Hào Môn Quyền Quý

Chương 94: Tiếng kêu cứu thảm thiết




“Cô Tô, xin lỗi cô! Cậu chủ có ơn to như núi với tôi, chỉ cần cô chết đi...thì cậu chủ mới được sống vô ưu vô lo, Bạch Như có lỗi với cô, bởi vậy xin chết cùng cô, dưới suối vàng, Bạch Như sẽ đền tội với cô, Bạch Như nguyện lòng hầu hạ cô đời đời kiếp kiếp, không để cho cô Tô cô đơn một mình đâu!

“Bạch Như, buông tôi ra, cô đúng là đồ điên, cô không có quyền làm như thế, cô buông tôi ra...” Ngọn lửa bùng lên dữ dội ở xung quanh, tuyệt vọng đến khi hết, đốt cháy hết mọi hy vọng trong cô, không còn sót lại một chút gì.

Hy vọng của cô, là có thể sinh ra đứa con trai cho cậu chủ, ít nhất có thể đoàn tụ với anh của mình.

Nhưng mà không thể, Bạch Như vẫn ghìm chặt tay cô, cô vốn không thể vùng dứt ra được.

Cô kêu gào, nhưng không hề đánh thức được lý trí trong người Bạch Như, mà vì mình kêu gào và liều mạng hít thở mà làn khói nồng nặc xung quanh xộc vào trong cổ họng, khiến cho cô ho sặc sụa.

Vốn dĩ những giọt lệ trong mắt cô đã được hun khô, bây giờ vì ho mà lại ứa ra, không biết là vì tuyệt vọng hay vì cơn hoa mà nước mắt của cô vẫn rơi lã chã, không ngừng nức nở...

Tô Thiên Kiều càng cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa...

Đùng...ầm...

Ngọn lửa quá to, khiến cho thứ đồ bị đốt trụi nào đó đập vào tay Bạch Như.

Bạch Như vốn đang nằm bò trên mặt đất, còn phải ghìm chặt Tô Thiên Kiều lại, cơn bỏng làm cô ta gào lên thảm thiết...

“A...” Bạch Như gào như muốn xé tim xé phổi.

“Bạch Như, cô, cô không sao chứ...” Thấy chân của Bạch Như không ngừng chảy máu, Tô Thiên Kiều quên mất cả nỗi thù hận của mình, cô trố mắt nhìn chăm chú.

Sắc mặt Bạch Như trắng bệch, gò mát đỏ bừng vì hơi lửa không có một chút huyết sắc, cô ta đau đớn nhìn Tô Thiên Kiều, chỉ nói: “Cô Tô, Bạch Như có lỗi với cô, Bạch Như đáng chết, cô...xin cô tha thứ cho tôi, xuống dưới âm tào địa ngục, Bạch Như sẽ bồi thường cho cô!”

“Bạch Như, cô đúng là đồ điên, xuống dưới âm tào địa ngục thì bồi thường cho tôi kiểu gì?” Tô Thiên Kiều kinh hoảng, nhìn đôi chân chảy máu xối xả của Bạch Như, rồi tức giận nói: “Cô phải biết rằng, cho dù cô muốn đền ơn cho cậu chủ thì sao? Trong nhiều năm nay, cô làm trâu làm ngựa cho anh ta, vì anh ta mà còn dám làm chuyện táng tận lương tâm, anh ta...những gì cô nợ anh ta thì đã trả xong từ lâu rồi!” Bạch Như rơi nước mắt, nhìn Tô Thiên Kiều, cũng không biết vì đau hay vì thấy tự trách.

“Bạch Như, chúng ta cùng nhau trốn đi đi, cô buông tôi ra, tôi xin cô đó, buông tôi ra, tôi đưa cô đi cùng, trốn khỏi nơi này...” Tô Thiên Kiều nhìn vào mắt Bạch Như, rồi cất tiếng nói.

Cũng có thể vì đau, cũng có thể gì cận kề cái chết nên ai nấy đều hoảng sợ, ánh mắt kiên định của Bạch Như khang khác, dường như...cô ta đã bắt đầu hơi dao động.

“Bạch Như, thế giới tốt đẹp ngoài kia đang chờ đợi cô đến hưởng thụ, cho dù cô không có người thân đi chăng nữa, lẽ nào...cô cũng không có người trong lòng sao?” Dường như lời nói của Tô Thiên Kiều khiến cho Bạch Như động lòng, ánh mắt nguội lạnh như tro tàn của cô ta lại rực rỡ màu sắc.

Trong lòng Tô Thiên Kiều thấy mừng rỡ, quả nhiên Bạch Như...có người trong lòng.

Tô Thiên Kiều vui vẻ không thôi, cô đoán đúng rồi, dù là bất cứ người phụ nữ nào, cho dù không có người thân, không có ai quan tâm mình, nhưng mà...chỉ cần cô ấy là người phụ nữ bình thường thì sẽ đem lòng yêu mến người khác.

Tô Thiên Kiều mừng rỡ không thôi, cô nhìn Bạch Như, hớn hở nói: “Bạch Như, mau buông tôi ra đi, tôi cứu cô ra ngoài...”

Bạch Như khẽ buông lỏng tay ra, nhưng dường như chợt nhớ đến điều gì đó, cô ta bèn kéo Tô Thiên Kiều lại: “Không được không được...chân của tôi đã bị phỏng nặng thế này rồi, tôi, sao tôi có thể làm anh ấy thích mình được? Tôi...tôi chỉ kéo chân anh ấy mà thôi, không được, không được...”

Bàn tay ghìm tay Tô Thiên Kiều của cô ta không những không buông lỏng, mà còn giữ chặt hơn, cô ta liên tục lắc đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Huống hồ chi...cậu chủ đối xử tốt với tôi như vậy, anh ấy gặp khó khăn, sao tôi lại có thể vì sự ích kỷ của bản thân mà phụ lòng anh ấy kia chứ?”

“Bạch Như, cô...” Một chút hy vọng nhỏ nhoi đáng thương vừa le lói trong lòng cô đã tắt ngúm, cảm giác tuyệt tuyệt vọng lan tràn trong lòng.

Lửa cháy to như thế nầy, thật sự sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời cô ư?

Chấm hết...cũng có thể chấm hết chính là sự giải thoát?

Thậm chí Tô Thiên Kiều còn bắt đầu nghi ngờ, thậm chí bắt đầu cảm thấy...dường như chết đi cũng không tệ.

Nhưng rồi, vừa nghĩ đến vừa nghĩ đến chuyện cậu chủ lạnh lẽo vô tình muốn dồn mình vào con đường chết, cô lại thấy không cam tâm.

Có lẽ cô không thể báo nổi mối thù này, cũng có thể kéo cậu chủ chết cùng, nhưng cô thật lòng muốn biết lúc người đàn ông lạnh lẽo vô tình ấy đau lòng sẽ ra làm sao, trong lúc đau đớn vẻ mặt của anh ta trông như thế nào, càng muốn biết...nguyên nhân của tất thảy mọi chuyện.

Tất thảy mưu toan nhắm vào Tô Thiên Kiều, rốt cuộc vì lý do gì...

Cô không hiểu nổi, không sao hiểu cho nổi, rốt cuộc phải hận thù sâu sắc đến nhường nào mà cậu chủ lại đối xử với mình như thế, nhưng sao anh ta lại cần huyết mạch của mình, lại muốn mình sinh cho anh ta đứa con trai...

Mọi chuyện quỷ dị quá đi mất, quỷ dị đến nỗi cô không ngờ đến, cô tò mò, cô không cam lòng...

Dường như cô chợt gom góp được sức mạnh từ trời đất, không biết mượn sức từ đâu ra mà rống vào mặt Bạch Như: “Bạch Như, cô nợ anh ta chứ tôi thì không, cô có tư cách gì thay đổi cuộc đời tôi, cô bỏ tôi ra, cô là đồ ích kỷ, một kẻ giết người chỉ biết lo trả phần ơn của mình mà phớt lờ đến tính mạng người khác,

Bạch Như sững sờ, bàn tay ghìm chặt tay Tô Thiên Kiều chậm rãi buông lỏng, giống như bị nguyền rủa.

Tô Thiên Kiều hết sức mừng rỡ, cô đang định đẩy thứ đồ gì đó đang đè trên chân Bạch Như ra, đột nhiên lại có cái gì rất lớn rơi từ trên cao xuống...

“Á...” Tô Thiên Kiều hét lớn, cô tuyệt vọng trợn trừng hai mắt, nhưng thứ nhìn thấy chỉ là trần nhà sạch sẽ trắng tinh, cùng với đôi mắt đen đượm nỗi lo lắng, đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng đây không phải là hiện trường vụ hỏa hoạn, không có bức tường đen sì, càng không có ngọn lửa cháy rừng rực...

Nhưng người mà cô phải đối mặt, lại là Nguyễn Hạo Thiên, là tên hung thủ...giết người đấy!

“Gặp ác mộng à?” Giọng nói chứa chan tình thương của Nguyễn Hạo Thiên vang lên: “Có phải vết thương lại đau không?”

Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, cơn ác mộng đáng sợ quá, đã bao lâu rồi cô chưa nằm mơ thấy nó đây?

Trước đây mỗi lần cô tỉnh dậy, cô đều phả đối mặt với bóng đêm với sự cô độc, không có ai bầu bạn, vào những khi đó, cô thường ngồi co rúm trong góc tường, ôm chân chính mình, cho đến khi trời sáng.

Nhưng không có giây phút nào xui xẻo hơn bây giờ, lúc tỉnh dậy, thứ mà cô phải đối mặt không phải là màn đêm cô độc, không có gì đáng sợ hơn phải nhìn thấy hung thủ giết người sau khi gặp ác mộng...

Cô nhìn gương mặt Nguyễn Hạo Thiên, có nhìn thế nào cũng cảm thấy tối tăm và đáng sợ, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp.

“Có phải vết thương lại đau không? Tôi cứ nghe cô nói...nóng mãi, nước nóng quá, đúng không...”

“Đừng đụng vào tôi...”

Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thiên muốn duỗi tay an ủi Tô Thiên Kiều, nhưng lúc tay anh chạm vào người cô, cô lùi phắt về sau như chú hươu nhỏ giật mình hoảng sợ. Tô Thiên Kiều nhìn anh với ánh mắt sợ hãi và đề phòng, vẻ mặt của cô rất dễ khiến anh cảm thấy tổn thương.

Nguyễn Hạo Thiên hơi sững sờ, chẳng phải mình chỉ chạm nhẹ vào cô ấy thôi sao, cô ấy...cũng không cần phải đề phòng mình đến mức này kia chứ? Cùng lúc đó, cảm giác nghi ngờ nảy lên trong lòng anh, cô ấy cư xử với mình như thể có mối thù sâu nặng lắm vậy, có cần đến mức này không?

Rõ ràng cô ấy muốn tiếp cận mình, nhưng tại sao...vì sao lại nhìn mình như thế?

Thấy vẻ phức tạp trong mắt Nguyễn Hạo Thiên, Tô Thiên Kiều dần dần tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Cô không nên cư xử với Nguyễn Hạo Thiên như thế để anh ta nghi ngờ cô, chỉ có điều cơn ác mộng ban nãy...thật sự khiến cô mất bình tĩnh.

Cô nhìn vào mắt Nguyễn Hạo Thiên, có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, sao mấy năm trước anh ta lại nhẫn tâm như vậy, bảo Bạch Như thiêu sống mình...

Cô cẩn thận xua đi sự đề phòng tỏng mắt, vùi đầu mình xuống đầu gối rồi nói khẽ: “Xin lỗi, tôi vừa gặp ác mộng, cơn ác mộng này có liên quan đến anh...đáng sợ quá, bởi vậy tôi mới lớn tiếng với anh, xin lỗi...”

Sự nghi ngờ trong lòng Nguyễn Hạo Thiên mới giảm đi một chút, anh cười khổ: “Trong lòng cô thấy bài xích tôi rồi ư? Chúng ta chỉ mới quen biết có vài ngày thôi, cơn ác mộng của cô lại khắc họa tôi đáng sợ đến nhường này à, xem ra, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ nằm mơ thấy nấy...”

Tô Thiên Kiều cắn chặt răng, bàn tay khuất bên dưới lớp mền mỏng siết chặt thành đấm, ráng kềm chế cảm xúc của mình, rồi bình tĩnh lên tiếng: “Vết thương của tôi nóng lên rồi, bởi vậy mới nằm mơ thấy ác mộng...” Cô do dự một hồi, rồi nói dối: “Mơ thấy mình chìm trong nước sôi, bởi thế...”

“Thảo nào cô cứ kêu nước nóng ghê!” Hình như Nguyễn Hạo Thiên đã tin tưởng ở cô rồi, giọng nói của anh ta không còn chút nghi ngờ nào nữa.

Tô Thiên Kiều thở phào một hơi, nhìn Nguyễn Hạo Thiên rồi nói: “Sao thế?”

Nguyễn Hạo Thiên đáp: “Cô chảy nhiều mồ hôi lắm...”

Đến bây giờ Tô Thiên Kiêu mới giơ tay đặt lên trán mình trong vô thức, quả nhiên ướt mèm. Tô Thiên Kiều nhìn ra bầu trời đen thẳm bên ngoài khung cửa sổ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Bây giờ là mấy giờ rồi, sao tôi ngủ quên thế, tôi phải về nhà...”

Nguyễn Hạo Thiên đáp: “Đã ba giờ sáng rồi....”

“Tôi ngủ lâu như vậy rồi ư?” Tô Thiên Nguyệt ngạc nhiên không ngớt, sao mình lại bất cẩn như vậy chứ, ở trong ‘hang ổ của sói’ mà lại không đề phòng, ngủ thiếp đi như vậy luôn ư?

“Đúng đấy, cô...không cần phải lo, tôi đã kêu nữ thư ký gọi điện về nhà cô, nói là hôm nay cô uống rượu say nên ở lại nhà bạn ngủ!” Nguyễn Hạo Thiên thấp giọng nói.

Tô Thiên Kiều thở phào một hơi, may mà kêu nữ thư ký, người này...chu đáo đến như vậy à?

“Cô có muốn đi tắm không?” Nguyễn Hạo Thiên thấy Tô Thiên Kiều ra nhiều mồ hôi, mấy cọng tóc bết dính vào trên trán, gò má ửng đỏ, trông càng có vẻ quyến rũ hơn.

“Ừm...được!” Tô Thiên Kiều hơi sững sờ, rồi sực nhận ra mình không mặc quần áo, mà chỉ mặc mỗi chiếc quần lót thôi, cô bèn quấn mền quanh người: “Có thể mượn nhà vệ sinh của anh không?”

“Ở bên này!” Nguyễn Hạo Thiên chỉ tay vào nhà vệ sinh, nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt ngạc nhiên.

Tô Thiên Kiều lấy mền quấn kín người mình, chân không đi như bay về phía đó.

“Ừm...đồ của tôi bị ướt rồi!” Tô Thiên Kiều nói.

“Ừm, để tôi lấy đồ của tôi cho cô mặc!” Nguyễn Hạo Thiên đứng dậy, không đợi Tô Thiên Kiều nói gì, anh nhanh chóng chạy vào phòng mình, cầm quần áo đưa cho Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều dơ dự một hồi, mới ôm đồ vào nhà vệ sinh, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.

Tốc độ tắm rửa của cô rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm đến việc nước nóng chảy qua tay, làm vết thương nhức nhối hơn.

Cô chỉ sợ lúc mình đi tắm, Nguyễn Hạo Thiên đột nhiên xông vào đây.