải sợ? Coi như thất bại, đó cũng không phải là tôi khổ cực sáng tạo, tôi rất thoải mái , mất đi cũng không có vấn đề gì."
"Cái tên nhóc này, Quốc tế YT là một đời lão tử sáng lập. Liều mạng cả đời mới cho mày đi đánh thiên hạ, thế nhưng mày không cho lão tử yên tâm. Dù sao hiện tại cũng là của mày, có thua lỗ thì cũng là mày!" Ngôn Diệu Thiên giận đến nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch không sao cả nhún nhún vai, bày tỏ anh không quan tâm.
Thật ra thì cũng chỉ là trêu chọc ông cụ mà thôi, Quốc tế Yt đi tới hôm nay, có bao nhiêu khó khăn anh biết, sau lưng thành công huy hoàng của một đế quốc thương nghiệp, đều là tâm huyết của cha anh. Hiện tại ông cụ đem khổ cực cả đời giao lại cho anh, vô luận như thế nào anh cũng không thể để nó sụp đỗ trên tay mình.
Ngôn Mặc Bạch thở dài, giống như anh em vỗ vai Ngôn Diệu Thiên, nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ Quốc tế Yt, coi như không vì ông, thì cũng vì để mua phấn mua tả cho con tôi, tôi cũng phải nỗ lực giữ lấy Quốc tế Yt."
"Thằng nhóc, ta biết con có tiền đồ! Bây giờ cũng đã có vợ có con rồi, nên thu tay lại đi? An tâm trở lại xử lý công ty, đừng dính đến buôn bán súng ống nữa, cái nghề kia nguy hiểm cỡ nào, không cần ta cho con biết chứ? Nếu con có chuyện bất trắc , con bảo con dâu phải làm thế nào đây? Mang theo con trai của con tái giá sao?" Lời nói kêu anh về công ty không phải là lần đâu nhưng đều vô nghĩa, nhưng mà ông cũng không đảm bảo thằng nhóc này nghe lọt tai. Nếu Ngôn Mặc Bạch có mệnh hệ gì, ông lại không thể sống bao nhiêu ngày, cũng không thể kéo theo cả đời Tư Mộ, đến lúc đó đứa bé không ai chăm sóc, vẫn phải theo cô tái giá, này Ngôn gia không phải là tuyệt hậu rồi hả ?
Ngôn Diệu Thiên chỉ cần nghĩ như vậy, ông liền nóng nảy lo lắng hận không thể để cho con trai viết giấy cam đoan bảo đảm về sau không hề đụng đến những chuyện nguy hiểm kia nữa.
"Ông an tâm trị hết bệnh đi, đứa bé còn trông cậy vào ông nuôi dưỡng đó !" Ngôn Mặc Bạch cũng không trả lời thẳng thắng, chỉ bảo ông an tâm chửa bệnh.
Ông cụ ưa thích đứa bé như vậy, đến lúc đó sẽ để cho ông mang đi, tránh quấy rầy không gian của bọn họ. Chỉ là trước đó, có thể hay không đưa đứa bé đến ở với mẹ vợ?
Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu tính toán chuyện này, chỉ là ít nhất cũng phải chời hơn một tháng rồi.
Ngôn Diệu Thiên làm sao không muốn mau chóng hết bệnh để cùng tôn tử hưởng thụ cuộc sống? Nhưng ung thư dạ dày nha, nói khỏi là khỏi sao?
Thật may là cái này không lây, nếu không hắn ngay cả mặt cháu trai cũng không thấy rồi.
Hai cha con ngồi một lát, liền trở về phòng bệnh.
Tư Mộ khôi phục rất nhanh, ngày ngày đều là mẹ Tô San nấu canh cho cô bồi bổ thân thể, dinh dưỡng cung cấp đầy đủ, tự nhiên thân thể khôi phục tốt. Chỉ là Tư Mộ ngày ngày đều chỉ hoạt động ở trong phòng, rất ít ra cửa, ở trong phòng nán lâu rồi, cảm thấy buồn buồn.
Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi, làm thủ tục là có thể xuất viện. Cho nên Tư Mộ nghĩ là đã khôi phục, vậy thì xuất viện trở về ở cữ thôi. Nơi này dù là phòng bệnh cao cấp, coi như điều kiện khá hơn nữa, cũng là bệnh viện, cũng không tốt bằng trong nhà. Hơn nữa ba mẹ một mực ở bệnh viện cùng cô, cũng đã mệt đến ngất ngư rồi. Trở về trong nhà để má Ngô chăm sóc, cũng không có người mệt mỏi như vậy.
Sở Kỳ cùng Thanh Thần, mấy người Diêu Dao cũng đến đón Tư Mộ xuất viện. Mỗi người sách theo một túi lớn túi nhỏ thuốc bổ, Tư Mộ thấy dở khóc dở cười.
"Mộ mộ, cái này làm ngực to lớn , ăn cái này tạo sữa, cậu xem, còn có đồ để xoa ." Diêu Dao trước hết đem đồ trên tay mình đưa lên, còn cười híp mắt giải thích, cảm thấy đây là quà tặng đáng tin.
Thanh Thần đẩy tay Diêu Dao ra, cười mắng: "Bộ ngực lớn thì có thể nhiều sữa à! Không thấy ngực lớn chính là sữa , cũng không thấy có sữa thì ngực phải lớn sao. Không có thưởng thức thật là đáng sợ!" (Tiểu Phong: thật ra thì ta cũng chẳng biết họ đang nói gì, ahaha, thật ngại quá).
"Nhưng mà nếu có sữa , thì ít nhất ngực sẽ không nhỏ chứ? Theo thông thường, thể tích nhỏ dung tích nhỏ, ngực nhỏ, thì sẽ có bao nhiêu sữa? Đồng ý nhưng phải có chứng cứ, muốn có nhiều sữa, trước hết phải làm ngực to đã? Cho nên, quà mình tặng là tương đối đáng tin cậy!"
Diêu Dao một chút cũng không đỏ mặt cãi lại , làm mấy người trong phòng cười đến phun ra. Thật may nơi này toàn phụ nữ, nếu trước mắt nam nhân mà bàn luận vấn đề này, quả thật không tốt lắm.
"Mộ mộ, cái này là thắt lưng sau sinh , dùng xong tuyệt đối có thể cho cậu khôi phục vòng eo thon nhỏ trước kia." Sở Kỳ cầm cái túi nhỏ trên tay đưa tới, còn có một túi lớn thuốc bổ.
"Đây là mình nhờ bạn chế tạo vòng tay, đưa cho bảo bảo." Thanh Thuần cũng cầm quà tặng đưa cho Tư Mộ, đồng dạng cũng là một túi lớn thuốc bổ.
Mấy người các cô đều có cuộc sống sung túc , cho nên ra tay cũng hào phóng, mặc dù biết Ngôn gia cùng Phó gia cũng không thiếu những thứ thuốc bổ này, nhưng họ tới nơi này cũng phải đem một chút quà, nếu không liền thất lễ ?
Tư Mộ ở bệnh viện mấy ngày nay, ngày ngày đều có người tặng quà tới đây, đống một đống lớn rồi, bây giờ nhìn đến chị em cũng giơ lên bao lớn bao nhỏ , cô đau đầu nghĩ, chờ một lát có thể đem đến một cái xe riêng đem đi bán thôi, nhiều thuốc bổ như vậy, uống đến quá hạng cũng không uống hết.
"Nếu không mọi người đem thuốc bổ về đi, tâm ý mọi người mình đều nhận, chị em chúng ta cũng không nhiều lời, chẳng lẽ để cho mình đem về rồi hết hạn sử dụng hết hay sao? Lãng phí như vậy sẽ bị sét đánh đấy." Tư Mộ chỉ vào một đống lớn thuốc bổ cùng các cô nói mấy lời, thật hy vọng họ giúp một tay xử lý xong, cũng tiết kiệm cô lại mang về. Ở bệnh viện mấy ngày nay, mỗi ngày Tô San đều dùng thuốc bổ hầm cách thủy cho cô, ăn đến cô nhìn những thứ này liền muốn ói.
"Không được! Đưa cũng đã đưa, nào có đạo lí cầm về?" Diêu Dao kiên quyết lắc đầu, chỉ vào những thứ sản phẩm ngực lớn kia nói: "Lại nói vật này mình cũng không cần! Những thứ này rõ ràng đều là vì cậu mà mua. Cậu đưa người khác là tốt rồi, mình kiên quyết không lấy về."