Tư Mộ buồn cười cầm khăn giấy giúp cô ấy lau mặt, khóc đến nỗi lớp trang điểm nhòe ra, nhìn giống như một con mèo hoa.
“Được rồi, bên kia dựng lều xong rồi, cậu chọn cho mình một cái sau đó
đi rửa mặt, thay quần áo đi.” Lúc Sở Kỳ tới có đem theo quần áo, biết
phải qua đêm ở bên ngoài, nếu không tắm rửa thay quần áo cô ấy sẽ cảm
thấy không thoải mái.
Chung quanh có mười mấy cái lều, hơn nữa còn vô cùng kiên cố........Hai người ở một lều.
An Thanh Thần cùng Vưu Ưu và Vưu Ngư ở chung một cái, Sở Kỳ cùng Diêu
Dao hai người một cái, Ngôn Mặc Bạch cùng với Tư Mộ ở chung một cái. Còn lại hai người vừa đủ.
Sau khi phân lều xong, bọn họ liền chuẩn bị làm thịt những con thú đã bắt được.
Có hơn mười con gà rừng, thỏ cũng có nhiều, sau đó là nai và heo rừng.
Nai cùng heo rừng đều vô cùng lớn, mặc dù nhiều người như vậy nướng ăn cũng không hết.
Tư Mộ liền thương lượng nếu ăn không hết vậy không bằng đem về để người
nhà cũng có thể nếm thử. Khó có cơ hội được nếm thử món ăn đậm đà hương
vị hoang dã.
Cuối cùng quyết định mấy người phụ nữ mỗi người đem về một con gà rừng,
một con thỏ hoang, nai thì chia ra làm nhiều phần, mỗi người đem một
phần về biếu ba mẹ. Dĩ nhiên Tư Mộ lấy hai phần, chia cho nhà họ Ngôn
cùng nhà họ Phó.
Còn dư lại tất cả đều đem nướng ăn.
Những người này tất cả đều đã được huấn luyện để sống trong vùng hoang
dã, tay nghề thiêu nướng của mỗi người cũng không tầm thường, hai ba lần liền làm sạch sẽ con thú, bôi hương liệu, nhấc lên lửa chuẩn bị nướng.
Mấy người phụ nữ vốn còn tưởng rằng những người đàn ông này cũng chỉ
biết săn bắn mà thôi, về phần nấu nướng quay về còn phải nhờ thuộc hạ
trợ giúp. Kết quả chứng minh, mấy người bọn họ hợp lại cũng chưa chắc
hơn được một người trong số bọn họ.
Bọn họ hoàn toàn không cần tham gia, chỉ cần ngồi ngửi mùi thơm tỏa ra.
Bọn họ đều mang đầy đủ các dụng cụ sưởi ấm, tất cả các con thú đều đem
nướng. Heo rừng cùng nai quá lớn nên dùng khung nướng bằng sắt để nướng.
Tư Mộ cùng mấy cô nàng kia đi tới gần, mặt tò mò cùng hưng phấn nhìn Tề
Dự thuần thục chuẩn bị khung nướng bằng sắt, mỗi một người đều không
nhịn được chậc lưỡi: “Mọi người thường ra ngoài ăn sao? Sao cái gì cũng
có đầy đủ?”
Có một chiếc xe chuẩn bị đầy đủ đều là thức ăn, nồi niêu bát đũa mọi thứ đều đủ hết, nguyên liệu gì cũng có.
Tề Dự nhíu mày, bộ mặt phớt tỉnh gật đầu.
“Bình thường chúng tôi ra ngoài, mang theo rất ít đồ, chỉ có một vài
nguyên liệu mà thôi, đem con thú làm xong trực tiếp kê trên bếp nướng.”
Sau đó nhìn các cô nói: “Lần này có nhiều người đẹp cùng đi như vậy, thế nào cũng phải chuẩn bị một chút! Lại nói các cô thích ăn thế nào cũng
có thể đáp ứng. Nướng, chưng hầm cách thủy, xào, thế nào cũng được!”
Thật ra thì nhiều cách thưởng thức như vậy thú vị nhất cũng chỉ có nướng cháy ăn, nhiều người đông vui. Chỉ là Tề Dự còn lấy ba con gà rừng hầm
một nồi cháo, vô cùng thơm ngon, chờ một lát ăn nhiều đồ nướng rồi có
thể húp một ít cháo gà.
Tư Mộ nhìn rất thú vị cũng muốn giúp một tay nhưng cô còn chưa đến gần, Ngôn Mặc Bạch đã đưa tay ra kéo cô sang một bên.
“Anh làm gì vậy, Ngôn Mặc Bạch anh buông em ra.......” Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch bế lên, giãy giụa kháng nghị.
“Bên kia rất nhiều khói.” Ngôn Mặc Bạch nhẹ nhàng trả lời nhưng động tác trên tay rất vững chắc, bế cô đến bàn ăn vừa mới làm xong.
“Nhưng.... ...” Nhưng cô muốn đi chơi! Cho tới bây giờ cô cũng chưa bao
giờ tự mình nướng đồ ăn, rất muốn thử một chút đồ ăn mà mình tự nướng có mùi vị thế nào. Hơn nữa các chị em tốt của cô đều ở bên kia, ngay cả
Vưu Ngư cũng ở đó chơi, tại sao cô lại không được?
Kháng nghị!
“Không có nhưng nhị gì hết, nếu em muốn tốt cho cục cưng vậy thì ngoan
ngoãn ngồi ở đây!” Ngôn Mặc Bạch xoa đầu cô, nhẫn tâm cảnh cáo cô.
Muốn tốt cho cực cưng.......
Được rồi! Cô thua vì những lời này!
Tất cả mọi người vây quanh vỉ nướng, chỉ có Tư Mộ một mình ngồi ở đây, thật sự có cảm giác bị lạnh nhạt.
Bây giờ trời đã tối, chung quanh tối thui, thỉnh thoảng có tiếng chim
hót còn có thêm gió thổi u u, Tư Mộ nghe thấy trong lòng liền sợ hãi.
Hoàn cảnh như vậy giống như trong phim ma, bốn phương tám hướng tối đen
như mực, thật sợ hãi đột nhiên sẽ có thứ gì nhảy ra từ hướng khác.
Hơn nữa cô cảm giác trong không gian tối đen như mực này, cách đó không
xa có một đôi mắt đang theo dõi cô, khiến cho cô sợ hãi, lòng bàn tay
đều là mồ hôi.
Vừa nghĩ như thế Tư Mộ liền ngồi không yên.
Ngôn Mặc Bạch vừa đặt cô ngồi đây xong liền đi qua bên kia giúp cô lấy
đồ ăn, bây giờ chỉ có một mình Tư Mộ ngồi ở đây, mặc dù nói bốn phía đều có người vây quanh cũng đốt một đống lửa nhưng nơi đó lại cách xa cô
mười mét!
Tư Mộ sợ đến sắp khóc, chạy về phía Ngôn Mặc Bạch, bởi vì sợ chân mềm
nhũn, cho nên lúc chạy trốn liền chạy lảo đảo, đụng vào sau lưng Ngôn
Mặc Bạch ôm chặt anh.
Ngược lại Ngôn Mặc Bạch không có chút phòng bị nào bị cô đụng phải hơi
nghiêng về phía trước, cơ thể mềm mại kia dán chặt vào lưng anh, cảm
giác quen thuộc như vậy không cần nói anh cũng biết là cô.
Để cái khay đang cầm trên tay xuống, xoay người cô đối mặt với mình, bất đắc dĩ thở dài: “Sao em lại không nghe lời, không phải anh bảo em ngoan ngoãn ngồi kia sao?”
Ngôn Mặc Bạch một tay kéo Tư Mộ, một tay cầm khay đầy thịt nướng đi qua
bàn bên kia ngồi. Bàn tay sờ thấy trong lòng bàn tay của cô ẩm ướt vì
vậy hỏi: “Em mới rửa tay à, sao tay em lại ẩm ướt như vậy?”
Tư Mộ nắm thật chặt tay anh, cơ thể vẫn dán chặt vào người anh “Không có rửa tay. Một mình em ngồi chỗ đó em sợ.”
Lá gan của cô rất nhỏ, đặc biệt là trong hoàn cảnh thế này thì cô liền
liên tưởng đến các loại phim kinh dị, trong lòng liền sợ hãi.
Ngôn Mặc Bạch buông tay cô, dứt khoát ôm eo cô,cứ như vậy, cả người cô dính vào người anh.
Vừa đi vừa cười: “Lá gan của em quá nhỏ, phải tập luyện một chút.”
Tư Mộ lập tức ôm chặt eo anh, mặt hoảng sợ, giọng nói không chịu thua:
“Em không muốn luyện, em thích nhát gan, nhát gan thì sao? Anh không thể kỳ thị người nhát gan!”
“Đợi lát nữa anh cho em vào lều ngủ, chỉ một mình em, anh không ngủ với
em. Cứ như vậy luyện, từng bước từng bước.” Ngôn Mặc Bạch trêu trọc,
giọng nói dịu dàng nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia lạnh lùng.
Kéo Tư Mộ đến bàn ăn, anh ngồi xuống, ôm cô ngồi trên đùi mình. Vóc
người cô nhỏ nhắn, ôm như vậy giống như cả người lọt thỏm trong người
anh, mà cơ thể anh cường tráng vây quanh cô giống như một tường thành
rộng lớn.
Ngôn Mặc Bạch dùng nĩa xiên một miếng thịt nai đưa cho Tư Mộ: “Nhanh ăn.”
Tư Mộ liền hướng về tay của anh cắn nhưng anh lại nhét nĩa vào trong tay cô: “Tự mình cầm.”
Nói xong lấy điện thoại di động trong túi ra, thuần thục làm các thao tác.
Không bao lâu không khí chung quanh đột nhiên trở nên kỳ quái.
Cố Khuynh chuyển sang bên cạnh Sở Kỳ, đi tới nói: “Trước tiên đừng ăn, lên xe!”
Sở Kỳ đang cùng hai mẹ con Vưu Ưu còn có An Thanh Thần cướp gà rừng vàng và giòn ăn, đột nhiên Cố Khuynh tới gần nói vậy khiến Sở Kỳ sửng sốt
một chút, chưa kịp phản ứng, liếc anh ta một cái lại tiếp tục giành cánh gà ăn.
Bởi vì Cố Khuynh cách Sở Kỳ rất gần, mà lúc nói câu kia anh ta cố ý đè
thấp giọng chỉ để Sở Kỳ có thể nghe thấy cho nên mấy người bên cạnh cũng không nghe thấy anh ta nói gì. Chỉ là nhìn thấy bộ dáng Sở Kỳ không
thèm quan tâm đến anh ta, đoán chừng hai người này lại đùa giỡn. Những
chuyện này đều không liên quan đến các cô cho nên tiếp tục ăn gà nướng
thơm ngon.
Cố Khuynh kéo Sở Kỳ, không khống chế được sức lực khiến cô ngã về phía
anh ta. May mà anh tay mắt nhanh nhẹn liền có thể ôm cô, sau đó thừa dịp cô ngã vào lòng mình kề sát miệng mình vào tai cô nói rõ ràng: “Bọn em
nhanh lên xe đi, ở gần đây gặp nguy hiểm.”
Sở Kỳ nghe thấy anh ta nói quay đầu liền muốn nhìn về phía xa bị Cố
Khuynh dùng tay che lại: “Đừng nhìn! Ngoan, nghe lời, dẫn bạn của em
nhanh lên xe.”
Sở Kỳ trải qua không ít tình huống nguy hiểm, từ nhỏ lớn lên trong một
gia đình như vậy ông Sở đặc biệt huấn luyện con gái phản ứng trong tình
huống này, chỉ sợ một ngày nào đó con gái gặp phải tình huống nguy hiểm
sợ đến nỗi không biết đối phó thế nào.
Cho nên Sở Kỳ lập tức không hỏi, từ trong lòng Cố Khuynh bò dậy, nhỏ
giọng nói với các chị em tốt ở bên cạnh: “Đừng ăn nữa, mau cùng mình lên xe trước.”
Mấy cô nàng kia đang ăn vui vẻ, vô cùng không vui liếc Sở Kỳ một cái,
đang muốn hỏi cô có chuyện gì lại thấy khuôn mặt cô rất nghiêm túc, đột
nhiên như ý thức được cái gì, bỏ lại đồ trên tay, đứng dậy đi theo Sở
Kỳ.
Nhịp tim Sở Kỳ đập rất nhanh, cho dù từ nhỏ đã được huấn luyện qua rất
nhiều lần nhưng một lần thực chiến cũng không có, tất cả đều là diễn
tập. Lần này đụng phải tình huống thực sự mới biết luyện tập không có
tác dụng gì, cô vẫn lâm vào khủng hoảng như vậy.
Cô không biết thân phận của Cố Khuynh, tuy nhiên có thể đoán anh ta
không phải người bình thường, thế lực rất lớn, gặp chuyện ám sát cũng
không có gì lạ. Cho nên Cố Khuynh bảo bọn họ lên xe cô liền không một
chút do dự đi lên.
Dù sao bọn họ cách vị trí đậu xe cũng gần, bởi vì đồ ăn cùng tất cả mọi
thứ đều đặt ở trên xe cho nên bọn họ lái xe đến gần nơi nướng thịt.
Bọn Sở Kỳ cách đó tương đối gần; đi mấy bước đã tới, mở cửa xe đi lên,
An Thanh Thần nắm tay Sở Kỳ, chưa bao giờ thấy cô như vậy, giọng nói run run hoie Sở Kỳ: “Xảy ra chuyện gì?”
Sau khi Sở Kỳ lên xe, ngồi trong xe nhìn ra một nơi ở bên ngoài không
gian tối đen, trong lòng thấp thỏm. Mắt nhìn chằm chằm về nơi xa, giọng
nói nhẹ nhàng: “Cố Khuynh nói bên ngoài gặp nguy hiểm.”
Khi cô kéo các cô nàng kia lên xe thì An Thanh Thần đã sớm nhận ra, sau khi đã xác nhận cô càng thêm sợ hãi.
Vưu Ưu không hỏi bất cứ gì, chỉ ôm chặt con gái vào lòng. Hình như Vưu
Ngư cũng ý thức được tình huống bên ngoài nên im lặng ôm chặt mẹ, mặc dù bỏ lại đùi gà thơm ngon cô bé cũng chỉ khẽ lẩm bẩm chứ không có ồn ào.
Trong xe rất im lặng, An Thanh Thần hỏi: “Diêu Dao cùng Tư Mộ thì sao?”
Diêu Dao vẫn quấn lấy Tiểu Cửu, lúc nướng thịt, cô ấy cầm thỏ hoang chen vào bên cạnh Tiểu Cửu nướng, đem thịt thỏ nướng khét đổi với Tiểu Cửu
nướng gà rừng thơm nức, hai người vẫn ở chung một chỗ.
Mà bọn họ ở trên xe cũng có thể nhìn thấy, Tư Mộ đang bị Ngôn Mặc Bạch
ôm ngồi trên bàn ăn cách các cô rất xa, từ góc độ này các cô chỉ có thể
nhìn thấy bóng lưng Ngôn Mặc Bạch. Nhìn bóng lưng đó không thấy có gì
bất thường.
“Mình gọi điện thoại bảo bọn họ tới đây.” Nói xong An Thanh Thần lấy
điện thoại ra chuẩn bị ấn số, Sở Kỳ động tác rất nhanh giật lại cúp máy.
“Sẽ có người bảo vệ bọn họ.”
Nếu Cố Khuynh cũng đã phát hiện ra như vậy khẳng định những người khác cũng biết.
Mặc dù Tiểu Cửu cảm thấy Diêu Dao làm phiền anh ta nhưng vào lúc nguy
hiểm anh ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cô ấy. Ở trên xe bọn họ có thể nhìn
thấy mặc dù Tiểu Cửu cùng Diêu Dao vẫn duy trì một khoảng cách nhất định nhưng bây giờ đang ngồi rất gần. Rõ ràng chính là đang bảo vệ.
Mà Tư Mộ thì càng không phải lo, Ngôn Mặc Bạch thương yêu cô ấy như vậy, dù là liều mạng anh ta cũng nhất định sẽ bảo vệ Tư Mộ. Chỉ là bây giờ
Tư Mộ có thai, nếu thật sự gặp nguy hiểm cô ấy sẽ không có chuyện gì
chứ?
Ở bên trong nhìn ra ngoài thì cảnh tượng vẫn náo nhiệt như cũ, không có
việc gì nhưng Sở Kỳ lại có thể nhìn ra người ở bên ngoài sắc mặt đều rất căng thẳng.
Vốn dĩ bọn họ ra ngoài chơi, không có chuẩn bị mà người khác sớm đã có
tính toán, hơn nữa ta ở ngoài sáng địch ở trong bóng tối, tình huống bây giờ đối với bọn họ hết sức bất lợi.
Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch tràn đầy nguy hiểm nhưng miệng vẫn dịu dàng khuyên Tư Mộ ăn nhiều một chút.
Sự sợ hãi trong lòng Tư Mộ từ lúc ở trong lòng Ngôn Mặc Bạch liền biến
mất. Ở bên cạnh anh rất có cảm giác an toàn. Nhưng cô lại không thể nào
ăn được, mới ăn hai miếng liền không muốn ăn nữa, cầm một miếng thịt nai đưa lên miệng Ngôn Mặc Bạch, cô nghiêng đầu về phía sau nhìn anh nói:
“Anh ăn đi!”
Ngôn Mặc Bạch há miệng cắn, ánh mắt lại không nhìn cô.
Tư Mộ nghi ngờ nhìn anh, phát hiện đôi mắt u tối của anh nhìn ra một nơi xa, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ thật sự có quỷ?
Nếu không Ngôn Mặc Bạch đang nhìn cái gì?
Tư Mộ đặt nĩa xuống, xoay người ôm Ngôn Mặc Bạch, vùi mặt vào trong ngực anh, giọng nói run run hỏi: “Ngôn Mặc Bạch, có phải anh nhìn thấy quỷ
không?”
Ngôn Mặc Bạch bị động tác bất thình lình của cô làm cho sững sờ, sau đó
đôi tay ôm chặt lấy cô, che chở cô vào trong lòng nói: “Đúng, em ngoan
ngoãn ẩn núp, đừng nhìn! Bên kia có quỷ!”
Lần này cơ thể Tư Mộ run lợi hại hơn, quỷ rất đáng sợ.
“Chúng ta nhanh đốt lửa lớn một chút, quỷ nhìn thấy lửa sẽ không dám tới gần…..” Tư Mộ run run nói, sợ hãi mà cô còn có thể đưa ra biện pháp như vậy.
Ngôn Mặc Bạch dùng tay nhẹ vỗ trên lưng Tư Mộ, trấn an cô: “Ngoan, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em!”
Vừa mới nói xong hình như có thể thấy âm thanh huyên náo ở bên ngoài, mà tất cả những người canh gác của bọn họ ở bên ngoài, mà tất cả những
người canh gác của bọn họ ở bên này cũng triển khai, chuẩn bị đối phó.
Tư Mộ ở trong lòng Ngôn Mặc Bạch giật giật: “Hay là chúng ta lên xe trốn đi?”
Sao Ngôn Mặc Bạch lại không muốn đưa cô lên xe chứ? Ít nhất trên xe còn có thể phòng đạn pháo.