Hào Môn Quyền Quý

Chương 95: Để tôi đưa cô đến một nơi




Mặc dù chuyện này khó lòng diễn ra được, nhưng bảy năm trước Tô Thiên Kiều đã từng gặp chuyện như vậy, trong lòng cô vẫn thấy sợ hãi và lo lắng.

Nhưng chỉ trong vài phút thôi, Tô Thiên Kiều đã gội sạch đầu, cô tùy tiện lau tóc, mặc áo ngủ của Nguyễn Hạo Thiên rồi đến trước gương sấy tóc, đến khi không còn nhỏ nước nữa bèn mở cửa đi ra ngoài, trong lòng thấy nhẹ nhõm vì bản thân mình vẫn an toàn, trong lòng lại âm thầm mừng rỡ.

Nguyễn Hạo Thiên thấy Tô Thiên Kiều bước ra với áo của mình trên người, chiếc áo ngủ quá rộng, khiến cho cơ thể cô trông có vẻ nhỏ bé hơn, làm anh không khỏi thấy thương xót...

Nguyễn Hạo Thiên xua ý nghĩ trong đầu đi, rồi nói: “Sáng mai tôi sẽ gọi thư ký mang đồ đến cho cô!”

Tô Thiên Kiều nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: “Thôi đi, đã đến giờ này rồi, anh không ngủ thì người ta cũng phải ngủ, nhà anh có máy giặt không...để tôi đem đi giặt là được rồi!”

Nguyễn Hạo Thiên chỉ tay vào ban công bên cạnh nhà bếp, nói: “Chắc là đặt ở đó.”

Tô Thiên Kiều đi qua nhìn thử, máy giặt mà máy sấy đều đầy đủ, cô bèn lấy quần áo và cái mền mình đắp đi giặt một lượt, rồi sấy khô.

Cô mặc lại quần áo của mình, rồi mang áo ngủ của Nguyễn Hạo Thiên đi giặt rồi sấy khô, sau khi làm xong hết mọi thứ, bầu trời đã hửng sáng.

Tô Thiên Kiều đi ra nhà khách, cứ nghĩ Nguyễn Hạo Thiên đã đi ngủ rồi, nào ngờ anh ta lấy laptop ra bàn trà, anh nhíu mày nhìn màn hình như đang lên kế hoạch cho phương án gì đó vậy.

Tô Thiên Kiều đi ngồi xuống đối diện với anh, nói: “Tôi...đã giặt xong quần áo rồi, đồ ngủ của anh và mền cũng đã giặt xong rồi, trời đã sáng rồi, tôi...”

“Chúng ta cùng đi ăn sáng đi, tôi biết có một hàng cháo ngon lắm!” Nguyễn Hạo Thiên ngẩng đầu, nhìn Tô Thiên Kiều rồi nói: “Tôi có pha ly cà phê, để dưới nhà bếp, nếu như cô không để bụng thì xuống bưng lên giúp tôi, tôi còn một chút nữa là xong, chúng ta uống hết ly cà phê rồi ra ngoài ăn sáng!”

Tô Thiên Kiều nhìn anh với vẻ ngạc nhiên, dường như Nguyễn Hạo Thiên hiểu ý cô: “Tôi kén cà phê, bởi vậy tự mình pha!”

Tô Thiên Kiều gật đầu, đi xuống nhà bếp rót cà phê trong máy ra cho mỗi người một ly, bưng lên cho Nguyễn Hạo Thiên, chậm rãi nhấm nháp.

Sau khi uống hết ly cà phê, bầu trời đã sáng tỏ, có thể đi ra ngoài được rồi.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Nguyễn Hạo Thiên dắt cô ra hàng cháo gần đó, đó là một cửa hàng vừa nhỏ hẹp vừa sạch sẽ, Tô Thiên Kiều không ngờ Nguyễn Hạo Thiên lại ăn ở một nơi như thế này.

Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, nói giọng Hồng Kông, nấu cháo theo hương vị Quảng Đông, hương vị độc đáo, khiến cho mọi người thèm thuồng mãi không quên. Cho đền tận sau này Tô Thiên Kiều mới biết, người phụ nữ trung niên làm chủ cửa hàng này là vợ một người cấp dưới của ba Nguyễn Hạo Thiên lúc ông ta làm việc ở Hồng Kông. Người nọ đã hy sinh tính mạng vì ba của Nguyễn Hạo Thiên, bởi vậy vợ con của người ấy rất được người nhà họ Nguyễn săn sóc...

Việc này để sau rồi hẵng nói, hơn nữa sau khi bọn họ ăn cháo xong, hai người lên xe, Tô Thiên Kiều nhìn ra bầu trời sáng sủa rồi cười nói: “E là hôm nay lại đẹp trời, anh đưa tôi đến tổ làm phim đi, tôi nghỉ ngơi một chút rồi đi làm luôn, không nhà về họ Thẩm nữa!”

Nguyễn Hạo Thiên nhìn đồng hồ, nói: “Còn chưa đến sáu giờ, hay là...tôi đưa cô đến một nơi!”

“Nơi nào?” Tô Thiên Kiều ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hạo Thiên, không biết vì sao, rõ ràng cô cảm thấy thái độ của Nguyễn Hạo Thiên với mình đã khác.

Cảm giác này rất vi diệu, mặc dù không nói được vì sao, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói với Tô Thiên Kiều rằng, chắc chắn cô sẽ không đoán sai.

Giọng điệu và vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng và xa cách như trước đó, nhưng trong ánh mắt không còn vẻ đề phòng, và sự từ chối lạnh căm căm.

Tô Thiên Kiều có cảm giác kỳ quái, dường như anh...tạm thời xem cô là bạn bè!

“Dẫn cô đi thăm người phụ nữ của tôi!” Nguyễn Hạo Thiên nhìn Tô Thiên Kiều với gương mặt nghiêm túc, cô nói rồi, còn không đợi Tô Thiên Kiều kịp bình tĩnh lại, anh bèn khởi động máy xe, đạp xuống van xe, phóng vút như bay.

Thành phố A trong buổi sáng, trên đường không hề đông đúc.

Chỉ có lác đác vài chiếc xe công cộng và taxi mà thôi, Nguyễn Hạo Thiên càng lái nhanh hơn.

Mười phút sau, Tô Thiên Kiều nhận ra, chiếc xe lái về khu mộ bên ngoài ngoại ô.

Tô Thiên Kiều có dự cảm kỳ lạ, nhưng cô vẫn không hiểu ý anh, đi gặp người phụ nữ của anh à? Trong lòng Tô Thiên Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào Nguyễn Hạo Thiên muốn dẫn mình đi ra...mộ?

Là mộ của ba mẹ anh ấy à?

“Đi đâu đây?” Nguyễn Hạo Duơng trầm mặc ngẫm nghĩ một hồi lâu, cô ráng kềm chế trái tim đang đập thình thịch của mình, rồi hỏi Nguyễn Hạo Thiên với vẻ tò mò.

Nguyễn Hạo Thiên nhìn thẳng về con đường phía trước, Tô Thiên Kiều cứ nghĩ anh sẽ không trả lời. Nhưng Nguyễn Hạo Thiên im lặng một lúc, rồi nói: “Chắc Kỷ Vân Huy đã nhắc về người phụ nữ hồi bảy năm trước của tôi với cô rồi, cô ấy...đã qua đời.”

Trong lòng Tô Thiên Kiều thấy ngạc nhiên khôn xiết, trong lòng càng cảm thấy lạ lùng hơn, Nguyễn Hạo Thiên muốn dẫn mình ra thăm mộ của mình à?

Chiếc xe phóng vun vút trên đường, sau giây lát, suy nghĩ của Tô Thiên Kiều đã được kiểm chứng, quả nhiên chiếc xe của Nguyễn Hạo Thiên đã đậu ngay chân núi.

Tô Thiên Kiều bước xuống xe, nhìn sang gương mặt u uất của Nguyễn Hạo Thiên, một hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.

Sau khi Nguyễn Hạo Thiên bước xuống xe, cũng không giải thích nhiều với Tô Thiên Kiều. Anh chỉ mua một bó hoa cúc ở một cửa hàng bên đường, ánh mắt lạnh lùng của anh nhuốm vẻ ưu thương, rồi nhẹ nhàng nói với Tô Thiên Kiều: “Đi chung với tôi đi!

Tô Thiên Đào gật đầu, đi theo sau lưng anh, hai người đi từng bước lên núi.

Suốt dọc đường, hai người không ai nói với ai câu nào.

Con đường bọn họ đi lại hết sức quen thuộc, mặc dù Tô Thiên Kiều đau lòng, nhưng bắt đầu thấy căng thẩng.

Rõ ràng nơi này là khu mộ của ba mẹ mình, không phải Nguyễn Hạo Thiên nói sẽ dẫn cô đi thăm ‘người phụ nữ’ đã qua đời hồi bảy năm trước của mình sao? Sao lại đi trên con đường này...

Lẽ nào...

“Ở phía trước đấy!” Đột nhiên Nguyễn Hạo Thiên dừng lại trên bậc thang dài, cúi đầu nghĩ ngợi, Tô Thiên Kiều không lường đến việc anh dừng lại đột ngột, cô lảo đảo, suýt nữa đã va vào trong lồng ngực anh. Cô dừng phắt lại, bước chân chưa ổn định, suýt nữa đã ngã xuống hành lang.

“Cẩn thận...” Nguyễn Hạo Thiên vịn eo Tô Thiên Kiều, hơi thở của anh đến gần, hơi thở nóng hôi hổi của anh phả trên mặt cô, mặt Tô Thiên Kiều đỏ bừng một cách lạ lùng, vội vàng cúi đầu xuống, nói khe khẽ: “Cảm ơn!”

Nguyễn Hạo Thiên tiếp tục đi về phía trước, vừa tiến được mấy bước, đã ngừng lại, vóc dáng cao ráo của anh chắn tầm nhìn của Tô Thiên Kiều, anh nói: “Đã đến rồi!”

Tô Thiên Kiều không khỏi nhìn hai ngôi mộ quen thuộc ấy, đó là...mộ chôn cất ba mẹ của cô.

Cô còn nhớ lúc cô mới quay về thành phố A, lần đầu tiên tới mộ của ba mẹ, nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Hạo Thiên, vào lúc ấy, cô đã điên cuồng đuổi theo anh xuống núi, nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy mặt của Nguyễn Hạo Thiên.

Lúc đó cô còn nghĩ rằng...Nguyễn Hạo Thiên đến thăm viếng ba mẹ của mình, trong lòng cô thấy ngạc nhiên không thôi, bây giờ nghĩ lại mới biết, lúc ấy cô đã sai rồi, hoa mà Nguyễn Hạo Thiên đặt trên mộ của ba mẹ mình chẳng qua chỉ tiện đường mua mà thôi, mục đích chủ yếu không phải đến thăm ba mẹ mình, mà là đến thăm...là Tô Thiên Kiều mà anh nghĩ đã qua đời.

Hôm nay anh không mang hoa đến cho ba mẹ mình, có lẽ không muốn cô nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng trong lòng cô, lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn...

Người đàn ông này, rốt cuộc trong lòng anh ta đang nghĩ gì? Sao anh ta lại lập mộ cho mình, tạ sao lại xây mộ ‘mình’ kế bên mộ ba mẹ mình chứ?

Hơn nữa ngôi mộ đó rất sạch sẽ chỉnh tề, rõ ràng thường xuyên có người đến quét dọn!

Cũng có thể Nguyễn Hạo Thiên sẽ không thường xuyên đến đây, nhưng mà...anh sẽ dặn người khác quét mộ, những ngôi mộ xung quanh đều không sạch sẽ như ngôi mộ này.

Người ấy...rốt cuộc chuyện gì thế này? Trong lòng anh đang nghĩ gì kia chứ?

Rõ ràng năm ấy chính miệng anh ta sai người thiêu sống mình, tại sao lại còn làm ra vẻ áy náy, rốt cuộc vấn đề là ở đâu, hay là...anh muốn bù đắp lại nỗi áy náy trong lòng mình, khiến cho lòng mình thanh thản đây?

Tô Thiên Kiều nhìn bóng lưng cao ráo của mình, đến chiếc gáy cũng nhuốm vẻ ưu thương, lòng cô càng thêm nghi ngờ.

Nguyễn Hạo Thiên im lặng nhìn ngôi mộ một lúc lâu, rồi chậm rãi khom lưng đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ. Anh ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng nói: “Đây...là người phụ nữ bảy năm về trước của tôi, cũng là người phụ nhất duy nhất miễn cưỡng làm tôi động lòng.”

Tô Thiên Kiều nhìn tấm bia đá xanh, tầm mắt cô chỉ dán chặt vào bốn chữ ‘vợ yêu Thiên Kiều’, không còn gì khác, thậm chí đến một bức hình cũng không có. Trong lòng cảm thấy rất buồn cười, giọng nói cũng không khỏi có vẻ xa cách, rồi lạnh lùng hỏi: “Yêu là yêu, không yêu là không yêu, sao lại nói là miễn cưỡng?”

Rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu?

Anh ấy...đã từng yêu mình chưa?

Cho dù là có, tại sao anh ta lại muốn hại chết mình? Bây giờ tại sao lại thổ lộ tâm sự bí mật trong lòng anh với một người phụ nữ vừa quen biết mấy ngày?

Tô Thiên Kiều căng thẳng, muốn biết bí mật, nhưng lại vừa phòng bị vừa hận người này.

Anh ta đã đem lại quá nhiều đau khổ cho mình, cuối cùng đến tính mạng của cô cũng bị anh ta cướp đi, nhưng bây giờ lại cố ý tỏ ra yêu thương cô lắm, rốt cuộc anh ta có ý đồ gì?

“Ha...đến bản thân tôi cũng không biết. Cũng có thể vì tôi có tình cảm với cô ấy, nhưng tình cảm này bị tôi nén xuống. Tôi không muốn để mình yêu thương cô ấy, cũng không muốn mình thừa nhận, bởi vậy, chỉ có thể xem như miễn cưỡng!” Nguyễn Hạo Thiên thấp giọng nói, giọng nói lạnh lùng của anh lại pha lẫn với vẻ dịu dàng.

Tô Thiên Kiều im lặng, nhớ lại năm ấy bị chú của Nguyễn Hạo Thiên bắt cóc ở xưởng sắt thép, Nguyễn Hạo Thiên từng nói rằng, chỉ cần bọn họ không chết, sau khi ra thoát khỏi đó, anh sẽ cưới mình.

Nhưng sau đó cũng không biết vì sao, anh lại thay đổi suy nghĩ, hoàn toàn quên đi lời thề ngày ấy, còn có...kêu Bạch Như lấy đi sinh mạng của mình.

Vốn dĩ Tô Thiên Kiều của năm ấy, suýt nữa đã tha thứ cho anh ta rồi, suýt nữa đã cho rằng anh thật sự có nỗi khổ tâm, hoặc là có lý do gì đó nên mới hãm hại mình, nhưng sau này, anh ấy đã đập nát suy nghĩ ấy trong cô.

“Sao cô ấy lại mất?” Tô Thiên Kiều không muốn nói về chuyện tình cảm giữa cô và Nguyễn Hạo Thiên tiếp nữa, bèn dời đề tài, chỉ có điều nhìn thấy hai chữ ‘vợ yêu’ trên bia, bèn cảm thấy buồn cười.

“Gặp tai nạn tình cờ!” Nguyễn Hạo Thiên trả lời một cách đơn giản, rồi duỗi tay vuốt ve bốn chữ khắc sâu trên bia đá, rất nhẹ nhàng, cảm giác lành lạnh lan đến tay, nhưng không thể làm dịu được nỗi đau trong lòng anh.

“Tai nạn tình cờ?” Tô Thiên Kiều lặp lại lời anh nói: “Hai người...là vợ chồng hả?”

Cô hỏi dò, không hiểu vì sao anh ta lại phải khắc hai chữ ‘vợ yêu’ trên bia mộ. Giết chết mình, rồi khắc hai chữ ‘vợ yêu’, Tô Thiên Kiều đứng nhìn ‘bia mộ’ của mình, chỉ cảm thấy vừa khôi hài vừa buồn cười.