Hào Môn Quyền Quý

Chương 97: Muốn nói nhưng lại thôi




Cảnh đẹp như vậy bao giờ cũng phải trả giá. Bạch Như bỏ ra tính mạng của cô ta, Tô Thiên Kiều bỏ ra sự thù hận của mình, còn Nguyễn Hạo Thiên…bỏ ra sáu năm trong sự tự trách.

Nhìn cảnh tượng đẹp đẽ như không phải cảnh sắc nhân gian kia, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy sự thù hận của mình thật nhỏ bé, nhưng cho dù nhỏ bé đến thế nào đi nữa thì đó cũng…gặm nhắm trái tim của cô.

Trong ánh ban mai, đôi má trắng nõn của Tô Thiên Kiều như nhuốm lên một màu vàng kim, nhìn vào nó, vô cùng xinh đẹp, còn trái tim của cô lại trắng bệch yếu ớt, trông thật buồn cười…

“Gần đây có một viện dưỡng lão, tôi muốn qua đó dạo một chút, anh có muốn đi cùng không?” Tô Thiên Kiều nhìn về phía mặt trời, đầu cũng không quay lại mà hỏi Nguyễn Hạo Thiên.

Nguyễn Hạo Thiên lắc đầu nói: “Không đâu, tôi không thích giao lưu với người già!” Trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một bà lão cố chấp đáng hận…

“Vậy…tôi qua đó trước đây!”

“Tôi đưa cô đi!” Nguyễn Hạo Thiên nói.

“Không cần đâu, tôi tự bắt xe qua đó là được rồi.” Tô Thiên Kiều nói, rồi nhìn ánh mắt trời một cái nói: “Mỹ cảnh như vậy, anh thưởng thức thêm một lát đi!”

Nguyễn Hạo Thiên gật gật đầu, nhìn ánh mắt trời một cái, rồi lại nhìn tấm mộ đằng sau một cái, nói: “Tôi cũng muốn ở riêng với cô ấy một lát, cô đi trước đi!”

Tô Thiên Kiều, có lẽ đây là lần cuối cùng mà Nguyễn Hạo Thiên mang theo lòng tự trách đến đây với mày, sám hối trước mộ của mày, sau này đến đây chỉ là bồi bạn, chứ không còn là tâm tư như trước giờ nữa, cho nên Nguyễn Hạo Thiên quả thực là muốn ở riêng với cô một lát.

Tô Thiên Kiều men theo ánh mắt của anh mà nhìn về nấm mộ đã chôn đi sự vui vẻ và thù hận của mình một cái, sau đó quay người đi xuống núi.

Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên luôn đi theo bóng ảnh của Tô Thiên Kiều, sự nhu hoà trong ánh mắt từng chút từng chút một bị thay thế bởi sự lạnh lẽo, anh quay đầu lại nhìn về tấm bia của Tô Thiên Kiều, nhẹ giọng nhàn nhạt nói: “Nếu em hận tôi, có phải sẽ phái một người như vậy để thay thế vị trí của em, đem sự đau khổ và lừa gạt đến cho tôi không…”

Thanh âm của anh rất nhẹ, làn gió nhẹ bên cạnh thổi một cái, liền bị những tiếng chim hót che đậy đi rồi, không có ai nghe thấy lời của anh nói hết…

Thần sắc của anh dần dần khôi phục lại vẻ tự nhiên, anh lại lần nữa nhìn bóng ảnh nhỏ bé đã lờ mờ không rõ ràng ở dưới chân núi: “Hy vọng…em đừng làm tôi thất vọng, đừng lừa dối tôi!”

Anh nói rồi từ túi quần tây móc ra một cái điện thoại, gọi cho trợ lý Doãn.

Điện thoại reo rất lâu thì trợ lý Doãn mới nhấc máy, chắc là mới tỉnh dậy, nhưng thanh âm rất tỉnh táo: “Chào cậu chủ. Có chuyện gì căn dặn?”

“Nghĩ hết mọi cách để điều tra, xem thử…cô ba nhà họ Thẩm có từng quen biết với Tô Thiên Kiều năm đó không!”

“Cô Thẩm và cô Tô?” Trong thanh âm của trợ lý Doãn rõ ràng mang chút kinh ngạc.

“Đúng, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, cho dù bạn bè của họ có quen biết nhau đi nữa cũng phải điều tra rõ ràng.” Nguyễn Hạo Thiên trầm mặc một hồi, bất giác lên tiếng giải thích: “Tôi không muốn…cô ấy vì Tô Thiên Kiều mà xuất hiện ở trước mặt tôi!”

Trợ lý Doãn ở bên đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu rồi mới do dự nói: “Cậu chủ, có chuyện này tôi không biết là có nên nói hay không…”

Nguyễn Hạo Thiên cau mày lại: “Nói!”

Trợ lý Doãn lại do dự, sau một hồi lâu giống như mới hạ quyết định mà nói: “Thời gian trước…cũng là lúc mà cậu đến nghĩa trang bái tế cô Tô lần trước, cậu làm rơi đồ, tôi quay về lấy, lúc ở lưng chừng núi tôi đã gặp cô Thẩm Nghiêng Thành!”

“Ồ? vậy sao?” Sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn bình tĩnh mà nói, ngữ khí rất bình thản.

Trợ lý Doãn nghe ra được sự dị thường của Nguyễn Hạo Thiên, nhưng vẫn miễn cưỡng mà tiếp tục nói: “Dạ đúng, lúc đó…cô Thẩm và tôi chỉ vội vàng gặp nhau một cái, hơn nữa cô ấy luôn nhìn xuống chân núi, vốn không chú ý đến mặt của tôi, nhưng mà…cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi nhớ rất rõ ràng!”

Nguyễn Hạo Thiên không nói chuyện nữa, anh biết, trợ lý Doãn là một người vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không nói chuyện mà mình không chắc chắn.

Hơn nữa trợ lý Doãn nói đúng, một người phụ nữ xinh đẹp như Thẩm Nghiêng Thành cho dù là người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không quên, càng không nhận nhầm được.

“Tại sao không nói cho tôi sớm?” Thanh âm Nguyễn Hạo Thiên đầy lạnh nhạt.

Trợ lý Doãn yên lặng một hồi rồi thấp giọng nói: “Hôm qua đi đón cô Thẩm, tôi mới nhìn thấy lần đầu tiên, hơn nữa…tôi cũng không để ý lắm, cái nghĩa địa mà cậu chủ đi là nghĩa địa có phong thuỷ tốt nhất ở thành phố A, nhà họ Thẩm cũng có mộ phần ở bên đó, mộ của ba Thẩm Minh Dương cũng đang ở đó, vả lại, tầng mà cậu chủ chọn đúng lúc là chỗ tốt nhất, mà mộ của ông Thẩm cũng đúng lúc ở trên một tầng, nên tôi cũng không vẽ vời thêm chuyện!”

Sự phòng bị trong đôi mắt của Nguyễn Hạo Thiên dần dần mờ nhạt: “Có lẽ là trùng hợp, chỉ cần điều tra ra xem Tô Thiên Kiều và Thẩm Nghiêng Thành có từng quen biết qua không…rồi trả lời tôi!”

“Vâng!” Trợ lý Doãn đáp một tiếng, bên kia yên lặng, giống như là có chuyện gì muốn nói nhưng lại thôi.

“Còn chuyện gì nữa?” Nguyễn Hạo Thiên đương nhiên là hiểu trợ lý của mình, hôm nay tâm trạng anh không tồi, hiếm lắm mới hỏi.

“Cậu chủ, thật ra con người cô Thẩm không tồi, hơn nữa bà cụ rất không hài lòng với cô ấy, thật ra cậu…”

“Cậu nói nhiều rồi!” Nguyễn Hạo Thiên lạnh lùng cảnh cáo, trợ lý Doãn vội vàng im miệng.

Nguyễn Hạo Thiên vốn không có tức giận, anh cúp máy, một mình đi xuống núi.

Tô Thiên Kiều một mình ngồi xe đến viện dưỡng lão An Thái, sân của viện dưỡng lão vào buổi sáng không hề vắng vẻ như trong tưởng tượng mà vô cùng náo nhiệt.

Bà cụ và ông cụ bên trong đều đang hoạt động cơ thể trong sân dưới ánh nắng mặt trời, hoặc là tụm năm tụm ba, hoặc là ở một bên nghiên cứu Thái Cực Quyền.

Sự xuất hiện của Tô Thiên Kiều vào lần trước khiến rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi cô, Tô Thiên Kiều mỉm cười, không nhìn thấy bóng dáng của ông cụ Cổ kỳ quái lần trước đâu, cô liền vào trong phòng của ông cụ Cổ ở lầu ba, tìm tung tích của ông.

Cửa phòng của ông cụ Cổ khẽ mở ra, Tô Thiên Kiều không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Căn phòng thanh lãnh không có ấm áp và rực rỡ ánh sáng mặt trời như ở trong sân, chỉ thấy ông ấy một mình nằm sấp ở trước cửa sổ, đầu nhìn ra ngoài, chắc là đang hâm mộ những người ở trong sân đây mà!

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, quả nhiên là một ông già cố chấp, rõ ràng là rất cô đơn nhưng vẫn phải kiêu ngạo mà che đậy vết thương và nỗi buồn của mình lại, thà một mình ở trong bóng tối liếm láp vết thương tự mình đau khổ, cũng không chịu để ai tiếp cận ông!

Tô Thiên Kiều nhẹ tay nhẹ chân bước lên trước, định dọn dẹp chiếc khăn trải giường còn chưa gấp lại của ông Cổ, nhưng người già đó lại thính tai tinh mắt mà quay đầu lại rồi.

Tô Thiên Kiều ngạc nhiên mà nhìn ông, trên mặt ông vốn không có chút cô đơn và tĩnh mịch nào như trong tưởng tượng, mà là một vẻ mặt khó hiểu.

“Chào ông Cổ!” Tô Thiên Kiều mỉm cười híp mắt nhìn ông nói.

Ông Cổ gật gật đầu, trong ánh mắt nhìn Tô Thiên Kiều có chất chứa một tia kinh ngạc: “Sao cô đến đây sớm vậy?”

Tô Thiên Kiều mỉm cười mà dọn dẹp chăn mền cho ông, nói: “Cháu đi đến nghĩa địa ở gần đây với bạn, cho nên…thuận đường đến đây thăm ông!”

Sự thành thật của Tô Thiên Kiều vốn không có làm ông Cổ cảm động, mà ngược lại còn nghe ông lạnh lùng hừ một tiếng, khinh miệt nói: “Mới sáng sớm đi nghĩa địa mang một thân xui xẻo đến đây thăm tôi, ai thèm chứ!” Tô Thiên Kiều nói không nên lời, cũng may mà cô hiểu ông Cổ này, nên chỉ nhàn nhạt cười một cái, không có để bụng.

Ông Cổ nhìn thấy cô không có tức giận, trong đôi mắt sáng rỡ có loé qua một tia tán thưởng, nhanh chóng lướt qua, Tô Thiên Kiều không kịp nhìn thấy.

“Ông Cổ, ông đang nhìn cái gì vậy?” Tô Thiên Kiều nhìn ông Cổ một cái, cái thần sắc mà ông nhìn ra ngoài cửa sổ đã phủ định suy nghĩ trước đó của cô. Cô quá đánh giá thấp ông lão này rồi, ông ấy tuyệt đối không phải là đang hâm mộ những người già đang tụm năm tụm bảy nói cười với nhau kia, mà là đang có chuyện gì đó nghĩ không thông suốt nên mới ngồi ở trước cửa sổ ngây ngốc mà thôi.

Ông lão này quá khác biệt so với những người già bình thường, toàn là khiến người ta không phòng bị kịp!

Ông Cổ yên lặng một hồi, do dự cả một lúc lâu rồi mới nhìn qua Tô Thiên Kiều, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô là người trẻ tuổi, nói với cô chắc là cũng có ích, tôi hỏi cô một câu!”

Tô Thiên Kiều quả nhiên đã đoán đúng rồi, ông lão này thật sự là có chuyện gì nghĩ không thông, cô liền gật đầu nói: “Ông nói nghe xem thử đi!”

Ông Cổ gật đầu, trong biểu cảm sâu sắc toàn là sự khó hiểu, ông nghiêm túc nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô nói xem…thích một người nên bày tỏ thế nào thì mới có thể khiến cho đối phương biết, hơn nữa không bị đối phương ghét nữa?” Tô Thiên Kiều nhìn mặt ông Cổ, sững sờ cả ba phút cũng không biết nên biểu cảm thế nào nữa.

Ông già này đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghiên cứu mấy loại chuyện này vậy chứ?

Tô Thiên Kiều còn tưởng ông có chuyện gì nghĩ không thông suốt, tưởng là ông sẽ hỏi những cậu hỏi về người thân, hay là triết lý nhân sinh, những câu nói nhìn thấu nhân sinh nào đó, không ngờ…vậy mà lại hỏi vấn đề này.

Tô Thiên Kiều cạn lời mà nhìn chằm chằm vào ông Cổ, bất lực mà thở dài một tiếng nói: “Ông Cổ, câu hỏi này…rất là sâu sắc a, ông hỏi để làm gì thế?”

Có trời mới biết cô không hề biết gì về tình cảm hết, chỉ có năm đó có tiếp xúc cơ thể với Nguyễn Hạo Thiên mà thôi, cô căn bản là chưa từng thích ai, chứ đừng nói tới là yêu đương hẹn hò, hoặc là theo đuổi người khác.

Ông Cổ nhìn biểu cảm của Tô Thiên Kiều, vẻ mặt khinh miệt mà nói: “Sao, chắc không phải cô chưa từng yêu đương hẹn hò đó chứ?”

“Cháu, cháu làm sao mà chưa từng yêu đương hẹn hò qua được?” Tô Thiên Kiều có chút tránh né mà nói, cô chột dạ cho nên căn bản không dám nhìn vào mắt của ông Cổ!

“Ồ, vậy sao?” Trong thần sắc của ông Cổ, sự hoài nghi càng thêm sâu hơn!

Tô Thiên Kiều cố gắng bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, không biết có bao nhiêu người theo đuổi cháu đó, cháu xinh đẹp như vậy, ông nói đúng không…”

Tô Thiên Kiều năm đó quả thực là có rất nhiều người theo đuổi, chỉ là theo đuổi người khác như thế nào…thì cô không biết.

Ông Cổ nghe cô nói như vậy thì đưa mắt đánh giá dung mạo của cô từ trên xuống dưới, tán đồng mà gật gật đầu, ông Cổ dấy lên hứng thú nên từ bên cửa sổ đi tới, ngồi xuống chiếc giường mà Tô Thiên Kiều mới vừa mới dọn dẹp xong, hứng thú mà nhìn Tô Thiên Kiều nói: “Vậy cô nói xem, người ta theo đuổi cô thế nào, tuy cô chưa từng theo đuổi người khác, nhưng người khác đã từng theo đuổi qua cô, chắc cô cũng biết là theo đuổi như thế nào chứ nhỉ, nói cho tôi nghe đi, tôi sẽ bắt chước…”

“Ông Cổ, ông hư quá đi, ông muốn theo đuổi người ta có đúng không?” Tô Thiên Kiều nhìn ông Cổ với ánh mắt ám muội, hỏi.

Ông Cổ đỏ mặt, chột dạ mà cúi đầu nói: “Hắc hắc, ở toà nhà đối diện có một bà già mới đến, nhưng mà làm sao bà ta cũng không chịu quan tâm đến tôi, cho nên tôi…”

“Ồ, thì ra là vậy!” Tô Thiên Kiều ý vị thâm trường mà nói

Ông Cổ nhướng mày lên, vô lại mà nhìn Tô Thiên Kiều: “Mau nói ra xem xem, năm đó người ta theo đuổi cô thế nào…”

Tô Thiên Kiều suy nghĩ một hồi, cô vỗ vỗ ga giường rồi ngồi xuống bên cạnh ông Cổ, từ từ bẻ ngón tay ra đếm, nói: “Ông có thể…tặng hoa nè, hát tình ca nè, tạo ra sự tỏ tình lãng mạn nè, còn có…có thể viết thơ nè, gửi thư tình nè, tìm món quà mà bà ấy thích, nghe ngóng sở thích của bà ấy, vân vân vân…mấy cái này đều là phương pháp theo đuổi con gái đó!”

“Vậy sao? Người trẻ tuổi bây giờ đang thịnh hàng kiểu theo đuối con gái như vậy sao?”