Ngôn Mặc Bạch ngẩn người, sợ rằng mình nghe lầm, cười chúm chím hỏi lại lần nữa, Tư Mộ gật đầu cười nói: “Em muốn ăn cháo anh nấu, em chưa từng ăn cơm do anh nấu! Lần trước anh xào rau bị cháy, không ăn được, vậy lần này đơn giản một chút, nấu cháo đi!”
Tư Mộ nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói với em, đường đường là một công tử họ Ngôn mà ngay cả cháo cũng không biết nấu?”
Ngôn Mặc Bạch cưng chiều nhìn cô, bàn tay nắm chặt tay cô: “Được, nếu như em không ghét bản thiếu gia sẽ đáp ứng em. Đến lúc đó không thể nuốt được em cũng đừng trách anh!”
Tư Mộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Nếu như thật sự không thể nuốt vậy thì phải chịu đựng. Nếu vẫn không thể ăn vậy thì cố gắng nhịn cho đến khi ăn được mới thôi. Không thể phụ lòng chăm sóc của chồng.”
Tư Mộ nói hết sức phóng khoáng, hoàn toàn quên mất điều khoản trách nhiệm của người làm vợ trong hợp đồng mà cô ký trước khi kết hôn.
Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hoàn toàn không để ý bản thân bị cô biến thành một phục vụ, chỉ cần cô có thể cười rực rỡ là tốt rồi.
Hai người đến quầy rượu Thu Ý mượn phòng bếp.
Quán rượu Thu Ý kinh doanh đồ ăn Trung Quốc cùng nhà hàng Tây nên có phòng bếp riêng.
Ngôn Mặc Bạch mượn phòng bếp của nhà hàng Tây bởi vì chỗ đó tương đối sạch sẽ, không có nhiều khói dầu.
Bây giờ đang là giờ cao điểm ăn cơm, Ngôn Mặc Bạch đi vào yêu cầu tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài, sau đó thông báo với quản lý, tối nay nhà hàng Tây đóng cửa. Các món ăn đã được nấu xong đang chuẩn bị bưng cho khách đều bị ngừng lại, chỉ có thể xin lỗi khách hàng. Mời đến nơi khác ăn cơm hoặc sang ăn các món Trung Quốc.
Các món ăn của Thu Ý đều có mùi vị rất ngon, cho nên mỗi ngày khi đến giờ cơm hầu như không còn chỗ trống.
Quản lý ở bên ngoài nhận được thông báo không khỏi lau mồ hôi, hôm nay đóng cửa đoán chừng doanh thu bị giảm rất nhiều nhưng ai bảo anh ta là chủ của Thu Ý chứ? Chút tiền như vậy ai mà để ý chứ?
Tất cả những người ở trong phòng bếp sau khi bị Ngôn Mặc Bạch đuổi ra ngoài cũng hơi “sững sờ” khó hiểu, ông chủ muốn làm gì chứ?
Trong suy nghĩ của bọn họ Ngôn Mặc Bạch là một công tử cao ngạo không bao giờ đụng vào khói lửa. Bây giờ tự nhiên lại muốn vào bếp?
Cũng có nhiều người muốn núp vào cửa nhìn lén nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch lướt qua đều giật mình lùi về sau, sau khi Ngôn Mặc Bạch giải phóng mặt bằng ở cửa sạch sẽ liền xắn tay áo chuẩn bị cầm dao.
Nói đến dùng dao thì anh cực kỳ thuần thục, có thể gọt táo bằng một tay, vỏ mỏng mà không đứt, hơn nữa còn có thể chia thành tám phần, còn bỏ hạt. Ngôn Mặc Bạch đã từng biểu diễn kỹ thuật này cho Tư Mộ xem, sau đó, mỗi lần muốn ăn táo liền muốn Ngôn Mặc Bạch gọt cho cô ăn.
Cầm dao trong phòng bếp quay một vòng, hơi khó hiểu hỏi Tư Mộ: “Anh cần phải cắt cái gì?”
Tư Mộ ngồi ở một bên nhìn Ngôn Mặc Bạch đi tới đi lui, hơi buồn cười nói: “Nấu cháo, đầu tiên anh phải lấy gạo! Đầu tiên hầm cháo, sau đó cắt một chút thịt nạc băm nhỏ bỏ vào, hầm một lúc là xong rồi, rất là dễ.”
Mặc dù Tư Mộ nói rất dễ dàng nhưng khi Ngôn Mặc Bạch làm lại cảm thấy không dễ dàng chút nào.
Lúc đong gạo, Ngôn Mặc Bạch không biết phải cho bao nhiêu, Tư Mộ không chú ý anh liền múc một chén to bỏ vào nồi.
Sau đó là vo gạo, Ngôn Mặc Bạch vo quá nhiều nước, sau khi chắt nước khiến rất nhiều gạo trôi ra ngoài. Kết quả vốn dĩ rất nhiều gạo bị anh rửa chỉ còn một nửa, vừa đủ nấu.
Nên để nhiều nước là do Tư Mộ hướng dẫn mới có thể hoàn thành.
Lúc bỏ vào nồi nấu Ngôn Mặc Bạch còn không biết xấu hổ hả hê nhìn Tư Mộ, có cảm giác rất thành công. Tư Mộ khẽ cười.
Sau khi rửa sạch thịt, Ngôn Mặc Bạch cầm dao, động tác nhanh chóng cắt rồi băm nhỏ thịt, quay đầu vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt say mê của Tư Mô đang nhìn mình, anh khẽ nhếch môi ý như muốn nói “Em xem, anh rất lợi hại phải không! Có phải em đang khen anh không!”
Tư Mộ ngồi trên ghế nhìn Ngôn Mặc Bạch, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
Ngôn Mặc Bạch rửa tay sạch sẽ, ôm Tư Mộ ngồi trên đùi mình, để cô quay mặt về phía anh, tay ôm eo cô, mặt cọ vào ngực cô nói: “Màn biểu diễn vừa rồi của anh thế nào? Thủ thuật rất lợi hại phải không?”
Anh giống như một đứa bé cao ngạo đang chờ lời khen ngợi, Tư Mộ đưa tay ôm mặt anh, hôn lên trán anh một cái như là phần thưởng nói: “Rất lợi hại!”
Chỉ một nụ hôn như vậy lại còn là hôn lên trán làm sao Ngôn Mặc Bạch có thể thỏa mãn chứ? Ánh mắt trầm xuống, đôi môi tiến lại gần cô nói: “Cái đó không tính, hôn ở đây!”
Tâm tình Tư Mộ rất tốt, nhìn anh có thể vì cô mà nấu cháo liền thỏa mãn anh, đôi môi ngọt như mật hôn đôi môi anh. Vốn dĩ chỉ muốn hôn một cái rồi thôi lại bị Ngôn Mặc Bạch dùng tay giữ gáy, khiến cho cô tiếp tục hôn, chiếc lưỡi linh hoạt của anh liền bò vào quấn lấy lưỡi cô, không chịu buông lỏng, triền miên một lúc lâu, khiến cô không thở được mới thả ra.
Đôi mắt Ngôn Mặc Bạch sáng ngời nhìn đôi môi của cô bị hôn đến sưng đỏ nói: “Tại sao lần nào hôn cũng không thở được? Giống như có thể giết chết người vậy, đoán chừng chỉ có thể xảy ra với em.”
Tư Mộ thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, bàn tay khẽ nhéo vào hông anh, chỉ đến khi anh gào khóc kêu la cô mới buông tay.
“Hừ, không phải anh cũng có nhược điểm sao? Đắc ý gì chứ!”
Ngôn Mặc Bạch u ám, cúi đầu cắn một cái vào chiếc cổ trắng nõn của cô, đầu lưỡi còn vô cùng khiêu khích liếm liếm.
Anh nhìn người con gái đang ngồi trên đùi mình, trong lòng thầm nghĩ, không phải ai cũng có thể gần gũi với anh như cô, anh càng không dễ dàng để người khác có thể tìm ra điểm yếu của anh để hại anh. Chỉ có cô mới có thể làm như vậy.
Nồi cháo trên bếp đã bắt đầu sôi ùng ục, Ngôn Mặc Bạch định đứng dậy bỏ thịt bò vào, Tư Mộ ôm lấy anh nói: “Chờ một lát, phải để cháo sôi một lúc nữa.”
Khoảng nửa tiếng sau, cháo bắt đầu trở nên đặc, Tư Mộ nói Ngôn Mặc bạch cho thịt bò cùng muối vào, sau đó khuấy đều để mười phút, lúc này cháo đã chín cả phòng đều thơm nức mùi cháo.
Ngôn Mặc Bạch kéo Tư Mộ đến trước bàn, chuẩn bị ăn cơm.
Tư Mộ nhìn lướt xung quanh một vòng sau đó nói với Ngôn Mặc Bạch: “Chúng ta lên phòng ngồi ăn đi, đừng cản trở công việc của bọn họ.”
Lúc Ngôn Mặc Bạch đuổi mọi người ra khỏi phòng bếp, Tư Mộ nhìn thấy những ánh mắt tò mò quan sát của những người đó liền muốn đưa Ngôn Mặc Bạch rời khỏi đây. Nhưng lại suy nghĩ tới cũng đã tới hơn nữa phải làm người xấu là Ngôn Mặc Bạch vì vậy liền tự nhiên đi vào phòng bếp, kéo ghế ngồi ở một bên.
Bây giờ cháo đã nấu xong không cần phải dùng đến phòng bếp nữa nên muốn về phòng 1818 ăn, không ai quấy rầy, phong cảnh cũng đẹp, tốt hơn hết là trả lại phòng bếp cho bọn họ tiếp tục công việc. Chậm một hai tiếng không biết sẽ mất bao nhiêu tiền, nếu Ngôn Diệu Thiên biết sẽ tức giận đến thế nào?
Ngôn Mặc Bạch không có ý kiến gì đối với đề nghị của cô, vô cùng vui vẻ gật đầu, sau đó cầm khay đặt nồi cháo lên, Tư Mộ lấy hai bộ đồ ăn, Ngôn Mặc Bạch nói: “Cầm một bộ là được.”
“Anh không ăn sao?” Tư Mộ nhíu mày nhìn anh. Ngôn Mặc Bạch không lên tiếng, Tư Mộ liền hiểu chỉ cầm một bộ. Dường như anh đoán mình không thể ăn cháo do bản thân mình nấu cho nên chỉ lấy một bồ đồ ăn.
Lúc cho muối vào Tư Mộ cũng đứng ở bên cạnh nhìn, đoán chừng sẽ không mặn lắm, mặc dù Ngôn Mặc Bạch rắc mấy thìa muối nhưng phần lớn là rắc ở viền bên ngoài, chỉ có một ít muối ở giữa. Mà sau khi cháo đã nấu xong cũng không có ai nếm thử nên không biết mùi vị thế nào.
Ngôn Mặc Bạch mở cửa phòng bếp liền thấy một đoàn người đứng ở bên ngoài, đều là nhân viên của quán ăn Thu Ý, mọi người đều đang nói chuyện rất vui.
Sau khi thấy Ngôn Mặc Bạch đi ra mặc dù rất cả đều im lặng nhưng mọi ánh mắt đều len lén nhìn bọn họ, đoán chừng sau khi Tư Mộ rời đi bọn họ lại bắt đầu tiếp tục chụm đầu lại nói chuyện.
Nhân viên phục vụ cúi đầu đi tới, đứng cách xa Ngôn Mặc Bạch hai mét nhỏ giọng nói: “Anh Ngôn, tôi giúp anh bưng lên!”
Cô là nhân viên chuyên bưng món ăn ra ngoài nên chuyện này cô rất thông thạo, bây giờ Ngôn Mặc Bạch tự mình bưng đĩa là muốn cho cô nghỉ việc sao? Mặc dù trên người Ngôn Mặc Bạch toát ra khí thế mạnh mẽ nhưng cô vẫn phải liều mạng bước tới.
Ngôn Mặc Bạch không nhìn cô cứ như vậy bước đi, Tư Mộ đi theo phía sau, thấy cô nhân viên thiếu chút nữa thì bật khóc, vì vậy dịu dàng nói: “Chúng tôi tự bưng lên được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi! Vừa rồi đã làm phiền mọi người rồi. Thật xin lỗi!”
Mặt cô gái lập tức hồng như trái táo, giọng nói không được mạch lạc: “Vâng, không có quấy rầy......không có xin lỗi.... ....không phải, cái kia có thể tùy ý dùng.......” Cô gái khẩn trương đến mức thiếu chút nữa cắn vào lưỡi của mình.
Tư Mộ đi ngang qua cô gái thì khẽ cười vỗ vỗ vai cô: “Nhanh đi làm việc đi!”
Ngôn Mặc Bạch đã đến trước cửa thang máy, thấy người ở phía sau vẫn đang đứng cách xa anh nói chuyện với người khác, vì vậy có chút không vui thúc giục cô: “Nhanh lên một chút!”
Tư Mộ trừng mắt nhìn anh, bước nhanh đi tới, cửa thang máy vừa mở Tư Mộ đi chạy vào liền bị Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm, nghiêm mặt quát cô: “Đi nhanh như vậy làm gì? Thang máy cũng không chạy mất? Nếu như bị ngã thì sao? Bác sĩ nói em phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch liền hối hận vì vừa mới từ chối sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, nếu như trên tay anh không phải bưng cái khay, anh liền ôm cô đi lên, không cho cô chạm đất xem cô làm thế nào có thể chạy.
Mới ra thang máy, Ngôn Mặc Bạch một tay bưng khay, một tay ôm hông cô, khống chế bước chân của cô để tránh cô đi quá nhanh.
Vào phòng, anh đặt khay trên bàn trong phòng khách, Ngôn Mặc Bạch múc một chén, sau đó lấy thìa múc từng muỗng thổi nguội rồi đưa lên miệng Tư Mộ.
Lần đầu tiên nấu cháo, mặc dù không biết mùi vị như thế nào nhưng Ngôn Mặc Bạch nhìn bề ngoài thấy cũng không tệ lắm nên chắc mùi vị cũng sẽ không tệ, chỉ chờ cô nếm thử rồi khen anh.
Tư Mộ há mồm ăn cháo do anh đút, thật ra thì chưa ăn trong lòng đã thấy vui vì vậy trên khuôn mặt luôn nở nụ cười.
Chờ Tư Mộ nuốt xong Ngôn Mặc Bạch đầy mong chờ nhìn cô, đợi cô đánh giá.
Tư Mộ gật đầu: “Rất ngon! Tất cả đều của em, anh không được ăn!”
Một câu nói của cô khiến Ngôn Mặc Bạch rất vui. Lập tức hớn hở đồng ý nói: “Được, anh không ăn, tất cả đều là của em, để em bồi bổ cơ thể.”
Một nồi to như vậy mà cô muốn ăn hết đoán chừng là cô rất đói!
Liên tục đút vài miếng sau đó Tư Mộ bưng chén nói: “Em tự ăn. Không phải cả ngày nay anh cũng chưa ăn gì sao, anh gọi phòng bếp làm chút gì để ăn đi!”
Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại, nhìn cô ăn trong lòng tràn đầy vui mừng cùng hài lòng.
Sau khi ăn hai chén rưỡi Tư Mộ không ăn nổi nữa, trong nồi cũng còn một nửa, Ngôn Mặc Bạch nhìn cô nói: “No rồi sao?”
Tư Mộ cười cười bưng chén, Ngôn Mặc Bạch đưa tay ra muốn cầm lấy cô lại né tránh. Lúc này chuông cửa vang lên, là phục vụ đưa đồ ăn lên.
Cửa không khóa, Ngôn Mặc Bạch gọi phục vụ vào, một món ăn thơm nức đặt trên khay.
“Được rồi, bữa tối của anh tới rồi nhanh ăn đi! Em ăn no rồi!” Tư Mộ bỏ chén xuống nói với Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch gọi một món Tây, anh ở nước ngoài đã lâu nên đã quen ăn các món Tây, sau khi quen Tư Mộ anh mới ăn món ăn Trung Quốc, lại còn ăn được tương đối nhiều.
Anh rất thích ăn thịt bò bít tết, sau khi cắt ra, trong thịt còn một chút máu, Tư Mộ nghiêng đầu nhìn dạ dày liền cuồn cuộn che miệng nhắm mắt muốn nôn.
Ngôn Mặc Bạch thấy cô như vậy liền buông miếng bít tết trong tay xuống nói: “Em ăn còn dư lại nhiều như vậy anh ăn cháo của em là được.”
Tư Mộ che miệng, vừa định đưa tay ngăn anh chỉ thấy anh đưa một miếng cháo to vào miệng, chưa tới một giây sau liền nhíu mày nhổ ra.
“Mặn quá! Nhiều muối quá!” Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ với vẻ mặt đau khổ hỏi: “Em ăn nhiều như vậy mà vẫn ăn được sao? Vị giác của em có vấn đề rồi sao?”
Tư Mộ giả bộ kinh ngạc nói: “Rất mặn sao? Sao vừa rồi em không cảm thấy?” Sau đó cầm muỗng nếm thử một miếng, mặt mày hớn hở nói: “Thật sự rất mặn.......”
Ngôn Mặc Bạch không nói nên lời, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô, tay xoa đầu cô nói: “Đứa ngốc!”
Làm sao cô không có vị giác chứ? Chỉ là cô không muốn đả kích tính cách kiêu ngạo cùng sự tự tin của anh mà thôi.
Tư Mộ nói: “Mặc dù cháo rất mặn nhưng mà em cảm thấy rất ngọt, đây là nồi cháo đầu tiên anh dùng trái tim của mình nấu cho em, nhất định em phải ăn nhiều một chút. Nhưng mà lần sau nếu anh nấu cháo có thể cho ít muối thôi được không?”
Ngôn Mặc Bạch đau lòng nhéo mặt cô: “Ăn mặn như vậy không sợ mặn chết con trai sao?”
Tư Mộ cười: “Ăn được mặn là có khẩu vị nặng. Bồi dưỡng từ nhỏ.”
Cuối cùng nồi cháo này bị Ngôn Mặc Bạch ăn hết không thừa một miếng nào, hai vợ chồng son uống rất nhiều nước đến nổi buổi tối hai người đều đau bụng. Ngôn Mặc Bạch vừa đau bụng vừa đau lòng, vốn dĩ Tư Mộ cùng thai nhi đã không ổn lại lăn qua lăn lại như vậy khiến trái tim Ngôn Mặc Bạch rất đau, anh vội vàng gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa. Sau khi được chủ nhiệm khoa tư vấn nói cho anh phương pháp dừng tiêu chảy, bây giờ Tư Mộ không thể uống thuốc nên tốt nhất là không nên uống.
Hai người giày vò đến trời sáng mới có chuyển biến tốt, sau đó mới có thể ngủ.
Khi tỉnh dậy trời đã xế chiều, Tư Mộ quay người mấy lần, không còn sức lực, vừa định xuống giường liền bị Ngôn Mặc Bạch đè xuống: “Hôm nay cái gì cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.”
Mấy ngày sau đó Tư Mộ cũng bị Ngôn Mặc Bạch nghiêm cấm ở trên giường, ăn uống đều do nhân viên phục vụ bưng lên, mời chuyên gia dinh dưỡng về nấu, mỗi ngày đúng giờ cơm sẽ bưng lên. Mấy ngày nay Tư Mộ cũng không thể ngửi mùi dầu. Ngày đầu tiên là cho người đến phòng nấu, khi nấu món ăn chỉ dùng một chút dầu cô liền nôn lên tục, sau đó không tới đây nấu nữa, chỉ đợi sau khi nấu xong mới cho nhân viên phục vụ bưng lên.
Mặc dù như vậy rất phiền toái nhưng chỉ cần phục vụ một mình Tư Mộ hơn nữa tiền lương cũng cao cho nên dù có phiền toái cả đầu bếp cùng nhân viên phục vụ đều nhận làm còn làm hết sức chăm chỉ.
Vào một buổi trưa Tư Mộ nhận được điện thoại của Ngôn Diệu Thiên, ông muốn hai vợ chồng về nhà ăn cơm.
Lại nói đến lần trước về nhà ăn cơm không khí không vui, từ hôm đó đến nay đã gần một tháng, từ sau lần đó hai vợ chồng vẫn chưa về bên đó ăn cơm.
Tư Mộ cực kỳ kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Ngôn Diệu Thiên, ngược lại Ngôn Mặc Bạch không có biểu hiện gì giống như đã sớm dự đoán được. Bọn họ đặc biệt mời đầu bếp hàng đầu đến nấu ăn và nhân viên phục vụ Ngôn Diệu Thiên không biết mới lạ!
Đối với Ngôn Diệu Thiên, Tư Mộ luôn có cảm giác sợ hãi vì vậy không dám từ chối.
Sauk hi cúp điện thoại, Tư Mộ nhìn người đang ôm laptop ngồi trên bàn cạnh giường làm việc hỏi: “Anh có muốn đi hay không?”
Không phải Ngôn Diệu Thiên đã biết chuyện cô mang thai chứ? Khó trách sau chuyện không vui lần trước, một thời gian dài ông không gọi điện thoại liên lạc với cô.
Ngôn Diệu Thiên biết tin tức này tất nhiên sẽ rất vui nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy thấp thỏm trong lòng, nếu ba tháng sau phát hiện thai nhi không khỏe, phải phá thai, vậy phải làm sao?
Ngôn Mặc Bạch không ngẩng đầu tiếp tục làm việc nói: “Không phải em đã đồng ý rồi, sao còn hỏi anh có muốn đi hay không?”
Tư Mộ ngượng ngùng cười, không phải là cô không dám từ chối nên bắt buộc phải đồng ý sao?
Quay về nhà họ Ngôn, Tư Mộ liền thấy một người phụ nữ khoảng trên năm mươi tuổi đang bận rộn ở phòng bếp. Ngôn Mặc Bạch làm như không thấy chỉ ôm Tư Mộ ngồi trên ghế salon chờ ăn cơm, sau khi ăn xong sẽ về nhà.
Tư Mộ cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng Ngôn Diệu Thiên hỏi cô mấy câu thì cô trả lời, sau đó bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Những người ở phòng bếp hì hục một lúc lâu liền bắt đầu bày món ăn. Tư Mộ muốn đứng dậy giúp đỡ liền bị hai ba con ngăn lại.
Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng: “Ngoan ngoãn ngồi im cho anh.”
Ngôn Diệu Thiên cũng nói: “Con ngồi đi, để một mình bà Ngô làm là được rồi.”
Lúc ăn cơm Ngôn Diệu Thiên liền gấp mấy món bảo Tư Mộ ăn, tất cả đều là món bổ dưỡng.
“Bà Ngô là người từng trải, ở phương diện này cũng tương đối có kinh nghiệm, tay nghề cũng rất khá, con ăn nhiều một chút cơ thể mới khỏe mạnh!” Ngôn Diệu Thiên nói.
Thật ra thì nhà họ Ngôn cũng không phải là một gia đình quá nghiêm khắc, quản gia cũng ăn cơm cùng bọn họ. Vì vậy bà Ngô cũng đang ăn cơm cùng bọn họ, chỉ là bà luôn quan tâm chăm sóc Tư Mộ, lúc thì múc canh cho cô, khi thì gắp mấy món ăn cho cô làm cho Tư Mộ cảm thấy rất ngại.
Bà Ngô nhìn thấy Tư Mộ ăn rất ít nên khuyên bảo: “Cô chủ uống canh nhiều một chút, đối với phụ nữ có thai cũng như đối với thai nhi đều rất tốt. Sau này khi sinh cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Bàn tay cầm đũa của Tư Mộ hơi run, quả nhiên Ngôn Diệu Thiên đã biết chuyện cô mang thai.
Vậy ông ấy có biết có thể đứa bé cùng cô không khỏe, có thể không thể sinh ra hay không?
Ba tháng sau, nếu không thể giữ đứa bé, theo hợp đồng thì Tư Mộ sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Mặc dù lúc trước cô đã thẳng thắn nói rõ với Ngôn Mặc Bạch, anh cũng đã cho cô câu trả lời mà cô mong muốn, anh tuyệt đối không vì lý do trong vòng một năm không sinh được con mà đuổi cô ra khỏi nhà hoặc là cắt đứt nguồn vốn khiến công ty “Lâm Vũ” lại lâm vào tình trạng nguy hiểm nhưng Tư Mộ vẫn cảm thấy e ngại trước Ngôn Diệu Thiên, có lẽ do ông nổi tiếng ở bên ngoài với danh hiệu Diêm Vương quá lạnh lùng quá dọa người, hơn nữa tập đoàn YT không những nổi tiếng ở trong nước, ở nước ngoài thậm chí là cả thế giới. Nếu như Ngôn Diệu Thiên cố ý làm khó cô thì sao, cho dù có người ngăn cản, Tư Mộ tin tưởng chỉ cần ông ta nghĩ liền có thể làm được.
Tư Mộ vừa uống canh vừa suy nghĩ về vấn đề này, về chuyện đứa trẻ, nếu Ngôn Diệu Thiên đã biết vậy cô có nên tìm ông ta nói chuyện không? Hơn nữa nếu không thể giữ đứa bé thì đó không phải là vấn đề của cô mà là vấn đề của con trai ông, không thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô.
Nhưng Ngôn Diệu Thiên biết được bao nhiêu chuyện của Ngôn Mặc Bạch?
Nếu như Tư Mộ đi tìm Ngôn Diệu Thiên nói chuyện không phải là cô khiến mọi chuyện của Ngôn Mặc Bạch bị phơi bày hay sao?
Tư Mộ liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy anh nghiêm túc ăn cơm. Kể từ lúc vào nhà anh chưa nói câu nào với Ngôn Diệu Thiên.
Tư Mộ hơi bực bội, hai cha con họ là như thế nào đây?
Nghĩ tới cảnh tượng nhà mình vui vẻ hòa thuận, trong nháy mắt Tư Mộ cảm thấy không khí nơi này không giống một gia đình.
Tư Mộ không biết lúc trước giữa Ngôn Mặc Bạch và Ngôn Diệu Thiện đã xảy ra chuyện gì khiến hai cha con lại có thể đối xử lạnh lùng với nhau như hai người xa lạ. Nghĩ tới lúc Ngôn Mặc Bạch ở trước mặt ba mình, không thể nói là không có gì giấu nhau nhưng tối thiểu hai người vẫn ở chung rất hòa hợp, vậy tại sao anh lại không thể đối với Ngôn Diệu Thiên như vậy?
Tư Mộ len lén nhìn hai người Ngôn Mặc Bạch cùng Ngôn Diệu Thiên, sau đó lại nhìn Ngôn Diệu Thiên liền chạm phải ánh mắt của ông, ánh mắt sắc bén như dao, mặc dù ông chỉ nhìn Tư Mộ trong nháy mắt, cố gắng nở nụ cười ôn hòa, Tư Mộ còn chưa phục hồi tinh thần khi nhìn thấy ánh mắt của ông cả người đổ mồ hôi lạnh. Vội vàng nghiêng đầu tránh ánh mắt của ông rồi lại chạm phải ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch.
Ánh mắt của Ngôn Mặc Bạch cũng không khác ánh mắt của Ngôn Diệu Thiên nhưng khác ở chỗ ánh mắt Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ đầy cưng chiều.
“Tập trung ăn cơm!” Ngôn Mặc Bạch phát hiện người ngồi bên cạnh anh ăn cơm nhưng ánh mắt luôn chuyển động qua lại giữa hai cha con anh. Đưa tay nhéo mặt cô, bảo cô nhanh ăn cơm rồi ăn tráng miệng.
“Oh!” Tư Mộ trả lời lập tức cúi đầu uống canh.
Không thể không nói tay nghề của bà Ngô rất tốt, nồi canh của bà có mùi vị không khác canh mà Tô San nấu. Hơn nữa canh cá có mùi hương thơm ngon, không có mùi tanh của cá, Tư Mộ rất thích, uống hết cả chén.
Bà Ngô nhìn thấy Tư Mộ thích uống liền vui vẻ nói: “Trong khoảng thời gian này cô chủ thường xuyên về đây ăn cơm đi, mỗi ngày tôi sẽ nấu canh cho cô uống, cơ thể cô vẫn còn yếu, sau này lúc sinh sẽ không chịu được.”
Tư Mộ liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch đang ngồi bên cạnh chỉ cười không nói gì.
Tay nghề của bà Ngô cũng không tệ, bây giờ cô đang mang thai, Ngôn Mặc Bạch làm sao có thể để cô nấu cơm, mỗi ngày đều cho nhân viên phục vụ bưng lên, rất phiền toái. Cũng không dám về nhà mẹ đẻ khiến ba mẹ biết. Nếu có thể thường xuyên về bên này cũng tốt. Ít nhất mỗi ngày đều có thể uống canh ngon.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch không lên tiếng thì làm sao cô dám tùy tiện lên tiếng.
Ngôn Mặc Bạch hiểu ý tứ của ba, anh cũng biết mỗi ngày cho người phục vụ bưng đồ ăn lên cũng là một vấn đề rất phiền toái.
Vì vậy anh đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn Tư Mộ, khẽ nói: “Vậy sau này làm phiền bà Ngô rồi.”
“Không phiền toái không phiền toái.... ...” Bà Ngô luôn miệng cười nói, mắt nhìn Ngôn Diệu Thiên, thấy vẻ mặt ông trước sau như một thế nhưng ánh mắt lại có ý cười?
Sau khi ăn cơm xong Ngôn Mặc Bạch muốn quay về Thu Ý, Tư Mộ ở đây một mình cũng không có gì chơi liền đi theo anh. Ngôn Diệu Thiên không đồng ý nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Ở trên xe Tư Mộ lại nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, Ngôn Mặc Bạch bị cô nhìn chằm chằm liền thấy kỳ lạ, sờ cằm hỏi: “Có phải đột nhiên phát hiện chồng em rất đẹp trai phải không? Lúc nãy ăn cơm cũng nhìn, bây giờ cũng nhìn, vẫn không đủ sao? Có cần anh cởi quần áo để em nhìn cả người cho đủ không?”
Tư Mộ bị những lời nói của anh làm cho kinh ngạc, mở to mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch.
Đây là Ngôn Mặc Bạch mà cô biết sao?
Anh cũng có lúc không biết xấu hổ như vậy sao?
Không trách Tư Mộ tại sao lại giật mình như vậy bởi vì Tư Mộ chưa bao giờ nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói những lời như vậy.
Tư Mộ khẽ hừ mắng anh không biết xấu hổ. sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói :’’ Ngôn Mặc Bạch, em hỏi anh chuyện này.’’
‘’Hả?’’ Ngôn Mặc Bạch vừa nhìn đường phía trước vừa nhíu mày. Hôm nay anh lái xe đặc biệt chậm bởi vì có ™ ở trên xe, anh không dám lái quá nhanh sợ ™ bị dọa sợ. Vì vậy lúc anh nhìn ™ tiếng nói có chút kéo dài, có vẻ lười biếng lại hết sức mê người.
‘’Nói trước anh nhất định phải trả lời, không được tức giận, không được quát em!’’ ư Mộ nhìn anh nói.
Ngôn Mặc Bạch đưa tay chọc chọc mặt cô nói:’’ Được rồi, xem tâm tình anh thế nào.’’
Đắc chí!
Tư Mộ nhéo anh một cái nhưng lúc hỏi câu hỏi vẫn cản thận:’’Anh và ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em cảm giác lúc hai người ở gần nhau rất kỳ quái?’’
không giống cha con, so với người lạ còn kém hơn nhưng cũng không phải thù hận.
Ngôn Mặc Bạch im lặng , không biểu hiện gì trên mặt, không thể nhìn ra là vui hay giận. Tư Mộ biết, biểu hiện của anh như vậy chính là mất hứng, vì vậy cũng không muốn hỏi nữa, cười nói:’’ Không nói cúng không sao, em chỉ hỏi chơi thôi, hì hì…….’’
Nhưng Ngôn Mặc Bạch đột nhien e hỏi:’’Em muốn biết?’’
Tư Mộ không lên tiếng , đây không phải là nói nhảm sao? Không muốn biết thì tại sao lại hỏi chứ? Chỉ là cô không dám nói rõ, lo lắng Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nhìn cô, hiện tại cơ thể cô cực kỳ yếu đuối nên không chịu đựng được sức công phá của anh.
‘’Lúc anh còn nhỏ mẹ anh đã qua đời, sau đó ông ấy cũng không cưới ai nữa. Thật ra thì ông ấy cảm thấy có lỗi với mẹ anh.’’ Ngôn Mặc Bạch khẽ nói, đó đã là ký ức của mười năm, trước kia anh rất căm hận, cho tới bây giờ không biết bắt đầu từ lúc nào loại tình cảm nồng nàn đó đã biến mất, bây giờ không đủ để anh có thể nhớ lại chuyện đó còn kèm theo cảm xúc dâng trào. Cho nên giọng của anh bây giờ như đang nói chuyện của người khác.
Ngôn Diệu Thiên cùng vợ kết hôn trong lúc ông khó khăn nhất, người vợ kia cùng ông vượt qua giai đoạn khó khăn này, khi đã vượt qua mọi khổ cức thì cơ thể của bà không khỏe lắm, mỗi ngày ông đều làm thêm giờ. Vợ ông đau lòng sợ ông khổ cực liền nấu canh đưa đến công ty cho ông. Kết quả vào một ngày bà nhìn thấy trong phòng làm việc một người phụ nữ không mảnh vải che thân đang quấn lấy trên người ông.
Sau khi quay về, không nói bất kỳ điều gì chỉ xem như chưa từng đến công ty, tự mình chịu đựng, lúc đó Ngôn Mặc Bạch đã năm tuổi, trong trí nhớ của anh mạ luôn dùng nước mắt để rửa mặt.
Cho đến khi Ngôn Mặc Bạch mười tuổi thì mẹ bệnh nặng qua đời.
Từ trước đến nay Ngôn Mặc Bạch vẫn không biết mẹ mình vì sao lại khóc, lúc mẹ bị bệnh nặng có nói với anh:’’Con trai, sau này lớn lên nhất định không được giống như ba. Nhất định phải hết sức yêu thương vợ của mình, không được một chân đạp hai thuyền.’’
Lúc đó Ngôn Mặc Bạch không hiểu chuyện, sau khi mẹ nói xong những lời kia liền qu a đời. Sau đó anh bị Ngôn Diệu Thiênđưa ra nước ngoài, từ tiểu học đến đại học đều được quản lý dươí môi trường quân sự, vô cùng nghiêm khắc. Ngôn Mặc Bạch ăn uống rất khổ sở. May mắn là anh thông minh, mười tám tuổi đã hoàn thành việc học hơn nữa còn lấy được bằng tiến sĩ của đại học Havard.
Ngôn Diệu Thiên cho rằng con trai mình sau khi hoàn thành việc học sẽ về nước thừa kế tập đoàn YT Quốc tế nhưng khi đó Ngôn Mặc Bạch đã hiểu lời của mẹ trước lúc lâm chung nên đã hận Ngôn Diệu Thiên.
Ngôn Mặc Bạch nói hết đợn này, Tư Mộ cảm thấy tê tái trong lòng, đau xót nhìn Ngôn Mặc Bạch, mười tuổi anh đã bị vứt sang nước ngoài, một người cô độc nơi xứ người , không có một ai bên cạnh. Chịu đựng sự rèn luyện tàn khốc.
Lúc trước khi cô nghe thấy Ngôn Mặc Bạch đã có bằng tiến sĩ thì còn thấy rất hâm mộ, bây giờ chỉ có đau .
Một đứa be dù có thông mình nhưng thành công như vậy, tất nhiên là có chín mươi chín phần trăm là cố gắng.
Ngôn Mặc Bạch còn nhỏ như vậy đã trải qua những thú kia.
Suy nghic một chút bản thân từ nhỏ đến lớn cô luôn được ba mẹ cưng chiều, chưa từng chịu khổ.
Xe dừng bước trước Chu Ý, không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, Tư Mộ cởi dây an toàn, bàn tay sờ khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch, mặt đối mặt, đôi mắt bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên xông tới moi dính vào môi Ngôn Mặc Bạch.
Cảm xúc mềm mại cùng đôi moii khéo léo trơn trượt của cô chiếm đoạt lấy đôi môi hơi khô của Ngôn Mặc Bạch, Ngôn Mặc Bạch thở gấp, tay vịn ngang hông cô, giọng nói hung hăng cảnh cáo:’’ Em biết hậu quả của việc làm này như thế nào?’’
Tư Moj hơi buông môi anh ra nói:’’ Ngôn Mặc Bạch anh không dám sao!’’
Bàn tay Ngôn Mặc Bạch nắm thành quyền, mắt rực đỏ, mẹ kiếp, anh quả thật không dám! Nhưng cô nghịch ngợm khiêu khích anh như vậy, sau đó dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, khiến anh nhịn đau chết người!
Tư Mộ nhìn bộ dáng anh cắn chặt hàm răng không nhịn được cười thành tiếng.
Ghé vào lỗ tai anh khẽ thở hương thơm như lan ra mang theo hơi thở mập mờ, giọng nói trực tiếp truyền vào tai anh kích thích cả cơ thể khiến anh run rẩy:’’ Ngôn Mặc Bạch, có phải anh rất khó chịu không? Cảm thấy nhịn rất vất vả phải không??
Ngôn Mặc Bạch thề nếu như không phải do cô đang mang thai, anh nhất định sẽ khiến cô bé yêu tinh này phải khóc lóc cầu xin khi nằm dưới thân anh., sau đó hung hăng tàn tàn phá cô mười lần mới có thể thả cô ra!
Nhưng bây giờ cô đang mang thai, anh không thể làm bất cứ điều gì, chỉ có thể hung hăng nghiến răng, không biết phải làm thế nào với cô bé yêu tinh này!
Bàn tay Tư Mộ một đường trượt xuống từ khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch, dừng ở eo hắn, đưa ngón tay mảnh khảnh chọc chọc hông anh.
Dáng người Ngôn Mặc Bạch rất đẹp, vô cùng quen thuộc bất kể là chỗ nào cũng đều cứng rắn. Cô chọc cái Ngôn Mặc Bạch liền rên hừ hừ.
Tư Mộ nhếch môi cười giống như một yêu tinh nhỏ, tay nắm chặt thành công khiến cho Ngôn Mặc Bạch thở gấp. Cô lại cười hài lòng mà quyến rũ:’’Ngôn Mặc Bạch, có muốn thử nghiệm một chút kích thích hay không?’’
Mặc dù hỏi như vậy giống như đang hỏi ý anh nhưng bàn tay cô cũng đã bắt đầu hoạt động.
Ngôn Mặc Bạch trán nổi gân xanh, cố gắng áp chế giọng nói của mình nhưng tiếng kêu rên của anh vẫn tràn ra ngoài.
Không nhịn được, anh không muốn nhịn nữa. Bàn tay bắt lấy tay cô, giọng nói như ngọn lửa sắp bùng nổ:’’ Em, xác định, nhất định?’’
Không phải là anh không muốn mà là không dám!
Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, mỗi đêm đều ôn cơ thể ngọc ngà của cô trong ngực ngủ, anh nhịn rất khó chịu, luôn phải tắm nước lạnh. Nhưng bây giờ cô đang liều mạng trêu chọc anh, dù ý chí anh có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể sụp đổ dưới tay cô.
Nhuang trước khi bước vào cánh cửa này thì anh phải xác định cô có thể làm được hay không. Anh lo lắng bản thân sẽ làm cô bị thương!
Tư Mộ không trả lờ anh, trực tiếp kéo khóa quần anh xuống…………..
Chưa bao giờ quang minh chính đại nhìn, vậy mà giờ phút này lại muốn nhìn.
Nhưng làm sao lấy……!
Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch đã tràn vào vực sâu, bị cô trêu chọc, vừa thở gấp vừa nắm chặt tay.
Bộ dáng cuae anh lúc này không thể nghi ngờ là khích lệ Tư Mộ tiếp tục hơn nữa còn là ra sức khiêu chiến thì đúng hơn.
Vì vậy tư Mộ hạ quyết tâm, nhắm mắt, cúi đầu…………….