Hào Môn Quyền Quý

Chương 93: Sai lầm lạ lùng




“Anh, đang làm gì đó?’” Tô Thiên Kiều ngạc nhiên lùi ra sau, anh vẫn giữ chặt cánh tay cô, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

“Anh, anh bỏ tôi ra, tôi muốn về nhà...” Dù Tô Thiên Kiều đã chuẩn bị tâm lý nhiều đến mức nào đi chăng nữa, nhưng ký ức bảy năm về trước và lời nhắc nhở của Thẩm Minh Dương luôn vang vọng trong đầu cô. Cô sợ hãi người đàn ông này, nỗi sợ đã ăn sâu vào trong lòng, ở thời khắc mấu chốt, cô vẫn sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng...

“Vốn dĩ tôi không hề nghi ngờ cô có mục đích gì khác, vốn dĩ không nghi ngờ cô ôm ý đồ gì, càng không nghi ngờ cô muốn nắm giữ trái tim tôi, nhưng mà...tôi nhận ra mình đã sai rồi, sai đến lạ lùng, nếu đã như thế thì để tôi cho cô được thỏa mãn.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên vừa chậm rãi vừa vững vàng, anh lại trở thành kẻ dẫn dắt cao cao tại thượng.

“Anh mau buông tôi ra, hồi nãy mình đã giao kèo với nhau rồi, anh sẽ không nghi ngờ tôi...” Tô Thiên Kiều sốt ruột.

Bàn ta của Nguyễn Hạo Thiên bắt đầu lần mò đến dây kéo bộ đồ cô, sự né tránh và ngăn cản của Tô Thiên Kiều dường như chẳng có một chút tác dụng gì.

“Đây là mục đích của cô, đúng không?” Nguyễn Hạo Thiên nhìn thấy cô né tránh vô số lần, anh bèn lạnh lùng nói với cô: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ thỏa mãn cô, không cần giả vờ nữa.”

“Anh...” Đột nhiên nước mắt ứa ra vành mắt cô, cô cắn môi nhìn anh chăm chú, gương mặt trắng bệch. Nguyễn Hạo Thiên, cho dù đàn ông trên đời này đều chết hết, Tô Thiên Kiều cô cũng sẽ không tìm anh đâu!

Nguyễn Hạo Thiên hơi sững sờ, không ngờ lại không dám đối mặt với ánh mắt của cô ấy.

Đột nhiên đầu óc của anh nóng lên, một tay ôm đường cong của cô, một tay còn lại cầm dây kéo, sấn đến bên cạnh cô.

Tô Thiên Kiều hoảng hốt, trong bảy năm nay cô chưa từng thân mật với người đàn ông xa lạ nào đến như vậy, cô hít một hơi khí lạnh, người cô bắt đầu nóng lên...

“Khốn nạn...”

Đột nhiên anh bật cười, trong lòng còn đang ủ rũ vì bộ đồ mình mặc hôm nay không dễ ra tay, đến giờ khắc này mới biết, bản thân mình biết nhìn xa trông rộng

“Bỏ tôi ra...” Tô Thiên Kiều nhìn hành động của anh, cô kinh ngạc, cố gắng dùng hết sức để đẩy anh ra...

Nguyễn Hạo Thiên đang đắm chìm trong cơn say sưa, để cho cô vùng dứt ra khỏi mình.

Tô Thiên Kiều lấy lại được tự do, cô đứng phắt dậy.

Nguyễn Hạo Thiên chỉnh lại tư thế, nụ cười đắc ý vẫn còn nở trên gương mặt, ánh mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng.

Tô Thiên Kiều vừa ngại ngùng vừa ủ rũ, cô ôm chặt lấy miình theo bản năng.

Anh kéo mạnh Tô Thiên Kiều vào lòng mình.

Anh không hề khách sáo một chút gì cả, xoay người một cách nhanh chóng, giữ cố định Tô Thiên Kiều bên dưới cơ thể rắn chắc của mình.

Dường như cơ thể rắn rỏi này không hề thua kéo bảy năm trước chút nào, trông vẫn giống như một hòn núi nhỏ vậy, đè đến nỗi Tô Thiên Kiều hít thở không thông.

Tô Thiên Kiều cảm nhận được thay đổi trên cơ thể anh, cô vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, hai chân bắt đầu đạp điên cuồng.

Anh đã có chuẩn bị từ trước, đôi chân dài rắn chắn của anh đè trên chân Tô Thiên Kiều, khiến cô không sao nhúc nhích nổi.

Lần này cô thật sự đã sợ lắm rồi.

Nếu như Nguyễn Hạo Thiên muốn làm cô vào lúc này, vậy thì...với trí thông minh của Nguyễn Hạo Thiên, chắc chắn anh ta có thể đoán ra mình là ai.

Vậy thì tất thảy những kế hoạch và sự sắp xếp của cô đều uổng phí.

Với tính cách của anh, e là bản thân mình sẽ rơi vào địa ngục một lần nữa.

Tại sao?

Tại sao lại như thế này?

Bảy năm trước cũng như vậy, bảy năm sau, vẫn là như thế...

Ánh mắt của cô tuyệt vọng như tro tàn, không biết cô mượn sức từ đâu mà lại ráng sức đẩy mạnh Nguyễn Hạo Thiên ra, bật khóc nức nở...

Cô càng giãy giụa, Nguyễn Hạo Thiên càng muốn khống chế cô theo bản năng, hai người vật lộn quá kịch liệt, lập tức làm đổ ly trà nóng nổi ở bên cạnh, một ít nước trà bắn vào cánh tay đang duỗi ra ngoài của Tô Thiên Kiều, phần còn lại đổ ướt đám quần áo rơi vãi lung tung trên mặt đất.

“Ư...” Tô Thiên Kiều bị đau, cô hít sâu một hơi, những giọt lệ chảy dọc theo gò má, cô nghẹn ngào trong cơn sợ hãi, ho sặc sụa không ngừng. Ngọn lửa trên người Nguyễn Hạo Thiên bị nước trà dập tắt ngúm, anh nhíu mày nhìn dấu vết đỏ lừ trên cánh tay Tô Thiên Kiều, rồi nói: “Tự làm tự chịu!” Tô Thiên Kiều không nói một câu nào, những giọt nước mắt tủi thân và đau khổ rơi lã chã, một tay che mặt của mìn, buồn bã khóc nức nở.

“Ê...”Nhìn thấy cô như thế, Nguyễn Hạo Thiên cũng không biết làm sao, dường như mình là kẻ đầu sỏ làm chuyện xấu vậy, trong lòng âm thầm tự trách bản thân, nhưng hoàn toàn không biết phải an ủi người phụ nữ này như thế nào nữa, chỉ đành nói một cách cứng ngắc: “Đừng khóc nữa!”

“Hức, huhuhu...” Tô Thiên Kiều không màng đến những thứ khác, trông cô giống hệt như một đứa trẻ bị tủi thân, chỉ biết khóc nức nở, chẩng buồn quan tâm đến Nguyễn Hạo Thiên.

“...Đau lắm à?” Nguyễn Hạo Thiên ngồi uống một bên, anh cảm thấy chột đạ, nhìn Tô Thiên Kiều khóc đến nỗi *** ngực phập phồng, cầm lấy áo sơ mi của mình che chắn lại, chết tiệt, dường như hôm nay mình đã kích động quá.

“Hu hu hu...” Đáp lại anh chỉ có tiếng khóc nức nở vì đau lòng và tuyệt vọng của cô, thậm chí còn pha lẫn với vẻ...vô lại!

“Để tôi đi lấy thuốc cho cô.” Mặc dù anh không thấy vui, không muốn đi chút nào, nhưng nhìn thấy vết thương đỏ lừ trên tay cô, cùng với mặt đất bày bừa, chỉ đành bất dắc dĩ phải đứng dậy, đi đến hộp thuốc gia đình, lấy gạc và tăm bông rồi quay trở về bên cạnh cô.

Anh quỳ một gối xuống đất, đọc hướng dẫn sử dụng, dùng tăm bông lấy một ít thuốc màu trắng, chấm lên cổ tay Tô Thiên Kiều.

“Á, đau quá, hu huhuhu...” Vốn dĩ Tô Thiên Kiều đã bớt khóc, bây giờ lại bật khóc nức nở.

Nguyễn Hạo Thiên bất đắc dĩ, nhìn gương mặt lem nhem vệt nước mặt bên dưới cánh tay, anh do dự một hồi rồi vứt tăm bông đi, lấy tay chấm một ít thuốc, dịu dàng thoa trên vết thương...

Tô Thiên Kiều hơn ngẩn người, rồi lập tức bình tĩnh lại ngay, Nguyễn Hạo Thiên đang dùng tay bôi thuốc cho cô, vết thương trên cánh tay Tô Thiên Kiều cảm thấy mát lạnh, dường như chẳng còn đau đớn mấy nữa.

Vốn dĩ vết thương chẳng mấy nghiêm trọng, nhưng vì cô cố ý chơi xấu, muốn hù dọa Nguyễn Hạo Thiên nên mới bật khóc nức nở, cũng vì không muốn anh tiếp tục xâm phạm mình...

Nguyễn Hạo Thiên nghe thấy tiếng khóc của cô bèn khựng lại, anh càng thoa thuốc dịu dàng hơn nữa.

Tiếng khóc của Tô Thiên Kiều nhỏ dần, rồi từ từ im ắng...

Sau khi bôi thuốc xong, Nguyễn Hạo Thiên cẩn thận băng bó vết thương cho cô, rồi đợi trong giây lát, nhìn nửa gương mặt lem nhem vệt nước mắt của cô một lúc, thấy Tô Thiên Kiều không động đậy, mà tiếng hít thở lại đều đều.

Anh nhíu mày do dự một lát, rồi dè dặt kéo bàn tay đang ôm mặt mình của Tô Thiên Kiều ra, hay lắm...ấy vậy mà đã ngủ mất rồi.

Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thiên định gọi cô dậy, nhưng anh do dự một lúc, rồi không lên tiếng nữa.

Hôm nay đã vất vả cả ngày, Tô Thiên Kiều cũng mệt rồi, được Nguyễn Hạo Thiên thoa thuốc một cách dịu dàng, không ngờ cô lại bất ngờ ngủ quên đi mất...

Nguyễn Hạo Thiên nhìn làn da trắng trẻo của cô, trong sáng và đáng yêu. Trong lòng thầm thở dài, cô gái này, đúng là đẹp khôn xiết, lại biết làm những chuyện khiến cho lòng người thấy bình yên, làm anh không khỏi thở dài cảm thán, cũng chỉ có cô gái này mới có thể hút hồn người đàn ông mà thôi.

Đột nhiên anh buột giọng cười, càng cảm thấy lời đề nghị của bà nội không tệ chút nào.

Đứa bé ấy...dường như cũng nên cho nó một gia đình ấm áp rồi.

Nhiều năm nay, anh rất ít khi gặp nó, đã nhiều năm nay, anh cũng chưa từng nghĩ trong cuộc đời này, mình sẽ cho nó một mái nhà.

Một là vì công ty và chuyện của chú anh vẫn còn chưa giải quyết xong, hai cũng là vì thấy áy náy với cái ‘chết’ của Tô Thiên Kiều vào bảy năm trước, bởi thế, trước giờ anh chưa từng muốn xây dựng một gia đình.

Anh chỉ cảm thấy phụ nữ rất phiền phức, càng cảm thấy xây dựng một gia đình không phải là chuyện đơn giản, bởi thế mới gạt chuyện này sang một bên, giấu kín trái tim của mình.

Đã nhiều năm nay, cho dù bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ ưu tú vây quanh, trước giờ anh vẫn chưa từng động lòng.

Không chỉ cự tuyệt người từ nghìn dăm, mà còn đóng kín trái tim mình, bất cứ ai...cũng không thể đi vào.

Vào lúc nà, anh chỉ vì thấy một cô gái cực nhọc mà nhớ lại câu chuyện đau lòng hồi bảy năm trước, cũng mở cửa trái tim mình, anh quyết định...lực chọn cô gái này, cùng mình xây dựng gia đình!

Cũng có thể không phải vì cô gái này là người hợp với mình nhất, nhưng ít nhất thì, cô ấy khiến cho mình mở cửa trái tim, bởi thế...

Nguyễn Hạo Thiên nhếch môi cười, nhìn cô gái hít thở đều đều ấy rồi đi vào phòng, lấy một chiếc mền mỏng đến đắp lên người Tô Thiên Kiều.

Anh nhẹ nhàng nhẹ chân dọn dẹp đống bày bừa trên mặt đất, không phát ra chút tiếng động nào.

Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện đã đến nửa đêm, anh than thở một tiếng, ngồi xuống cạnh Tô Thiên Kiều, tựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, chậm rãi nhắm mắt lại, không ngờ cũng ngủ quên mất...

Lửa, khắp nơi đều là những ngọn lửa cháy rừng rực.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, nóng rát cả da, dường như muốn hun khô những giọt lệ trong mắt Tô Thiên Kiều, rồi tiếp tục bén lửa trên người cô.

Cô kêu gào ‘cứu mạng’, nhưng trong căn biệt thự này, không ai có thể nghe thấy tiếng cầu cứu của cô.

Cô tuyệt vọng.

Bạch Như ghìm chặt lấy cô, cho dù cô ta không còn đường sống nữa thì cô vẫn phải cố gắng hết sức giữ chặt Tô Thiên Kiều, ánh mắt hung tợn, gương mặt có vẻ kinh khủng quỷ dị không thể diễn tả bằng lời.