Hào Môn Quyền Quý

Chương 81: Từng trận xao động nho nhỏ




Trong lòng Tô Thiên Kiều có cảm giác áp bức, lại ra vẻ hoạt bát trả lời: “Được đó, nhưng tôi không biết uống rượu, nếu thực sự có thù lao, tôi tự mình bêu xấu không sao, chỉ sợ còn làm mất mặt anh.”

“Không sao, cô chỉ cần đi cùng tôi là được rồi!” Nguyễn Hạo Thiên khẽ gật đầu, mặc dù dáng vẻ có chút lãnh đạm, nhưng lại không hời hợt và xa cách chút nào, xem ra, ít nhất anh là một người rất lễ phép và phong độ.

Trên đường, Tô Thiên Kiều có chút không tự nhiên. Lời của Nguyễn Hạo Thiên không nhiều, thỉnh thoảng như vô ý hỏi vài câu liên quan tới cuộc sống ở nước ngoài của Tô Thiên Kiều, trong lòng Tô Thiên Kiều dù căng thẳng và hoài nghi, nhưng đều thản nhiên trả lời. Cô lúc này, chỉ đang cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không thể lộ ra chút khe hở nào. Mặc dù hận người trước mắt này đến tận xương cốt, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

“Cậu chủ, đến rồi!” Không biết qua bao lâu, một câu nói của tài xế đã cắt ngang tình cảnh ngượng ngùng này.

Tô Thiên Kiều khẽ thở phào một hơi, khoang xe mặc dù mát mẻ, nhưng lòng bàn tay cô lại đổ đầy mồ hôi.

“Buổi tiệc bên bờ biển sao?” Tô Thiên Kiều để Nguyễn Hạo Thiên đỡ tay mình xuống xe, nhìn bờ biển thênh thang, có chút không hiểu.

“Đúng vậy, ở trên du thuyền một người bạn vừa mua.” Anh nói, khuôn mặt với ý cười nhàn nhạt nhìn Tô Thiên Kiều, tay trái khẽ co lại, Tô Thiên Kiều sững sốt một chút mới phản ứng lại, vươn tay vòng tay anh, hai người cùng đi đến du thuyền trắng to lớn ở không xa.

Vừa lên du thuyền, đã ngửi thấy mùi rượu phảng phất và tiếng nhạc du dương. Đi tới gần, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng truyền tới. Quả nhiên có rất ít người trên thuyền, quan trọng hơn là những người này đều rất có tố chất, không ồn ào nói chuyện lớn tiếng.

Sự xuất hiện của Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên không bình tĩnh như trong tưởng tượng, mà dẫn tới từng trận xao động nho nhỏ.

Ngoại trừ vì sự xuất hiện của Nguyễn Hạo Thiên mà gây ra xao động nho nhỏ ra, càng là vì sự xuất hiện của Tô Thiên Kiều. Tối nay cô rất xinh đẹp, ngoại trừ điều này, càng là vì cô đến với thân phận con gái nhỏ vừa quay về của nhà họ Thẩm, lại nhanh như vậy đã xuất hiện cùng Nguyễn Hạo Thiên.

Tình huống thế này, rất khó khiến những người này không suy nghĩ linh tinh.

“Đến rồi?” Chính vào lúc Tô Thiên Kiều đánh giá thiết kế du thuyền, suy nghĩ có nên sớm chút khuyên Nguyễn Hạo Thiên rời đi ở riêng với mình không, thì suy nghĩ bị một giọng nói sảng khoái cắt ngang.

Theo giọng nói, một thiếu niên mặc tây trang trẻ tuổi đập một cú vào ngực Nguyễn Hạo Thiên, nhìn dáng vẻ như rất quen thuộc với anh.

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thiên quen thuộc cầm ly thức uống màu xanh đưa cho Tô Thiên Kiều, tự mình cầm ly rượu tây, đối với sự nhiệt tình của đối phương, chỉ là nhàn nhạt trả lời.

“Vị này là...” Người đàn ông trẻ tuổi dời ánh mắt về phía Tô Thiên Kiều, hứng thú đánh giá cô.

Người này tuổi tác tương tự Nguyễn Hạo Thiên, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười nhàn nhã, cả người không nhiễm chút bụi trần, Tô Thiên Kiều ngước mắt bèn đụng vào con ngươi đen ấm áp say người của đối phương, ánh mắt anh ta giống như vũng nước xuân khẽ dao động, khiến người ta say đắm.

“Đây là bạn nữ tối này của tôi, Thẩm Nghiêng Thành!” Nguyễn Hạo Thiên nhàn nhạt giới thiệu.

Trang điểm tối nay của Tô Thiên Kiều rất gợi cảm, đừng nói những người đàn ông ở đây, ngay cả Nguyễn Hạo Thiên lúc đến đón cô, cũng kinh ngạc đánh giá rất lâu.

Người trước mắt đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng đôi mắt anh ta quá ấm áp, nụ cười chân thành, không chỉ khiến người ta cảm thấy sự lễ phép và phong độ của anh ta, cho nên mặc dù anh ta cũng đánh giá Tô Thiên Kiều như vậy, lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét chút nào.

Nghe xong giới thiệu của Nguyễn Hạo Thiên, anh ta như có chút kinh ngạc, vươn tay khẽ chỉnh vạt áo tây trang màu trắng, sắc mặt nho nhã, giống như vương tử cao quý lễ độ nhất: “Cô Thẩm, nghe danh đã lâu!”

Anh ta nâng tay Tô Thiên Kiều khẽ hôn, nụ cười bên khóe môi như đông cứng tại đó: “Cô còn đẹp hơn trong lời đồn, chẳng trách tên này tối nay bỏ em gái tôi, dẫn cô tham gia.”

Tô Thiên Kiều không hiểu nhìn Nguyễn Hạo Thiên, Nguyễn Hạo Thiên không muốn nhìn cô bêu xấu, giọng nói dễ nghe giải thích: “Đây là thái tử gia của Âm thị, Âm Doãn Thụy.”

Thì ra là Âm Doãn Thụy trong tứ đại gia tộc thành phố A, đồn đãi của người ngoài về anh trước giờ đều là quân tử khiêm tốn, thông minh hơn người, nhìn xa trông rộng, hôm nay gặp mặt, mặc dù không biết anh có phải như vậy không, lại có thể khẳng định lời đồn bên ngoài không phải hoàn toàn là nói dối.

“Thì ra là thái tử gia Âm thị.” Tô Thiên Kiều cười vừa vặn, giả như không hiểu, hỏi: “Không biết em gái anh và anh Nguyễn là...”

“Phì——”Anh ta không nhịn được phì cười, mờ ám nhìn Nguyễn Hạo Thiên: “Cô gọi anh ấy là anh Nguyễn? Tên này rất hay, hahahaha...”

Tô Thiên Kiều đầu tiên không hiểu, đột nhiên như nhớ tới điều gì, luống cuống cúi đầu, chỉ nghe Âm Doãn Thụy ho khan một tiếng, thu lại nụ cười trong ánh mắt lạnh như băng của Nguyễn Hạo Thiên, giải thích: “Em gái tôi, khụ, cô sau này sẽ biết, hôm nay chúng ta không nhắc nữa.”

Thấy đối phương không muốn nói nhiều, mặc dù Tô Thiên Kiều tò mò, lại cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng, lại âm thầm ghi nhớ.

Nghe giọng điệu của Âm Doãn Thụy, Nguyễn Hạo Thiên đối với em gái anh ta tuyệt đối không phải bạn bè bình thường...

“Mọi người đều đánh bài ở đây, cậu có muốn đến đánh không?” Âm Doãn Thụy nhấp một ngụm rượu, hỏi Nguyễn Hạo Thiên.

Nguyễn Hạo Thiên nói: “Cậu biết mà, tôi không biết đánh.”

“Vậy thì vào trong xem trước.” Âm Doãn Thụy nói, mấy người bèn cùng vào.

Họ chơi bài tây, năm lá so lớn nhỏ, cách so bài poker thường thấy trong tivi, Tô Thiên Kiều cũng nhìn một lát, vì trong thức uống có cồn, trong khoang có người hút thuốc, không khí không tốt lắm, có chút mơ hồ muốn ra ngoài hít thở một chút.

Nguyễn Hạo Thiên vốn muốn đi cùng, lại bị Tô Thiên Kiều từ chối, bộ dạng anh như muốn nói chuyện với Âm Doãn Thụy, bèn để một mình Tô Thiên Kiều ra ngoài.

Một mình Tô Thiên Kiều đứng trên mạn thuyền rộng rãi hít gió biển, đầu óc như thanh tỉnh hơn.

Ôi, buổi hẹn tối này vượt ngoài suy nghĩ của cô, vốn muốn ở một mình với Nguyễn Hạo Thiên, ai biết lại đến buổi tiệc thế này, còn may mục đích chủ yếu của cô chỉ là muốn nhìn rõ dung mạo của Nguyễn Hạo Thiên mà thôi, cũng thu hoạch được một phen.

Nguyễn Hạo Thiên...quả nhiên rất đẹp trai. Móng tay Tô Thiên Kiều hung hăng đâm vào trong thịt, mặc dù cô chỉ nhìn Nguyễn Hạo Thiên ngắn ngủi vài cái, vẫn đủ để cô khắc ghi toàn bộ ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên vào trong đầu...Nguyễn Hạo Thiên, bất kể là giọng nói hay là dung mạo, đều đã được Tô Thiên Kiều khắc sâu vào trong lòng, đời này không quên!

“Nguyễn Hạo Thiên, đau khổ anh ban cho tôi, tôi tất nhiên sẽ trả lại...” Tô Thiên Kiều lẩm bẩm, trong lúc âm thầm thề, đột nhiên một bàn tay nặng nề vỗ lên vai cô từ phía sau.

Tô Thiên Kiều đang xuất thần bèn giật nảy, quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt già nua háo sắc, một người đàn ông trung niên đang đứng sau lưng cô, người đầy mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng nhìn cô, cười híp mắt nói: “Cô gái, một mình sao?”

Mặt ông ta rất mập, cười lên, ngũ quan như chen chúc cùng một chỗ, nước miếng tung bay, miệng đầy mùi rượu. Đáng ghét hơn nữa là, lúc nói chuyện, hai hàng mi thưa đến nhìn không thấy còn chớp chớp một phen, bộ dáng đó thật sự ghê tởm không nói ra lời.

“Đúng, ông là...” Tô Thiên Kiều thận trọng lùi về phía sau một bước, nhíu mày, cẩn thận thu lại cảm giác chán ghét, người có thể lên du thuyền này, vẫn là không nên dễ dàng đắc tội tốt hơn.

“Tôi họ Dương, cô tên gì?” Ông ta nói rồi bèn tiến lên, ánh mắt trần trụi nhìn làn da Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều bị đôi mắt như rắn độc của ông ta háo sắc nhìn, trong lòng thật sự ghê tởm khó chịu nói không ra lời, ông ta vừa nói, vừa tiến về phía trước, muốn đặt tay lên vai Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều linh hoạt xoay người, nói: “Tôi phải quay về cabin, ông Dương cứ tự nhiên.”

Nói xong bèn muốn xoay người, nhưng gã đàn ông họ Dương đó nắm lại cánh tay Tô Thiên Kiều, bóp chặt, cười tà ác nói: “Ăn mặc như vầy, không phải đi ra bán thân sao? Giả bộ thanh cao cái gì? Nói cho cô biết, thứ ông đây có là tiền, nói giá cô thử xem, tôi tuyệt đối mua được.”

Sắc mặt Tô Thiên Kiều thay đổi, nhíu mày trừng mắt ông ta: “Ông Dương, xin ông tự trọng.” Nói rồi, liền muốn giãy tay mình ra.

Cabin bên này khá tách biệt, căn bản không có ai chú ý tới họ. Tô Thiên Kiều không thể gọi to hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tay ông ta nắm chặt tay cô, sức lực rất mạnh, Tô Thiên Kiều căn bản không thể giãy ra.

“Tôi tự trọng?” Gã đàn ông họ Dương tiến về phía trước một bước, áp sát Tô Thiên Kiều hung hăng ngửi một cái, sau đó làm dáng vẻ say mê, cười nói: “Cô ăn mặc thế này, kêu tôi làm sao tự trọng? Mẹ nó...”

Ông ta đánh giá trên dưới Tô Thiên Kiều một phen, ánh mắt háo sắc làm người ta chán ghét, đột nhiên bừng tỉnh nói: “Cô là một minh tinh nhỏ đi? Yên tâm, theo tôi, đảm bảo để cô hot!”

Thì ra ông ta xem Tô Thiên Kiều là loại minh tinh hạng ba tùy tiện, Tô Thiên Kiều nghe tiếng phổ thông bập bẹ của ông ta, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, không nghĩ nhiều, hung hăng vung tay ông ta ra, nói: “Ông không có mắt nhìn, cho dù tôi muốn bán thân, tôi cũng không bán cho ông, thì thế nào? Xin ông mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu người tới.”

“Cô kêu đi, cô kêu thử xem...” Ông ta không sợ chết áp lên, Tô Thiên Kiều không nghĩ tới ở trường hợp công chúng thế này ông ta lại to gan như vậy, sợ hãi, cố hết sức muốn tránh đi.

“Tôi cho rằng em đi đâu rồi, thì ra là chạy tới đây!” Chính vào lúc Tô Thiên Kiều sợ tới mức muốn ra tay cho người đàn ông trước mắt này một bạt tai, thì nghe thấy giọng nói như truyền tới từ thiên nhai, cản lại động tác của gã đàn ông họ Dương.

“Anh, anh tới rồi, tôi...” Tô Thiên Kiều nhất thời không biết nói gì, chỉ thấy Nguyễn Hạo Thiên tiến về phía trước một bước, tranh thủ lúc gã đàn ông họ Dương không chú ý kéo tay Tô Thiên Kiều về, vững chắc che chở Tô Thiên Kiều ở phía sau, lợi dụng ưu thế chiều cao, chắn đi ánh mắt nhìn Tô Thiên Kiều của gã đàn ông họ Dương.

“Địa ngục...Nguyễn Tổng, sao anh lại ở đây?” Gã đàn ông họ Dương bị cắt ngang chuyện tốt, rõ ràng rất không vui, lại không dám phát tác trước mặt Nguyễn Hạo Thiên, chỉ không vui trừng mắt anh, ánh mắt ác độc.

“Dương Tổng, đây là bạn nữ của tôi, không hiểu biết thế giới bên ngoài, ông đừng chê cười!” Nguyễn Hạo Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt thâm thúy không nhịn được khiến người ta lạnh run, anh quay đầu nói với Tô Thiên Kiều: “Đây là Dương Tổng, em chào hỏi đi.”

Tô Thiên Kiều thấy Nguyễn Hạo Thiên không muốn gây sự, nghĩ tới gã đàn ông họ Dương này không phải thứ gì dễ chọc, hơn nữa Nguyễn Hạo Thiên không nói tên mình, rõ ràng không muốn bại hoại thanh danh của Tô Thiên Kiều. Bèn nghe lời phân phó của Nguyễn Hạo Thiên, thấp giọng nói: “Chào ông Dương.”

Gã đàn ông họ Dương giật giật khóe môi, nhìn Tô Thiên Kiều một cái, cười có chút không tự nhiên nói với Nguyễn Hạo Thiên: “Thì ra là bạn nữ của Nguyễn Tổng, thất lễ rồi!”

Mặc dù miệng ông ta nói vậy, nhưng lại không có chút áy náy tự trách nào, lại nhìn Tô Thiên Kiều một cái, xoay người rời đi.

Gã đàn ông họ Dương vừa rời đi, Tô Thiên Kiều đã nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, lại thấy Nguyễn Hạo Thiên quay đầu lại, vô cùng không vui nói: “Sau này bớt tiếp xúc với loại người này!” Nói xong trừng mắt nhìn ngực Tô Thiên Kiều một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi.