Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 10: Cậu đi gọi hai người phụ nữ đến đây




Tiểu Trang nhận được điện thoại của Ngôn Mặc Bạch, giọng nói bên kia rất lạnh mang theo phiền não không nói rõ được.

Tâm Tiểu Trang lại run lên.

Đi theo Ngôn Mặc Bạch nhiều năm như vậy, tính tình anh ta ra sao anh hiểu rất rõ.

Ngôn Mặc Bạch nói: "Cho cậu mười phút, lập tức lăn đến trước mặt tôi!"

Thậm chí Tiểu Trang có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt lúc này của Ngôn Mặc Bạch, nhất định là cực kỳ phiền não đi tới đi lui, hoặc là tức giận đấm tường, lật bàn.

Ngôn Mặc Bạch người cũng như tên, "Mặc" nếu nói lạnh lùng, thì ở trước mặt người ngoài lạnh lùng, âm ngoan, không dễ tiếp cận. Nhưng trước mặt bạn bè thì anh ta lại chân chính là một con thỏ trắng.

Chỉ là hai tính cách này lại tồn tại trong một con người, nhất định anh ta là một mâu thuẫn, biến thái. Thời kỳ động kinh không nhất định, là chuyện thường, cũng là chuyện đáng sợ!

Tiểu Trang ngồi xe như bay một đường chạy thẳng, người đàn em đang lái xe cũng bị giọng điệu như cháy nhà của Tiểu Trang thúc giục đến toát mồ hôi lạnh, giọng run rẩy nhắc nhở: "Anh Trang, mắt điện tử chụp đã chụp được chúng ta vượt đèn đỏ năm lần."

Phạt tiền không sao cả nhưng mấu chốt là chạy xe nhanh như vậy ở thành phố phồn hoa thì quả thật là đang kiểm tra kỹ thuật lái xe mà.

Hiện giờ trong lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi lạnh, chỉ sợ trượt tay một cái, chiếc xe liền xong đời!

"Ừ, anh thấy!" Tiểu Trang tiếp tục thúc giục, "Không phải chỉ phạt tiền thôi sao? Anh không hề thiếu tiền! Nhưng nếu anh đến trễ một phút đồng hồ thôi, mạng của anh cũng không còn! Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên! Còn ba phút, nếu không nhanh lên cẩn thận anh sẽ đánh chết em ..."

Tiểu Trang ngồi trên ghế lái phụ, ghét bỏ tốc độ lái xe của cậu đàn em, liền trực tiếp giúp anh ta bằng cách đạp anh ta một phát, "Oanh..." Động cơ hoạt động hết mã lực, xe chạy như tên lửa.

Lái xe sợ, tay run lên, may mà vào thời điểm mấu chốt Tiểu Trang giúp cậu ta giữ vững tay lái, nếu không hai người sẽ không thấy được mặt trời ngày mai rồi.

Phút thứ chín, bọn họ dừng xe trước cửa khách sạn, Tiểu Trang lập tức tông cửa xông ra, chạy như bay vào trong. Vừa đúng mười phút anh ta có mặt ở phòng của Ngôn Mặc Bạch.

"Ngôn, Ngôn thiếu..." Tiểu Trang khom lưng há miệng ra thở, mệt đến mức nói không ra hơi.

Anh dùng một một phút để leo cầu thang bộ từ tầng một lên đến tầng mười tám, không phải gọi là chạy trên cầu thang. Ngay cả thời gian để mắng cái thang máy chết tiệt kia cũng không có, vội vàng chạy lên bằng thang bộ.

May mắn là đến kịp!

Cảm tạ những thể năng huấn luyện, chẳng qua là đã lâu không tập, quả thật hơi thoái hóa.

Tốc độ như vậy, xem ra Ngôn Mặc Bạch rất bất mãn.

Anh cau mày, tràn đầy sự thù địch nén cái gạt tàn thuốc về phía Tiểu Trang đang hô hấp không xong kia, "Đến muộn năm giây!"

Tiểu Trang đang há to miệng thở hổn hển, nghe anh nói vậy, một hơi cũng không hít vào được, thiếu chút nữa tức mà ngã chết.

Cái gạt tàn kia bay thẳng đến ót Tiểu Trang, sức lực và đốc độ đều rất mạnh, anh còn chưa kịp phản ứng, nhưng theo quán tính nghiêng đầu qua, cái gạt tàn thủy tinh kia mang theo một trận gió lớn xẹt ngang qua lỗ tai anh.

Thật nguy hiểm!

Giờ phút này anh không chỉ không đứng lên được mà chân cũng mềm nhũn.

Lửa giận này của Ngôn thiếu, thật lớn thật dọa người!

"Cậu tự nói xem, tôi nên phạt cậu như thế nào đây? Theo tôi về nước chưa đến nửa năm, thể lực và thân thủ lại kém đến trình độ này, tôi cảm thấy mất mặt thay cho cậu đấy!" Lời nói này của Ngôn Mặc Bạch chỉ có ý rèn sắt không thành thép.

"Tất cả đều do Ngôn thiếu định đoạt!" Tiểu Trang lập tức đứng lên, cao giọng trả lời.

"Ừ, xử phạt về phương diện thể lực thì để mai tính." Ngôn Mặc Bạch nói xong câu này, đột nhiên dừng lại thật lâu, sau đó nói: "Cậu đi gọi hai người phụ nữ đến đây!"

Lúc Ngôn Mặc Bạch nói câu này, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Tiểu Trang nghe thấy lời anh, đột nhiên ngẩng đầu lên, thì thấy được vẻ mặt này.

Tiểu Trang há hốc miệng, trong lòng kinh hãi không thôi.

Gọi phụ nữ?

Anh không nghe nhầm chứ?

Ngôn thiếu vậy mà kêu anh đi gọi phụ nữ?

Còn kêu hai người?

Không phải Ngôn thiếu không gần phụ nữ à?

Hôm nay đột nhiên lòi ra chuyện anh ta có gian tình với một cô gái nhỏ còn chưa tính, hiện tại lại đi gọi phụ nữ....

Chẳng lẽ người đàn ông nín hai mưới mấy năm mới được nếm trái cấm còn chưa có thỏa mãn, cho nên bây giờ tính tiếp tục tìm kiếm vui sướng?

Oh, trời ơi! Ngôn thiếu cũng không cần mạnh mẽ như vậy chứ?

Vừa mới được một cô bé cho ăn no, hiện tại muốn anh kêu hai người đến, anh ta có nghĩ đến chuyện “lương thực” của mình có đủ hay không không?

Thân là một thuộc hạ đắc lực lại tri kỷ nhất của Ngôn thiếu, Tiểu Trang sâu sắc cho rằng như vầy: coi như một giây sau có bị "ám khí" mạnh hơn nữa đánh vào ót, anh ta vẫn phải cần nhắc nhở người đàn ông vừa mới phá trinh chú ý tiết chế, nếu không thì sẽ "Đạn tận người vong".

"Khụ... Ngôn thiếu, hai người phụ nữ... có phải quá lãng phí hay không?" Tiểu Trang thật cẩn thận mở miệng, mặc dù trong lòng cân nhắc tìm từ, không thể để Ngôn thiếu tức giận, nhưng anh vẫn nói ra khỏi miệng.

Quá lãng phí?

Nếu nói rõ thì là Ngôn thiếu anh đây không được sao...

Nhưng Ngôn thiếu chỉ cau mày, trầm thấp cười nói: "Lãng phí ở đâu? Tôi thấy cậu vẫn tràn đầy tinh lực đó thôi!"

Té!

Chân Tiểu Trang vốn mềm nhũn đứng cũng rất mệt, nghe thấy câu đó của Ngôn thiếu, suy nghĩ thấy có cái gì đó không đúng, sau đó liền té ngã trên mặt đất.

Ngôn thiếu có ý gì?

Cái gì gọi là anh tràn đầy tinh lực?

Chẳng lẽ gọi hai người phụ nữ, là chuẩn bị cho anh?

Không cần...

Tiểu Trang hô lớn ở trong lòng, vội vàng dùng sức đứng dậy. Kinh ngạc, hoảng sợ và lo lắng khiến anh không thể nào đứng nổi.

Anh liền lăn một vòng đến bên người Ngôn Mặc Bạch, ôm bắp đùi của anh ta, trưng ra khuôn mặt dễ nhìn nay đã nhăn thành cái bánh bao, vô cùng ủy khuất và đáng thương cầu xin tha thứ: "Ngôn thiếu, không cần... Có thể đổi phương thức xử phạt khác hay không? Hoặc là tôi nguyện ý hít đấy hai ngàn cái..."

Ngôn Mặc Bạch cười vô cùng khoái trá: "Được, cậu chắc chắn cậu có thể hít đất hai ngàn cái?"

Tiểu Trang thiếu chút nữa bị hù đến tiểu ra quần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Ngôn thiếu, xem ra thật sự là "không thể chối từ" rồi!

Đây thật sự là người đàn ông đầu tiên bị ép đi "Chơi gái"! Mà Tiểu Trang vô cùng đau lòng cắn cắn ống quần của Ngôn Mặc Bạch nhìn giống như oan ức, đáng thương, giống như anh ta mới là "gái" bị "chơi".

Kêu phụ nữ rất dễ, một cuộc điện thoại là xong. Anh muốn người như thế nào đều có, cao thấp mập ốm, đen trắng vàng, thanh thuần, bốc lửa trái ngược nhau, mặc cho anh lựa chọn, đảm bảo hài lòng.

Hai thân hình đúng giờ đi vào, lúc cô gái thanh thuần đi đến, Ngôn Mặc Bạch ngồi trên trên sofa rộng rãi, tay cầm ly rượu chân cao, uống rượu, cả người lười biếng dựa vào ghế.

Mặc dù ngồi thoải mái, nhưng toàn thân phát ra hơi thở người sống chớ lại gần.

Tiểu Trang cúi đầu ngồi bên giường, mười phần đều giống dáng vẻ của cô vợ nhỏ oan ức, Ngôn Mặc Bạch thấy vậy mỉm cười nói: "Tiểu Trang, cậu đừng xấu hổ như vậy nữa, phải đàn ông một chút!"

Sau đó hất cằm về phía hai cô gái: "Đến! Dùng tất cả cốn liếng của các cô để lấy lòng anh ta!"

Hai cô gái sợ hãi liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch một cái, lại liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường, sau đó hai người nhìn nhau, gật đầu ăn ý, phối hợp rất tự nhiên.

Một cô gái đi về phía giường ngủ, một cô gái đi về phía Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Mặc Bạch nhìn cô gái từng bước một tiến đến chỗ mình, trong cơ thể sinh ra cảm giác cực kỳ chán ghét và bài xích, nhưng anh kìm nén không thể hiện.

Nhưng khi cô gái đến càng gần, anh càng cảm thấy khó chịu.

Rốt cục khi cô ta cách anh nửa bước, sợ hãi lại xấu hổ đưa tay đặt lên vai Ngôn Mặc Bạch, Ngôn Mặc Bạch cắn chặt răng, khống chế không được một cước trực tiếp đạp bay cô ta ra ngoài.

"Cút ngay!"

____ lời ngoài mặt____

Khí thế Tiểu Bạch lớn mạnh như vậy, có biết thương hương tiếc ngọc hay không vậy? Cứ như vậy một cước liền đạp người bay ra ngoài!

Lại nói, đậu hũ của Tiểu Bạch đâu phải người bình thường có thể ăn!

Chỉ là, nếu các bạn thích Tiểu Bạch, Lương Thần nhất định sẽ lột sạch anh ta đưa đến trước mặt mọi người, mặc mọi người "sờ" "vê", "chà xát", hơn nữa nếu anh ta dám phản kháng, lập tức biến anh ta thành xinh đẹp dịu dàng: "Các người đẹp, mau ăn đậu hũ, tôi muốn vạn người phải cất giấu tôi, nhắn lại ơ ~ cầu xin ủng hộ, cầu xin bao nuôi không giải thích!"