“Cô không muốn cứu anh trai mình nữa à?” Anh cất giọng thờ ơ nhưng đã công kích vào trái tim của Tô Thiên Kiều.
Cô hạ sự chống cự xuống, cả sự kiêu ngạo và tự tôn của cô cũng vì anh trai mà đã để người đàn ông trước mắt này tuỳ ý giẫm đạp.
Người đàn ông hài lòng mỉm cười!
Trong đáy mắt Tô Thiên Kiều chỉ viết đầy tuyệt vọng!
Những chuyện tiếp xảy ra tiếp theo đây, cho dù cô có không hiểu chuyện thế nào đi nữa cũng biết rõ người đàn ông này sẽ làm gì rồi…
Cô không muốn, cô ao ước đi chạy trốn đi, cô muốn mở miệng cầu xin người đàn ông này tha cho mình, muốn chất vấn anh ta, tại sao lại chọn cô sinh con cho anh ta chứ, rốt cuộc là vì sao…
Nhưng cô không dám, cô không thể.
Bởi vì cô phải nghĩ đến sự an toàn của anh trai.
Đêm nay Tô Thiên Kiều lại bị dày vò đến mức ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô lại về căn phòng ngủ đã được chuẩn bị cho cô.
Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu qua cửa sổ, cô chỉ cuộn tròn và quấn mình thật chặt trong chăn.
Sự đau đớn của cô thể và cảnh tượng đêm qua lại cuồn cuộn hiện lên thật rõ ràng, kích thích đại não của cô.
Cái cảnh tượng kinh khủng đó đối với cô mà nói, chỉ khiến cô cảm thấy rằng ánh nắng mặt trời căn bản không thể nào chiếu rọi đến khóc khuất tối tăm trong trái tim cô, điều đó thật khiến người ta nhục nhã, dường như là chỉ cần nghĩ tới những chuyện đó là cô lại không thể nào ngẩng đầu lên được nữa.
“Anh ơi…” Bàn tay cô siết chặt lại thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay cô.
Chỉ cần mang thai, rồi thuận lợi sinh ra một bé trai thì cô sẽ được rời khỏi rồi, vì anh trai, tất cả những điều này đều đáng giá.
Cô hung hăng cắn môi mình, miễn cưỡng chống cơ thể mình dậy rồi chạy vào trong phòng tắm trong phòng.
Căn phòng ngủ họ chuẩn bị cho cô rất lớn, thật đó, rất là lớn…
Trong phòng, chính là một phòng tắm sang trọng, bên trong có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Cô quấn mình trong tấm ga trải giường, lê lết vào phòng tắm rồi ném nó ra lại…
Cánh cửa bị cô khoá lại cái rầm.
Cô bỏ rất nhiều muối tắm và đánh thật nhiều bọt xà phòng.
Sau đó từ từ trượt cơ thể vào.
Cô đưa đôi tay run rẩy của mình, liều mạng dùng bông tắm cọ rửa cơ thể. Cơ thể cô bẩn quá, cô phải tắm sạch sẽ mới được.
Nước mắt men theo bờ má, yên lặng rơi xuống.
Đêm qua cô tỉnh táo cho nên những hình ảnh nhục nhã đó lũ lượt kéo đến trước mắt cô rất rõ ràng, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không quên được.
Cô chà rửa cơ thể sạch sẽ, rồi đứng trước chiếc gương lớn trong phòng tắm, nhìn bộ dạng của mình, cô chỉ thấy thật là lạ lẫm.
“Cốc cốc cốc…” Có người gõ cửa.
Cô biết cậu chủ không muốn mình nhìn thấy gương mặt thật của anh ta, nên cô biết giờ này không phải là cậu chủ, nhưng cô vẫn theo bản năng run lên một cái.
“Cô Tô, là tôi, Bạch Như!”
Tô Thiên Kiều thở phào, nhanh chóng mặc quần áo, rồi nói: “Vào đi!”
Bạch Như vẫn nhìn cô với vẻ nhàn nhạt, nói: “Cô Tô, bữa sáng hôm nay của cô là cháo yến, cậu chủ nói cô cần phải bồi bổ!”
Sắc mặt Tô Thiên Kiều chợt ửng đỏ, bồi bổ?
Là bởi vì mình không chịu dày vò được bao lâu, và cả vì đau đớn mà ngủ thiếp đi sao?
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy ghét bỏ tột cùng.
Cô ngồi bên giường, đôi lông mi rũ xuống, cô khẽ nói: “Tôi không ăn!”
Thanh âm tuy rất nhẹ nhưng lại kiên quyết đến kỳ lạ, khiến người ta không thể xem thường cô.
“Cậu chủ đã dặn, cô phải ăn!” Bạch Như nhàn nhạt nói.
“Tôi nói rồi, tôi không ăn.” Tô Thiên Kiều nói chắc như đinh đóng cột.
Bạch Như như cũng đoán ra được như vậy, cô lên tiếng nói với bên ngoài: “Vào đây!”
Lập tức có hai người vệ sĩ áo đen tiến vào, một trái một phải cưỡng chế cô, sau đó Bạch Như liền cưỡng ép đút vào miệng cô.
Cũng may mà chén đồ ăn sáng này cũng không quá nhiều…
“Khụ khụ khụ…” Tô Thiên Kiều ho khan đến đỏ cả mặt, trong lòng cô căm hận nghĩ, tên cậu chủ đó rốt cuộc là ai, rốt cuộc tại vì sao lại phải đối xử với cô như vậy?
“Cô Tô, cậu chủ nói, hôm nay cô có thể đi bơi, sau Hoàng Hậu đại đạo có một hồ bơi chuyên dụng của cậu chủ!” Bạch Như nói.
“Anh ta cho tôi ra ngoài sao?” Tô Thiên Kiều kinh ngạc.
Bạch Như nói: “Không được đi đến chỗ khác, nhưng hôm nay phải đi bơi!”